Bạn trai cặn bã

Cảnh Nhu nổi giận, muốn đổi chỗ, nhưng những người khác đã ngồi xuống, Hách Bình ngồi cạnh Hoắc Bắc Thần, bên cạnh là Kinh Kinh Dương, Quan Trạch Nam lập tức ngồi xuống cạnh Kinh Kinh Dương, bên cạnh chính là Thân Chiêu Chiêu và Ba Đặc Nhĩ. Người phục vụ rất biết quan sát, lập tức dời hai cái ghế bành dư đi.
 
Nghĩ đến sự khó xử ngày hôm qua của Thân Chiêu Chiêu, Cảnh Nhu quyết định nhịn một chút.
 
Chỉ là một bữa cơm, chớp mắt là xong ngay.
 
Cảnh Nhu tự thôi miên chính mình, nhưng vẫn lặng lẽ dịch ghế bành qua phía Mễ Dương. Hoắc Bắc Thần thấy động tác nhỏ của cô, liền nghiến răng hàm.
 
Ba Đặc Nhĩ rất hào phòng gọi một bàn đồ ăn, Thân Chiêu Chiêu không ngăn cản, chẳng qua là đã định trước với Ba Đặc Nhĩ rồi, bọn họ còn gọi hai chai rượu vang đỏ, sau đó người phục vụ mở ra, rót cho mỗi người một ly.
 
Đồ ăn ở Bếp Hương Khách rất ngon, dọn món lên cũng rất nhanh, hai phòng ký túc xá vừa ăn cơm vừa uống rượu vô cùng náo nhiệt, Ba Đặc Nhĩ và Thân Chiêu Chiêu đều bị mỗi người mời một ly rượu và nhận được rất nhiều lời chúc phúc. Tuy Thân Chiêu Chiêu vui vẻ, nhưng tửu lượng thực sự không được tốt lắm, Ba Đặc Nhĩ sợ cô ấy uống say, nên uống một ly rượu giúp cô ấy, khiến nhóm người hò hét trêu chọc, còn Thân Chiêu Chiêu thì thẹn thùng nở nụ cười.
 
Hoắc Bắc Thần tự dưng cảm thấy khó chịu, sao anh không nghĩ đến việc mời khách. Anh thậm chí còn chẳng bằng Ba Đặc Nhĩ.
 
Cảnh Nhu cười xem hai người ở vị trí chủ vị hôm nay, đột nhiên cái túi phía sau có chút cộm người, cô trở tay chỉnh một chút, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cứng lại.
 
Tay cô bị túm lại.
 
Cảnh Nhu buồn bực quay đầu, cái người túm lấy tay cô nét mặt vẫn như thường, tay trái đặt trên mặt bàn cầm lấy đế ly lắc lắc rượu vang đỏ bên trong, dường như đang rất nhàm chán.
 
Cảnh Nhu dùng sức rút tay về, nhưng lại bị năm ngón tay mạnh mẽ ấn chặt.
 
“Buông ra.” Cảnh Nhu thấp giọng nói.
 
Chứng giả điếc của Hoắc Bắc Thần lại tái phát, hoàn toàn không nghe thấy.
 
Cảnh Nhu ngầm rút tay ra đến mức đổ mồ hôi, nhưng vì giấu sự yên bình, nên trên mặt cô không thể hiện ra.
 
Kinh Kinh Dương vẫn luôn để ý đến bọn họ, tự nhiên cũng chú ý đến bí mật dưới bàn tay của họ, anh ấy nhíu mày: “Bắc Thần, lấy giúp tôi ít nước tương.”
 
Hoắc Bắc Thần nhìn chai nước tương ở giữa bản thân và Cảnh Nhu, mí mắt cũng không nâng lên: “Hách Bình, lấy cho cậu ấy.”
 
“Tôi lấy giúp anh.” Cảnh Nhu đứng lên, cầm chai nước tương lên cúi người đưa cho Kinh Kinh Dương, còn thuận thế thay đổi tư thế dùng sức rút tay ra.
 
“Cảm ơn.” Kinh Kinh Dương cũng đứng dậy nhận lấy.
 
“Không có gì.” Cảnh Nhu cong khóe môi, cũng không ngồi xuống, mà đi ra ngoài.
 
“Cảnh Nhu, cậu đi đâu?” Thân Chiêu Chiêu cao giọng.
 
“Tớ đi toilet.”
 
“Nhưng mà...” Trong phòng có mà. Thân Chiêu Chiêu còn chưa nói xong, Cảnh Nhu đã đi ra ngoài.
 
Hoắc Bắc Thần đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài theo.
 
Nhìn hai người một trước một sau đi ra ngoài, mấy người ở lại đều dừng cười đùa, phòng bao đột nhiên yên tĩnh.
 
