Hai người rửa mặt xong Cảnh Nhu đưa Hoắc Bắc Thần ra ngoài ăn sáng, còn cố ý đi cách mấy trạm xe buýt, thứ nhất là sợ có người quen nhìn thấy, thứ hai là cô muốn dẫn anh đi nếm thử món mì của một quán ngon nhất Bẩm Châu. Hoắc Bắc Thần ăn xong khen ngon, Cảnh Nhu vui vẻ mà cười, nói loại mì này chỉ có ở Bẩm Châu, ở nơi khác sẽ không thể ăn được.
Hoắc Bắc Thần trêu cô, nói nếu vậy thì anh phải ở lại thêm mấy ngày để ăn cho đã.
Cảnh Nhu chợt im lặng, có hơi ngượng ngùng nói: “Hoắc Bắc Thần, anh có thể tới đây khiến em rất vui, nhưng em lại không có thời gian ở cùng anh, cho dù hôm nay không phải đi thăm bố thì buổi chiều em cũng phải gói bánh chưng, còn phải đi trông sạp hàng, một mình anh có lẽ sẽ rất buồn.”
“Vậy anh gói bánh chưng chung với em.”
“Không được, ông bà nội em sẽ thấy anh, họ không cho em yêu đương khi đang học Đại học, vì sợ sẽ làm lỡ việc học hành, em không muốn để ông bà phải lo lắng.”
Hoắc Bắc Thần nhìn cô, Cảnh Nhu hơi cười rồi nói xin lỗi: “Thật xin lỗi anh.”
Hoắc Bắc Thần vỗ vỗ đầu cô: “Đồ ngốc, em nói với anh những lời này làm gì chứ. Anh cùng em đi thăm bố rồi sau đó anh sẽ quay về.”
Cảnh Nhu chớp chớp mắt, cô gật đầu: “Vâng.”
Bố Cảnh Nhu bị giam giữ tại nhà tù Đường Sơn ở Bẩm Châu, bên trong giam giữ đều là phạm nhân có mức phạt nặng 15 năm trở lên, nơi này vô cùng hẻo lánh phải chuyển hai lần xe buýt, còn phải chuyển sang tuyến xe chuyên đi tới trại giam. Nhưng nghe nói qua một năm nữa nhà giam này phải thay đổi địa điểm, khi đó có lẽ giao thông sẽ thuận tiện hơn một chút.
Đây đều là những lời Cảnh Nhu nói với Hoắc Bắc Thần khi họ đang ở trên xe buýt.
Hoắc Bắc Thần không nói gì, chỉ ôm Cảnh Nhu nghiêm túc lắng nghe.
Chuyển qua hai lần xe buýt, bọn họ xuống xe ở trạm cuối, lại đợi thật lâu mới có một tuyến xe đi nhà tù, ngoài hai người Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần ra thì trên xe rất ít người, chỉ còn có một người đàn ông tầm 50 tuổi cùng một cô gái trẻ đeo khẩu trang màu đen.
Dọc đường yên lặng, Hoắc Bắc Thần ôm vai Cảnh Nhu, cô dựa vào vai của anh, lần đầu tiên cảm thấy đoạn đường này không hề dài. Tuyến xe dừng ở chỗ cách nhà tù 100 mét, Cảnh Nhu xuống xe chỉ vào quầy bán quà vặt ở đằng xa nói: “Anh không cần đi vào trong với em đâu, anh qua đó chờ em được không?”
Hoắc Bắc Thần bĩu môi: “Sao thế, chê người bạn trai này không gặp nổi bố em à?”
Cảnh Nhu cười: “Đúng vậy, dáng dấp có hơi xấu một chút.”
Cảnh Nhu xua xua tay với Hoắc Bắc Thần, đơn độc một mình đi về hướng trại giam. Hoắc Bắc Thần thấy Cảnh Nhu ở dưới bức tường cao ngất càng lộ ra bóng lưng cô đơn nhỏ gầy, nghĩ xem rốt cuộc cô đã mang tâm trạng gì mỗi khi đi qua khoảng cách ngắn ngủi này.
