Cuối cùng Cảnh Nhu cũng có thời gian xem điện thoại, đã hơn 10 giờ, ngay khi cô vừa mở màn hình ra, tin nhắn của Hoắc Bắc Thần lập tức hiện lên.
Tại sao vừa mới ngủ dậy đã hỏi có muốn đi du học hay không rồi? Đây là đang quảng cáo gì à? Cảnh Nhu nhướng mày, trả lời tin nhắn: [Dậy rồi, không muốn đi du học.]
Lúc này Hoắc Bắc Thần vừa mới tới khách sạn, lười biếng nằm trên ghế mây lớn ở ban công, nghe nhạc ngắm biển, vừa thấy tin nhắn trả lời của Cảnh Nhu thì có tinh thần hẳn.
“Giờ này mới dậy sao? Con bé lười.” Hoắc Bắc Thần tự lẩm bẩm, nhanh chóng soạn tin nhắn: [Sao lại không muốn?]
[Không có tiền.] Cảnh Nhu thành thật trả lời.
Vậy là tiền thì sẽ muốn đi: [Đó không phải là vấn đề, em cố gắng lấy học bổng, sau đó anh cho em mượn tiền, thế chẳng phải là xong rồi sao.]
[Không được, em thậm chí còn không có ý định học lên nghiên cứu sinh, muốn đi làm ngay.] Đương nhiên Cảnh Nhu muốn đi du học, nhưng mà điều kiện hiện tại lại không cho phép. Tuổi tác của ông bà nội đã cao, cô phải sớm đi làm để nuôi sống gia đình. Chờ đến sau này khi ổn định rồi cô tiếp tục học lên cũng không muộn.
Hoắc Bắc Thần cười toe toét: [Người không có chí tiến thủ như em lại khiến anh thấy rất thích.]
Cảnh Nhu: [Ha ha]
Hoắc Bắc Thần chụp một bức ảnh bầu trời rồi gửi cho Cảnh Nhu: [Cảnh chỗ này rất đẹp, lần sau sẽ đưa em tới đi lặn.]
Cảnh Nhu cười nhẹ, cũng ngẩng mặt chụp một bức ảnh bầu trời gửi lại: [Được thôi.]
Bà nội thấy Cảnh Nhu vẫn còn cầm điện thoại cười cười: “Con đang gọi điện thoại cho ai thế?” Với thế hệ trước bất kể là dùng điện thoại làm gì, cũng đều được coi là “gọi điện thoại”.
Đột nhiên Cảnh Nhu có cảm giác như bị bắt quả tang: “A, không có ai ạ, chỉ là một bạn cùng lớp thôi.” Cô cúi đầu, bất giác cong môi cười.
Ở bên này Dương Mai cầm một bộ Âu phục đen ném lên người Hoắc Bắc Thần: “Cười ngốc thế, lại nói chuyện với Cảnh Nhu à?”
Hoắc Bắc Thần ghét bỏ ném bộ Âu phục ra: “Làm cái gì thế?”
Dương Mai cười híp mắt, xoa bóp bờ vai của anh: “Con trai, muốn thương lượng với con chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Là thế này, thực ra trưa nay mẹ có một buổi họp ăn trưa, sau khi họp xong thì có thể đi chơi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Lần này ra đây mẹ không dẫn theo ai, con đi cùng giúp mẹ lấy chút thể diện đi.”
Hoắc Bắc Thần nổi giận: “Lại để con đi làm việc này!”
Dương Mai vẫn cứ cười tủm tỉm: “Sao nói là ‘lại’ được, cũng mới có vài lần.”
“Lần này thì đi cùng với ai?”
“Ông chủ khu này, xung quanh là những người có uy tín.”
“Tổng thống à?”
“Con trai, chúng ta làm bài bản một chút được không, là Giám đốc.”
Hoắc Quân Ung thay quần áo xong từ trong phòng ngủ bước ra: “Vợ à, em xem anh dùng cái cà vạt nào thì thích hợp?”
“Cái nào cũng hợp.” Dương Mai còn không thèm quay đầu nhìn đã trả lời.
Hoắc Bắc Thần nhẫn nhịn sự ấm ức, gửi cho Cảnh Nhu một tin nhắn: [Một lát nữa anh phải đi ăn cơm với Giám đốc nên không thể dùng điện thoại, buổi chiều tìm em sau.]