“Bọn họ... không có chuyện gì chứ?” Quan Trạch Nam thấp thỏm hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
 
Bên ngoài phòng bao, Cảnh Nhu tức ngực khó thở bước ra cửa cầu thang, muốn ra ngoài thông khí một chút, nhưng đột nhiên có một cánh tay thô to chặn ngay eo cô, ấn mạnh cô lên nửa cầu thang trống.
 
“Buông tôi ra!” Cảnh Nhu căn bản không cần thấy rõ là ai, thì đã lạnh giọng lên tiếng.
 
Hoắc Bắc Thần cúi người về phía trước, đè chặt Cảnh Nhu trên tường, ngực anh áp vào cô, ý đồ muốn khóa chặt cánh tay đang giãy giụa của cô, anh dán vào lỗ tai cô nói: “Còn tức giận à, em nói rốt cuộc em ngốc hay không ngốc? Hả? Em ngốc hay không ngốc, em thật sự cho rằng anh là cái quỷ PUA gì đó à.”
 
“Anh vốn dĩ...”
 
Hoắc Bắc Thần lười tranh cãi với cô, trực tiếp nhanh chóng chặn môi cô. Tính gán tội cho anh là xong rồi sao? Anh nổi giận, cô còn nóng nảy hơn anh nữa. Gặp phải cô gái ngốc phản ứng chậm chạp thế này, chỉ có thể nhường thôi chứ biết phải làm sao bây giờ?
 
Nhưng dù sao trong lòng vẫn oán hận, Hoắc Bắc Thần đè cô thật mạnh hung hăng hôn, xem như trừng phạt cô, không ngờ đầu lưỡi lại đau nhói, không ngờ Cảnh Nhu lại cắn anh.
 
Hoắc Bắc Thần bị đau lùi lại, Cảnh Nhu lạnh lùng trừng anh: “Hoắc Bắc Thần, anh có biết xấu hổ không, chúng ta đã chia tay rồi.”
 
Hoắc Bắc Thần đau đến mức xoay đầu lưỡi vài vòng, mới tốt hơn chút, nhưng khi nói chuyện đầu lưỡi vẫn còn hơi đau: “Em có thể đừng cứng đầu như vậy được không? Anh đã nói anh không phải PUA, em nghe không hiểu từ nào hả?”
 
Cảnh Nhu cười lạnh một tiếng, cố gắng giãy giụa cổ tay đang bị nắm chặt: “Sao, đây là giáo trình dạy cách níu kéo của PUA hả? Cứ phủ nhận như vậy là được sao?”
 
Hoắc Bắc Thần ấn cô không cho cô tránh thoát, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn, đầu bị tức giận đến mức suýt chút nữa là bốc khói: “Em... miệng lưỡi sắc bén nhất là lúc cãi nhau với anh!”
 
“Tôi thật sự không hiểu, tôi đã cho anh thể diện cuối cùng rồi, không vạch trần bộ mặt thật của anh trước mặt mọi người, anh còn quấn lấy tôi làm gì, hay là anh sợ tôi tiết lộ ra ngoài, nên đến đây lừa để bịt miệng tôi?”
 
“Buồn cười, anh sợ em nói cái gì! Hoắc Bắc Thần anh làm chính là làm, không làm chính là không làm!” Hoắc Bắc Thần tức muốn hộc máu: “Em không thể tin tưởng anh một lần sao? Hai mắt của em lớn như vậy, là để trưng cho đẹp sao? Anh đối với em thế nào, chẳng lẽ em thật sự không biết?”
 
Cơ thể Cảnh Nhu hơi run rẩy một chút, nhưng cô lập tức nhớ tới lúc Lôi Thư Hủy điên cuồng đánh Thang Hoành Thâm, Trần Tinh suy yếu nằm trên giường bệnh, còn có “giấy báo tử” của Đại Nhu.
 
“Hoắc Bắc Thần, vô dụng thôi, tôi không tin anh, anh không cần uổng phí tâm cơ nói dối tôi, sinh ra làm người, xin anh lương thiện, đừng đi lừa gạt những cô gái khác.” Cảnh Nhu đẩy anh ra, đi lên trên lần nữa.
 
“Cảnh Nhu!” Hoắc Bắc Thần hét lớn một tiếng.
 
Cảnh Nhu khẽ dừng chân, nhưng không quay đầu lại.
 
“Có phải em chưa bao giờ động lòng với anh không?” Câu chất vấn của Hoắc Bắc Thần vang lên giữa cầu thang, gần như vang vọng.
 
Cảnh Nhu bước đến lối ra an toàn, nắm lấy tay nắm cửa đầy bụi, hơi hơi hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
 
Một cánh cửa khác bị đẩy ra từ bên ngoài, Kinh Kinh Dương đi đến, ra vẻ khó hiểu: “Hai người làm gì ở đây?”
 