Trái tim đau đớn chua xót, càng lúc càng đau kịch liệt. Đồng thời một dòng cảm xúc mãnh liệt dâng lên, tuy không liên quan đến anh nhưng Hoắc Bắc Thần biết đây là cảm xúc hối hận.
Anh hối hận chuyện gì chứ?
Thật lâu sau âm thanh trong đầu Hoắc Bắc Thần mới nói: “…Hối hận vì không quen biết cô ấy sớm hơn.”
Cảnh Nhu đi vào trong khoảng 1 tiếng, lúc đi ra sắc mặt cũng không thay đổi gì, mỉm cười với Hoắc Bắc Thần nói xin lỗi vì đã để anh chờ lâu rồi.
Hoắc Bắc Thần nói anh vừa tranh thủ ngủ, chưa ngủ đã thì cô ra rồi.
Hai người trở về điểm chờ tuyến xe, lần này may mắn đúng lúc có một chiếc xe đi tới. Nhưng lúc chờ xe buýt thì lại mất cả nửa tiếng đồng hồ.
Vé máy bay của Hoắc Bắc Thần đã nhờ người đặt khi ở trên xe buýt, nhưng vé được đặt rất sớm, vừa vặn có thể vào thành phố ăn bữa cơm rồi đi ra sân bay. Đường tới sân bay Bẩm Châu ngược hướng với nhà Cảnh Nhu, Hoắc Bắc Thần muốn đưa Cảnh Nhu về nhà trước, Cảnh Nhu lại khăng khăng muốn tiễn anh ra sân bay.
“Có phải lần đầu tiên anh ra sân bay đâu, còn cần em đưa đi chắc?”
“Đây là lần đầu tiên em ra sân bay, muốn đi xem thử có được không?”
“… Được.”
Hai người lại ngồi lên xe taxi đi ra sân bay, hôm nay Cảnh Nhu ngồi quá nhiều xe, cơm trưa mới ăn chưa tiêu hóa hết, vừa xuống xe là lập lức nôn, Hoắc Bắc Thần vừa đưa khăn cho cô vừa giúp cô vuốt lưng, lại đi khắp nơi tìm nước ấm cho cô súc miệng.
Hoắc Bắc Thần thấy cô ổn hơn rồi mới nhéo mặt cô nói: “Sau khi trở về trường mỗi sáng đều phải chạy bộ với anh, rõ chưa?”
Cảnh Nhu nhai viên kẹo cao su không đường vị bạc hà chanh đá, nhanh nhẹn hiếm thấy đáp một tiếng: “… Ừm”
“Haizz, hay là anh đưa em về trước nhé.”
Cảnh Nhu nói: “Tại buổi trưa ăn nhiều quá, nôn ra là đỡ rồi. Em không có yếu ớt vậy đâu.”
“Không phải yếu ớt, mà là Muội Muội yếu ớt .” Hoắc Bắc Thần cười, hôn lên trên mặt cô một cái. Sao lại đáng yêu như thế chứ, rõ ràng bản thân đã cầm cự không nổi rồi, mà còn đòi tiễn anh.
Mới nôn xong nên gò má nhợt nhạt trở nên hơi hồng: “Không được gọi.”
“Cứ muốn gọi, Muội Muội, Muội Muội.”
“A... Cái đồ đáng ghét! ”
Lúc hai người ồn ào nhốn nháo, thời gian đã trôi qua rất nhanh. Đã sắp đến giờ Hoắc Bắc Thần phải lên máy bay, anh lấy điện thoại gọi xe cho Cảnh Nhu rồi kéo cô đi: “Được rồi, anh tiễn em ra xe, sau đấy anh phải đi rồi.”
“Anh không cần tiễn em, anh đi kiểm tra vé đi.”