Cảnh Nhu nhìn thấy tin nhắn, ngụm sữa đậu nành suýt chút nữa bị phun ra.
Kỳ nghỉ hè này của Cảnh Nhu cũng không khác gì các kỳ nghỉ hè trước, không đi đâu chơi cả. Mỗi ngày ở nhà giúp ông bà làm việc, đọc sách, đến thăm bà nội Diêm hai lần, đồng thời cũng tuân thủ lời hứa mời Chu Tri ăn xiên que. Bọn họ lấy 3 xiên tươi sống nhúng vào nồi cay, Chu Tri ăn thử một miếng cảm thấy rất thỏa mãn.
Kỳ nghỉ hè lần này rõ ràng không khác với những lần trước, nhưng Cảnh Nhu lại cảm thấy tất cả đều thay đổi, giống như đột nhiên tiến vào một thế giới khác. Chỉ khác mỗi một điều đó là ngày nào cũng tin nhắn và call video với bạn trai.
Cảnh Nhu chưa từng yêu ai, cũng không rảnh mà yêu, càng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Cô cũng không ngờ rằng, khi rơi vào tình yêu thì bản thân dường như đã hoàn toàn thay đổi. Cô đổi hình nền màn hình chính thành hình cô và Hoắc Bắc Thần chụp chung, mỗi ngày lúc rời khỏi giường mở điện thoại ra, nhìn thấy bức ảnh chụp chung ấy cô sẽ cười ngây ngô. Mỗi lần Hoắc Bắc Thần gửi tin nhắn tới tim cô sẽ đập thật nhanh.
Trên đường lớn các cửa hàng thi nhau tuyên truyền hoạt động về ngày Lễ Thất Tịch vào ngày mai, trên đường quay về khi mua xong đồ ăn thì Cảnh Nhu nhìn xung quanh, trước kia cô không để ý đến ngày lễ này, nhưng đột nhiên phát hiện ngày lễ xa lạ này có mối liên hệ với cô.
Ngày mai có cần tặng Hoắc Bắc Thần món quà gì không? Cảnh Nhu bị câu hỏi bản thân đặt ra chẳng thể trả lời được.
Từ trước tới nay không có bạn trai, cũng không biết nên làm gì.
Đại Nhu nói: “Tặng anh ấy bài hát chia tay thật hay.”
Cảnh Nhu cười ha ha.
Hôm nay là Lễ Thất Tịch, Bẩm Châu rất náo nhiệt. Hiện nay các cửa hàng đã học được cách biến một ngày lễ thành ngày chi tiêu hoang phí. Siêu thị giảm giá rất nhiều, Cảnh Nhu và bà nội Cảnh so sánh giá cả của vài siêu thị, mới lần lượt mua mấy cuộn giấy, kem đánh răng cùng một ít đồ dùng sinh hoạt.
“Nói là giảm giá mà không có thứ gì quá rẻ cả.” Bà nội Cảnh bĩu môi.
Cảnh Nhu nhìn đôi tình nhân ở quầy hàng bên kia, cười nói: “Hôm nay là Thất Tịch, đồ dành cho người trẻ sẽ rẻ hơn một chút.”
“Vậy con có muốn đi xem quần áo không?” Bà nội Cảnh híp đôi mắt mờ quay đầu nhìn về nơi có nhiều người.
Cảnh Nhu dứt khoát lắc đầu: “Con không cần, con còn rất nhiều quần áo.”
Trở lại đường lớn, cả con đường đều bán hoa hồng, mười cành hoa 99 tệ, bà nội không tin mở to mắt nhìn, những người này mê tiền đến phát điên rồi. Cảnh Nhu cười cười không trả lời, chỉ là đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Hoắc Bắc Thần có thể chuyển phát nhanh cho cô một bó hoa hay không?
Cảnh Nhu chưa được tặng hoa bao giờ.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Cảnh Nhu không khỏi có chút chờ mong.
Một ngày bình thường vì sự mong chờ mà trở nên bất thường, theo thời gian tăng lên mà đạt tới mức cao điểm nhất, sau đó lại theo thời gian trôi mất đi, từ kỳ vọng lại biến thành thất vọng.
Đừng nói là hoa, cả ngày hôm nay Hoắc Bắc Thần đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Cảnh Nhu biết sau khi anh cùng người nhà đi du lịch một chuyến thì lại bị anh trai xách đi du ngoạn, hình như là đi nhảy dù gì đó. Chắc là anh chơi vui đến quên cả trời đất đây.