Hoắc Bắc Thần trừng mắt nhìn bóng lưng Cảnh Nhu, cười lạnh một tiếng: “Tôi, mẹ nó, phạm tiện* chạy tới đây để bị khinh bỉ!” Anh nói hết câu này, hai ba bước bước lên lầu, lướt qua giữa người Cảnh Nhu và Kinh Kinh Dương như một cơn gió.
 
*phạm tiện: Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục
 
“Làm sao vậy?” Kinh Kinh Dương cúi đầu nhìn chăm chú vào Cảnh Nhu với gương mặt không cảm xúc.
 
Hàng mi dày của Cảnh Nhu nhẹ nhàng rũ xuống, cô ngẩng đầu cười khẽ: “Không có gì.”
 
————
 
Lúc Cảnh Nhu và Kinh Kinh Dương trở về phòng, Hoắc Bắc Thần đã ngồi vào chỗ của mình, nhưng mặt mày xụ xuống. Chị em trong ký túc xá đều dùng ánh mắt lo lắng dò hỏi nhìn về phía Cảnh Nhu, Cảnh Nhu lắc đầu, cười bước đến, giả vờ không có chuyện gì.
 
Cuối cùng bữa cơm này vẫn kết thúc viên mãn, Thân Chiêu Chiêu tự uống quá chén, đi đường cũng thành hình chữ Z, phải nhờ Ba Đặc Nhĩ đỡ cô ấy, mới có thể an toàn đến xe taxi bên cạnh. Thấy Thân Chiêu Chiêu say thành như vậy, mọi người cũng không bảo đi tăng hai gì đó, mà trực tiếp quay về trường Đại học.
 
Thân Chiêu Chiêu vừa về tới ký túc xá thì đã nôn mửa, nhưng cô ấy vừa ôm thùng rác nôn, vừa không quên gọi Cảnh Nhu: “Cảnh Nhu, Cảnh Nhu… Cậu không sao chứ?”
 
Cảnh Nhu rót ly nước ấm đưa tới trước mặt Thân Chiêu Chiêu: “Cảnh Nhu không có chuyện gì, cậu mới có chuyện.”
 
Mễ Dương vỗ lưng giúp Thân Chiêu Chiêu: “Say thật rồi.”
 
“Tửu lượng thật kém.” Quan Trạch Nam vừa cởi giày cao gót vừa cười nhạo cô ấy.
 
Thân Chiêu Chiêu lấy nước súc miệng, rồi nhổ vào thùng rác vừa mới nôn, còn gọi Cảnh Nhu: “Cảnh Nhu, Cảnh Nhu, tớ là đồ ngốc! Tại sao tớ lại muốn gọi hai phòng ký túc xá tới cùng nhau vậy, ọe…”
 
Cái đồ ngốc này. Cảnh Nhu kéo vai cô ấy, sợ cô ấy rơi vào thùng rác: “Hai phòng ký túc xá đều chúc phúc cho cậu, nếu không sao chúng tớ có thể ăn được nhiều món ngon như vậy? Dù là mấy người chúng ta, nhiều lắm ăn một phần ba đồ ăn thì đã rất no rồi!”
 
“Thật sao?” Thân Chiêu Chiêu say đến mức mắt lờ đờ mê mang, ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Mễ Dương.
 
“Đương nhiên...”
 
Điện thoại bàn của ký túc xá vang lên, Quan Trạch Nam chạy tới nghe, là Ba Đặc Nhĩ không yên tâm Thân Chiêu Chiêu nên gọi đến, Thân Chiêu Chiêu vừa nghe tên Ba Đặc Nhĩ, lập tức cười như đứa trẻ: “Tớ muốn nghe, tớ muốn nghe!”
 
“Say thành như vậy, còn nghe cái gì hả!” Chị cả tức giận lên tiếng, tự mình cầm điện thoại, nói vài câu với Ba Đặc Nhĩ, đại khái bảo là Thân Chiêu Chiêu không có chuyện gì, các cô sẽ chăm sóc cho cô ấy.
 
Thân Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Cảnh Nhu: “Cảnh Nhu, cậu đừng buồn, cùng lắm thì, tớ tặng Ba Đặc Nhĩ cho cậu, anh ấy thật sự rất tốt...”
 
Đôi môi đỏ cong lên, Cảnh Nhu nói: “Cậu quan tâm tớ như vậy, tớ không buồn. Nhưng Ba Đặc Nhĩ thì không cần tặng, nếu không anh ấy sẽ khóc mất.”
 