Hoắc Bắc Thần buộc phải giải thích: “Vẫn còn thời gian, sân bay này nhỏ, vẫn còn kịp.” Anh nắm tay cô đến ngoài sân bay, chiếc xe gọi lúc nãy cũng vừa tới, Hoắc Bắc Thần mở cửa ghế đằng sau để Cảnh Nhu ngồi vào: “Về đến nhà thì gọi điện cho anh.”
Cảnh Nhu ngẩng đầu đáp một tiếng.
Nhìn dáng vẻ mong manh khiến Hoắc Bắc Thần càng luyến tiếc, anh hôn cô một cái thật mạnh: “Tới Tây Kinh sớm một chút nhé.”
Lại dám hôn cô trước mặt mọi người, Cảnh Nhu đẩy mặt anh: “Đi nhanh đi!”
Lúc này Hoắc Bắc Thần mới cười hì hì nói tài xế lái xe đi.
Cảnh Nhu về đến nhà, trong nhà không có ai, có lẽ lúc nghỉ ngơi buổi trưa ông nội đã đi thay phiên cho bà nội rồi. Cả người Cảnh Nhu mệt mỏi tính nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đồ để gói bánh chưng. Cô nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm rồi gửi cho Hoắc Bắc Thần một tin nhắn. Hoắc Bắc Thần không trả lời, có lẽ đang ở trên máy bay.
Cảnh Nhu tắt màn hình rồi lại bật lên, nhìn khuôn mặt tươi của Hoắc Bắc Thần trên hình nền, trong mắt cô hiện lên ý cười phức tạp.
Không thể phủ nhận cô đã cố ý làm chuyện này. Cô cố ý khiến Hoắc Bắc Thần nhìn thấy hoàn cảnh của mình, cố ý làm Hoắc Bắc Thần biết chuyện bố mẹ của cô. Có lẽ trong lòng cô còn chưa chắc chắn, mặc dù cô hơi khờ khạo. Nhưng đối với chuyện này cô vẫn có thể nhận ra, bởi vì từ bé cô đã biết phân biệt trong ánh mắt một người đối với cô là chân tình hay giả ý. Không phải là cô tự tâng bốc mình, thậm chí cô có thể phân biệt ra ánh mắt trộn lẫn sự chán ghét và đồng cảm, ánh mắt đồng cảm mang chút lạnh lùng.
Hôm nay cô rất hồi hộp, vẫn luôn hồi hộp, có lẽ trên đường tới sân bay đã thả lỏng hơn, cho nên thân thể cũng theo đó mất đi sức lực.
Trong mắt Hoắc Bắc Thần có rất nhiều cảm xúc phức tạp, dịu dàng, khó chịu, đau lòng.
Nếu cô nhìn lâu hơn nữa thì sẽ khóc mất.
Đại Nhu thình lình hắt cho cô một chậu nước lạnh: “…Cô sẽ hối hận. Hiện tại lún càng sâu, sau này cô sẽ càng hối hận.”
Cảnh Nhu ngẩng đầu nhìn trần nhà ố vàng.
Tôi không hối hận hiện tại tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi.
Ngoài cửa có tiếng động, Cảnh Nhu trở mình nhìn, thì ra là bà nội đã về.
Bà nội Cảnh thấy Cảnh Nhu ở nhà thì hỏi cô đã ăn cơm chưa, Cảnh Nhu nói đã ăn ở bên ngoài.
“Bố con có khỏe không?”
“Vẫn ổn, ông ấy nói đang tranh thủ giảm án.”
“Hừ, giảm án gì chứ, nó ở trong tù chỉ mong được an toàn!” Sự oán giận của bà nội Cảnh đối với con trai độc nhất của mình vẫn không mất đi dù đã qua nhiều năm như thế. Bà thở phì phò đi tới bếp lấy gạo nếp.
Cảnh Nhu bất đắc dĩ cười cười. Tuy nói bố là người đã sinh ra mình, nhưng bao năm qua cô chưa sống chung với ông ấy được bao lâu, mỗi năm đi thăm tù một hai lần, nói chuyện cũng là mấy chuyện không đâu vào đâu, ông ấy không hiểu rõ cô, cô cũng không hiểu rõ ông ấy. Cô chỉ biết bố là côn đồ đã giết người mà vào tù, những thứ khác thì không rõ lắm. Ông bà nội thì không chịu nói gì, có lẽ không phải chuyện tốt gì.
Cảnh Nhu về phòng thay quần áo, chuẩn bị cùng bà nội gói bánh chưng, trong lúc vô tình nhìn lên trên bàn, hộp sô cô la Hoắc Bắc Thần cho cô vẫn lẳng lặng nằm đó, cô mở chiếc hộp ra, bên trong bày bốn viên sô cô la đẹp đẽ có màu sắc khác nhau, mỗi viên to như viên bi, chỉ nhìn thôi đã biết là ngon. Cảnh Nhu tìm bà nội ở dưới bếp, đưa một viên đến bên miệng bà: “Bà, bà nếm thử đi.”
Bà nội Cảnh mím môi nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì?”
“Sô cô la, ăn ngon lắm.”
“Bà không ăn mấy thứ này.”
“Nè, bà nếm thử đi, là bạn con tặng đó, cậu ấy mang từ nước ngoài về, là đồ nước ngoài.”
Bà nội Cảnh nghe vậy bán tín bán nghi mà ăn, bà cắn một miếng rồi nhanh chóng nhổ ra: “Hừ hừ, đắng quá, thật khó ăn!
Cảnh Nhu bật cười, xem ra bà nội không thích thật. Cô lấy một viên bỏ vào trong miệng, vị ngọt trơn mềm hòa lẫn với vị đắng chát, hài hòa đến diệu kỳ. Tuy rằng cô không hay ăn sô cô la, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, viên sô cô la này là loại cao cấp.
“Ăn rất ngon...”
“Ngon ở chỗ nào, khó ăn chết được, người bạn kia của con đúng là nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu rồi! Ăn đất còn ngon hơn cái này!”
Bà nội mở nước máy, vốc một ngụm súc miệng.
“Bà nội của con ơi, bà trước nay vẫn độc miệng như vậy!” Cảnh Nhu đột nhiên cười lớn rồi ôm bà nội từ phía sau.
Bà nội Cảnh Nhu phát hoảng: “Con bị thần kinh à, mau buông ra!”
“Không đâu, con muốn ôm một lúc nữa!” Cảnh Nhu càng ôm chặt hơn.
“Có phải con trúng tà rồi không, hay là ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi?”
“Hì hì, không phải chỉ là con muốn ôm bà một lát.” Cảnh Nhu dựa vào lưng bà nội rơm rớm nước mắt.
Bà nội Cảnh là người lạc hậu, trước nay không thích kiểu ôm ấp như vậy, trước kia Cảnh Nhu cũng chưa từng làm như thế. Lúc này bà cũng không biết phải làm sao, phải mắng Cảnh Nhu vài câu cô mới chịu buông bà ra. Cảnh Nhu chưa thấy bà nội nói chuyện lắp bắp như vậy bao giờ, rõ ràng là bà xấu hổ.
Bà nội xoay người vừa đi lấy lá gói bánh vừa mắng té tát: “Con học từ đâu cái kiểu nước ngoài này thế, thật ngu ngốc!” Cảnh Nhu ở phía sau bà cười hì hì, tiện tay trộn đậu đỏ với gạo nếp.
Trong đầu Cảnh Nhu xuất hiện âm thanh: “…Đã xảy ra chuyện gì?”
Bình tĩnh chút, có lẽ tôi và cô đã tráo đổi cho nhau rồi, Cảnh Nhu, không, là Đại Nhu nói.
“Sao lại vậy…”
Cô không ngờ rằng hai người bọn họ còn có thể hoán đổi. Đại Nhu duỗi duỗi cánh tay, đá đá chân, ừm, vô cùng liền mạch.
“Thế thì sao lại hoán đổi?”
Có phải cô cũng đang nghĩ đến? Bỗng dưng như thế, tất nhiên là tại… sô cô la.
“Sô cô la.”