Ăn xong cơm tối, Cảnh Nhu vừa rửa chén, vừa quyết định ngày mai sẽ đi mua một quyển sổ nhỏ ghi lại món nợ này.
“Anh ấy hoàn toàn không nhớ rõ hôm nay là Lễ Thất Tịch, bởi vì anh ấy chẳng thèm quan tâm. Cô cho rằng anh ấy sẽ bày tỏ với cô sao? Đấy là cô tự nghĩ ra thôi.” Đại Nhu lạnh lùng nói.
“Quên là quên thế nào được, anh ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy?” Cảnh Nhu phản bác.
“Chấp mê bất ngộ.”
Cảnh Nhu rửa chén xong đi ra xem Tivi với bà nội một lúc, sắp 9 giờ, bọn họ phải đi ngủ sớm, bởi vì 4 - 5 giờ sáng mai họ phải thức dậy để đi chuẩn bị sạp hàng.
Trước khi ngủ ông nội Cảnh dặn dò: “Muội Muội, ngày mai con không cần dậy sớm, ông đi cùng với bà nội là được rồi, buổi trưa con đem cơm tới là được.”
“Lưng của ông đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Không sao, đỡ nhiều rồi! Con cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức quá khuya.”
Cảnh Nhu nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhìn ông đi về phòng, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm màn hình chính điện thoại, một lúc lâu sau lẩm bẩm tự nói: “Anh là đồ ngốc chết tiệt.” Cho dù chỉ gọi điện thoại cho cô, thì cô cũng có thể phản bác trước mặt Đại Nhu.
Chẳng lẽ đúng như lời Đại Nhu nói, Hoắc Bắc Thần không hề nhớ ngày này?
Cảnh Nhu tắt Tivi, về phòng của mình, định đọc sách một lúc rồi đi ngủ, nhưng ngó trái ngó phải, cũng không đọc được nổi mấy chữ, cô dứt khoát ném sách đi, tắt đèn, ngủ.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, tiếng điện thoại vang lên giống như ở nơi xa, đột nhiên Cảnh Nhu ngồi dậy, cầm điện thoại trả lời: “Alô?”
“Ngủ rồi sao?”
Là Hoắc Bắc Thần, khóe môi Cảnh Nhu cong lên, sự bất mãn tích tụ cả một ngày đều tan thành mây khói ngay tức khắc.
“Chưa ngủ.”
“Vậy em đi ra đi. Anh có cái này cho em.”
“Hả?” Đã trễ thế này, ai mà còn chuyển phát nhanh nữa?
“Không phải, mau ra đây đi, ở ngã tư.”
Hoắc Bắc Thần cúp máy, Cảnh Nhu chẳng kịp nghĩ nhiều, thay bộ quần áo chải qua mái tóc, xách một đôi giày nhỏ màu trắng rón ra rón rén đi ra cửa.
Nhà Cảnh Nhu là căn nhà đầu tiên trong hẻm, đi không xa chính là ngã tư, Cảnh Nhu vừa bước ra cửa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở giữa ngã tư. Bởi vì ngược sáng nên Cảnh Nhu thấy không rõ người, nhưng dáng người kia……
Cảnh Nhu chạy tới trước, khuôn mặt Hoắc Bắc Thần hiện rõ dần, cô nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Đại Nhu, Hoắc Bắc Thần tới rồi.
“Chạy nhanh như vậy làm gì?” Có lẽ là Hoắc Bắc Thần vội vã từ nước ngoài trở về, trên lưng chỉ đeo một chiếc balo, nở một nụ cười lưu manh với Cảnh Nhu, “Sợ anh chạy mất à?”
“Anh… Sao anh lại ở chỗ này?”
“Hôm nay không phải Thất Tịch sao? Lễ Thất Tịch, anh không ở đây thì ở đâu?” Hoắc Bắc Thần từ trong túi lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo: “Tặng em, quà Thất Tịch.”
Cảnh Nhu lúng ta lúng túng nhận lấy rồi nói cảm ơn, vẫn không thể tin được đây là người thật, vì thế cô duỗi tay nhéo mặt Bắc Thần.
Hoắc Bắc Thần để cho cô nhéo, nhướng mày hỏi: “Em làm gì thế?”
“Em nhéo anh……xem đây có phải là thật không”
“Có phải em nghi ngờ anh là giả không?”
“Từ ngàn dặm xa xôi, nửa đêm nửa hôm chạy tới tự mình tặng một món quà, việc ngốc như vậy thật hiếm thấy, chẳng lẽ anh không biết cái gọi là chuyển đồ phát nhanh sao?”
Hoắc Bắc Thần trách: “Đừng nói nữa, đáng lẽ giữa trưa hôm nay anh đã có thể đến rồi, còn nghĩ buổi chiều có thể cùng em đi ra ngoài chơi gì đó, ai biết bên kia bão tố làm máy bay chậm trễ, thật làm anh tức chết rồi.”
“Trễ vậy thì đừng tới, anh gọi điện thoại cũng được mà.”
“Như vậy sao được, anh không tới thì em có mà khóc nhè?”
Cảnh Nhu bật cười: “Ai khóc nhè chứ.”
Có người đi xe điện tới bóp còi ở sau lưng, Cảnh Nhu kéo Hoắc Bắc Thần ra, còn mình thì cúi đầu né tránh. Xe điện đi vào ngõ nhỏ, đèn phía sau xe như kéo ra một sợi tơ hồng.
“Anh đã đặt khách sạn chưa?” Tuy Cảnh Nhu vẫn muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, mà bây giờ không còn sớm nhưng cũng chẳng muộn, trong ngõ nhỏ có lẽ còn vài người thức khuya vẫn chưa trở về, bọn họ đều là người quen, Cảnh Nhu sợ bọn họ nhận ra sẽ khó xử.
“Hôm nay làm gì còn khách sạn nữa? Chắc chắn là toàn chật ních.” Hoắc Bắc Thần chê cười cô không rành “thế sự”.
“Sao thế được, nơi nhỏ bé này của em đâu phải là thành phố du lịch.”
Cảnh Nhu không tin, lôi kéo anh đến khách sạn gần đó, kết quả đi liên tiếp mấy khách sạn, thế mà thật sự không có phòng trống, còn hai khách sạn bọn họ vẫn chưa đi vào, nhưng trước cửa đã có người phất tay.
“Cô bé, hôm nay là Lễ Thất Tịch, buổi tối của các cặp đôi...” Hoắc Bắc Thần cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Lần đầu hiểu Cảnh Nhu hiểu hàm ý sâu sắc buổi tối của Lễ Thất Tịch. Tam quan của cô có chút chấn động. Bên tai cô đỏ lên, cô che tai lại lùi về sau: “Vậy anh tính thế nào đây? Đừng nói hôm nay anh lại muốn đi máy bay quay về chứ?”
“Anh có bị ngu đâu, chạy tới chạy lui mệt chết.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Hoắc Bắc Thần đảo mắt, thanh âm đột nhiên hạ thấp xuống: “Người nhà em… Đều ngủ rồi à?”
Cảnh Nhu thành thật gật đầu.
“Vậy em… Đưa anh về phòng em đi.”
Cảnh Nhu đỏ mặt, trừng anh: “Anh muốn làm gì!”
Hoắc Bắc Thần cực kỳ vô tội: “Anh thật sự không còn cách khác, chỉ là muốn ở bên em trò chuyện lâu một chút, với lại em xem hoàn cảnh hiện tại, em cũng không tính để anh ngủ ngoài đường phải không?”
Cảnh Nhu rơi vào thế khó xử, đôi mắt Hoắc Bắc Thần vô tội lại chân thành tha thiết chớp chớp ở trước mặt cô, một hồi lâu sau cô mới hỏi: “Thật không còn cách khác?”
“Thật sự không còn cách khác, anh từ nơi xa chạy tới đón Lễ Thất Tịch với em, cũng không thể mới gặp một chút rồi lại chia xa mà? Dù sao chúng ta chỉ mới nói chuyện một lúc, chờ em buồn ngủ rồi, anh sẽ dùng máy tính của em chơi game, không quấy rầy em đâu.” Vừa nói ra lời ấy Hoắc Bắc Thần đã hối hận, anh sợ Cảnh Nhu bắt anh đi tiệm net qua đêm.
Nhưng dường như Cảnh Nhu không nghĩ tới, trái lại cắn răng nói: “Đi thôi.”