Cảnh Nhu vẫn luôn cho rằng bản thân là người rất dễ thỏa mãn. Cô tưởng là do tính cách của mình, nhưng Đại Nhu lại nói là do cô thiếu tình yêu. Cô nhớ rõ lúc trước đã trừng nghe thấy một đoạn đối thoại như vầy ở đâu đó…
 
Một người nói: Từ nhỏ đã chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ, thiếu thốn rất nhiều tình cảm, vậy thì phải cần rất nhiều tình yêu mới có thể lấp đầy. Một người khác nói: Cậu sai rồi, thiếu thốn rất nhiều tình cảm, chỉ cần một chút ấm áp là có thể lấp đầy.
 
Cảnh Nhu tán đồng sâu sắc. Chị em trong ký túc xá che chở cô rất cẩn thận, tuy cô chưa từng nói, nhưng trong lòng cảm kích vô cùng. Có lẽ những đứa bé thiếu thốn tình cảm thật ra cũng có lợi, càng hiểu rõ được sự tạ ơn hơn người bình thường một chút. Nhưng dễ dàng bị thỏa mãn, cũng dễ dàng bị sự thỏa mãn đánh bại. Hóa ra những gì anh ấy đối xử tốt với mình đều là giả, khi cái ý nghĩ này ở trong đầu cô không thể nào xóa đi được, cô như rơi xuống vực thẳm.
 
Buổi sáng hôm sau, lúc Cảnh Nhu thức dậy cảm thấy cổ họng không thoải mái, khi xuống giường đầu óc cô nặng trĩu, sau khi hắt hơi hai cái, cô biết mình lại bị cảm. Mở hòm thuốc nhỏ ra, bên trong vẫn còn mấy loại thuốc lần trước Hoắc Bắc Thần mua cho cô, Cảnh Nhu nhìn một lúc, lấy hết tất cả loại thuốc đó ném vào thùng rác. Không phải học tiết đầu, cô thay quần áo cầm chìa khóa xe đạp, định đến bệnh viện trường lấy thuốc, để phòng ngừa có chuyện.
 
Thuốc được kê trong bệnh viện Đại học rất rẻ, đó là một lợi ích tuyệt vời cho những người hay mắc bệnh như Cảnh Nhu.
 
Cảnh Nhu đến chỗ để xe đạp ở tầng dưới để lấy xe, dọc đường lại hắt hơi thêm hai cái, cô lấy khăn giấy lau mũi, đi thêm vài bước rồi ném vào thùng rác bên dưới cột đèn. Đến gần mới phát hiện trên cột đèn dán một tờ giấy, A4. Cảnh Nhu nhìn kỹ, hơi sửng sốt.
 
Bên trên đó có mấy chữ được viết in đậm.
 
“Mẹ nó, tôi không phải PUA.”
 
Không rõ là để cho ai xem, có khi còn tưởng đang nói mật hiệu gì đó.
 
Nhưng Cảnh Nhu liếc mắt một cái thì đã hiểu, hơn nữa, còn đoán được đây là bút tích của ai ngay lập tức.
 
Có hai người lấy nước trở về đi ngang qua bãi đậu xe: “A, chỗ này cũng có, rốt cuộc là ai làm?”
 
Chỗ này cũng có? Vậy mấy chỗ khác cũng có sao?
 
Cảnh Nhu cúi đầu hít hít mũi, đứng một lúc, kéo tờ giấy xuống vo thành một cục ném vào thùng rác. Sau đó cô mới đi đến chỗ để xe đạp đẩy chiếc xe đạp cũ mà cô đã mua ra, đặt cái túi trên đùi, chạy chậm đến bệnh viện trường học.
 
Từ trước đến nay Cảnh Nhu luôn chăm chú khi chạy xe, chỉ sợ đâm phải người khác, nhưng hôm nay cô không mấy chuyên tâm, cô muốn xem còn chỗ nào có giấy dán để tháo xuống.
 
Nhưng khi mới quẹo cua vào đường chính, lúc Cảnh Nhu nhìn lên, quả thực không thể tin được vào mắt mình.
 
Một con đường rất dài, tất cả cột đèn đường và cột điện đều bị dán giấy sao?
 
Cảnh Nhu híp mắt nhìn về phía tờ giấy gần nhất kia, vẫn là câu nói kia như cũ.
 
“Mẹ nó, tôi không phải PUA.”
 
Tiếp tục tiến lên phía trước, không chỉ cột đèn, bảng thông báo, bảng quảng cáo, thậm chí cả cái cây cũng bị dán đầy. Chỉ cần nhìn là sẽ đập ngay vào mắt, khắp nơi đều có, còn nhiều hơn cả những tờ quảng cáo dán trên đó.
 
“Cái này rốt cuộc là cái gì vậy?”
 
“Ai làm thế?”
 
Thầy cô và sinh viên đều bàn luận sôi nổi, dường như bên cạnh mỗi tờ giấy đều có người đứng thảo luận, chụp ảnh và quay video.
 
“Đồ điên...” Cảnh Nhu nắm chặt tay lái xe đạp, lẩm bẩm tự nói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui