Hai người nói cùng lúc.
Cảnh Nhu hỏi: “Thật là do sô cô la sao?”
Có phải hay không, đợi lát nữa xem tình hình sẽ biết.
“Vậy cô ăn thêm một viên xem có thể biến trở lại hay không.”
Đợi chút đi, tôi mới được ra một lần để cho tôi hồi tưởng một chút đi.
Bà nội ở phòng khách gọi cô, Đại Nhu đáp một tiếng, bê một thau gạo nếp lớn vào phòng bếp, khi đi vào phòng bếp nhỏ bé, bước chân của Đại Nhu dừng lại một chút, ánh mắt cô đảo qua bức tường loang lổ lộ vẻ cũ kỹ của thời gian, còn có cả một tường giấy khen.
Rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy từ mắt Cảnh Nhu, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cứ hoài niệm. Ở thế giới tương lai, nơi đây đã bị phá hủy, dù cuộc sống nghèo khổ, nơi này vẫn chứa đựng toàn bộ kí ức tuổi thơ của cô. Đại Nhu lần lượt sờ qua chiếc tivi mà vài chục năm rồi vẫn chưa thay, chiếc ghế chân cao có từ trước khi cô sinh ra, mặt tường chẳng có lớp sơn lót, cuối cùng cô ngồi bên cạnh bà nội, nhìn bà cười ngây ngô.
“Hôm nay con đi thăm bố, có phải bị thứ gì không tốt ở đó ám lên không? Hay là bị dọa? Có cần bà tìm người khám cho con không?” Bà nội Cảnh thực sự lo lắng cho cháu gái, đứa cháu này, trước nay không có như vậy.
“Bà, con không sao, con vẫn khỏe, con bảo bà này, nhất định lần này tốt nghiệp xong con sẽ lập tức tìm việc, làm một cô giáo mà bà thấy tốt nhất, sau đó sẽ mua một căn nhà thật lớn cho bà và ông nội ở, có được không ?”
Bà nội Cảnh cười: “Được, chỉ cần con có cái bản lĩnh đấy.”
“Vậy thì bà phải chú ý sức khỏe hơn, không nên tiết kiệm thì đừng tiết kiệm, hai năm nữa thôi là chúng ta sẽ giàu rồi.”
“Chao ôi, vậy bà phải chờ làm Thái Thượng Hoàng rồi.”
“Bà nội, bà nói gì vậy? Bà là Hoàng Thái Hậu!”
Bà nội cười ha ha.
Cảnh Nhu toát mồ hôi, thời gian không buông tha một ai, cô cũng trở thành vua nịnh bợ sao?
Đại Nhu theo đó cười lớn, sau khi cười xong lại nói: “Bà nội, con yêu bà.”
Bà nội Cảnh vừa cười vừa bắt đầu làm việc, nghe câu này, lá bánh chưng đã bọc gạo nếp xong rơi thẳng xuống đống gạo nếp: “Đứa nhỏ này, đúng là có vấn đề chỗ nào rồi! Hay là bà đưa con đi khám bác sĩ nhé?”
Trong lúc bà nội đang nghi ngờ có thứ gì không sạch sẽ ám vào người cháu gái thì có người gõ cửa ở bên ngoài. Đại Nhu cười hì hì chạy tới mở cửa, sau khi thấy rõ người tới, khóe môi đang cong lên biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự lạnh nhạt.
“Bà tới đây làm gì?”
Đứng ngoài cửa là một phụ nữ trung niên hơi mập tóc ngắn uốn xoăn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bó thời thượng, trên mũi treo một chiếc kính râm, trên môi thoa son màu hoa hồng.
“Ai đó?” Bà nội Cảnh quay đầu nhìn, sắc mặt chợt thay đổi: “Từ Lệ, cô tới đây làm gì?”
Từ Lệ gỡ kính râm xuống, mấp máy cánh môi rạng rỡ: “Con gái nghỉ hè về nhà, chưa thấy nó đi thăm người làm mẹ này, nên tôi đành phải đi một chuyến tới thăm nó?” Người phụ nữ này chính là mẹ đẻ của Cảnh Nhu.
“Muội Muội còn bận.” Bà nội Cảnh thản nhiên quay đầu tiếp tục công việc trên tay, Đại Nhu cũng quay trở lại, lấy hai chiếc lá bánh chưng cuộn thành vòng, lấy thìa múc gạo đổ vào bên trong.
Giày cao gót dẫm vào nền xi-măng, tiếng cộc cộc chọc người ta thấy phiền. Tuy bà nội Cảnh không muốn gặp đứa con dâu cũ này, nhưng bà nội cần tiền để trang trải cuộc sống. Cho dù số tiền bà ta cho có ít thì gia đình bà nội vẫn cần. Vì vậy dù bà nội Cảnh không thèm để ý bà ta thì cũng không mở miệng đuổi đi.
Từ Lệ tự đi vào phòng bếp lấy một cái cốc để rót nước uống, đi ra nhìn hai bà cháu gói bánh chưng, rất lâu không có ai phản ứng lại bà ta, bà ta đã tự mình nói: “Cảnh Nhu, em trai mày năm nay đã lớp 11 rồi, chuẩn bị lên lớp 12, mày có biết không?”
Người em trai mà Từ Lệ nói là con của bà ta với chồng sau, em trai cùng mẹ khác cha của Cảnh Nhu là Lưu Hải Phong. Tuy rằng có một nửa quan hệ huyết thống, nhưng cũng không hay qua lại, số lần Cảnh Nhu gặp em trai còn không nhiều bằng gặp Chu Tri.
Đại Nhu nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ồ."
“Tiếng Anh của nó không tốt, mày làm chị mà cũng không quan tâm nó một chút, như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai mày qua kèm tiếng Anh cho nó được không ?”
Bà nội liếc Cảnh Nhu một cái, Đại Nhu chậm rãi cuốn một góc lá: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Cảnh Nhu đã lên tiếng: “Giúp Lưu Hải Phong ôn tập cũng được mà.” Dù gì cũng là em trai.
Từ Lệ vừa nghe thấy đã đổi sắc mặt: “Mày đã nghỉ hè rồi sao lại không rảnh? Nó lại không phải người ngoài, ngay cả em trai mày mà mày cũng không quan tâm, nói ra ngoài lại khiến người ta chê cười.”
Đại Nhu xé sợi dây, tuy rằng rất nhiều năm cô đã không gói bánh chưng, nhưng vẫn quen tay. Cô giữ một đầu, một tay khác nhanh chóng quấn dây: “Tôi sắp phải đi Tây Kinh thực tập rồi, không có thời gian.”
“Thực tập?” Từ Lệ chưa từng học đại học nên không hiểu mấy câu này.
“Đúng vậy, thực tập, là phải đi nhập học đấy, như vậy bà hiểu chưa? Nên không rảnh.” Đại Nhu gói xong một cái, ném vào rổ trống bên cạnh.
“Nhanh như vậy đã phải đi Tây Kinh à?” Bà nội Cảnh hỏi.
Đại Nhu cười khổ với bà nội.
Từ Lệ nhíu mày: “Không đi thực tập không được à? Sang năm em mày phải thi đại học rồi, dù sao mày đã thi đỗ đại học, thiếu một hai học phần thì cũng có sao đâu.”
Sắc mặt Đại Nhu thay đổi, cô ngẩng đầu: “Từ Lệ, nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì bà cút ngay đi!”
Từ Lệ trừng mắt, không ngờ Cảnh Nhu lại còn dám nói với bà ta như vậy, giọng nói của bà ta lập tức lên hai quãng tám: “Sao mày lại nói chuyện với mẹ mày như thế, đồ không có giáo dục!”
“Đúng vậy, mẹ tôi không có văn hóa nên sẽ không dạy đâu.” Đại Nhu nói.
Cảnh Nhu: “… Mạnh mẽ quá, chị gái ơi.” Tuy Cảnh Nhu không có cảm tình gì đối với người mẹ đã vứt bỏ con gái này, nhưng cũng không hận đến mức phải từ mặt. Đại khái là sắp xếp những thứ theo sự quan trọng từ trên xuống dưới, cô để chuyện này thành chuyện không quan trọng, nên cũng mặc kệ.
“Muội Muội, đừng cãi nhau.” Bà nội Cảnh Nhu lo lắng nếu Từ Lệ tức giận thì ngay cả chút tiền sinh hoạt phí cũng không cho nữa.
Quả nhiên: “Hay lắm, mày chê tao không có văn hóa, mày là sinh viên đại học mày có văn hóa, mày có bản lĩnh thì đừng xin tiền tao!”
“Sao lại không xin, trên pháp luật chúng ta là quan hệ mẹ con, trước khi tôi chưa tốt nghiệp bà nuôi tôi là nghĩa vụ, vả lại nhiều năm như vậy bà cho tôi tiền ít như là bố thí cho đứa ăn mày vậy, tôi nói cho bà biết, bà lập tức đưa đủ tiền nuôi dưỡng cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện bà ra tòa, cho cả nước đều biết bà!”
“Mày còn dám kiện tao sao?” Từ Lệ cười nhạo vì sự vô lý, nhưng đáy mắt lại có chút chấn động hoảng sợ. Nó có thể kiện thật sao? Con nha đầu chết tiệt này lên đến đại học đã học được cái này? Chẳng lẽ nào bà phải ngồi tù?
Đại Nhu lại cầm lấy hai chiếc lá gói bánh chưng: “Còn phải xem bà thế nào đã.” Cô lạnh lùng nói.
Cảnh Nhu:…
Tính tình cô có quyết liệt như thế không?
Không biết có phải Từ Lệ đã bị dọa hay không, chỉ vào Cảnh Nhu mắng hai câu rồi dẫm giày cao gót cộc cộc cộc đi mất. Từ đầu đến cuối, bà ta còn chưa kịp ngồi tí nào.
Trên trán Đại Nhu bỗng xuất hiện một bàn tay, Đại Nhu kinh ngạc ngẩng đầu lại thấy bà nội lo lắng sốt ruột: “Muội Muội, bà đưa con đi khám nhé.” Đứa bé này hôm nay khác ngày thường quá.
Đại Nhu cười ha ha: “Bà nội, con thực sự không sao, bà xem bánh con gói có đẹp không?”
Cảnh Nhu cũng kín đáo phê bình cách làm của cô: “Tốt xấu gì Lưu Hải Phong cũng là em trai mình, đi dạy nó một chút cũng được mà, tình cảm thì cần phải bồi đắp.”
Cô coi nó là em trai, nhưng nó không coi cô là chị gái, cô đi dạy nó đổi lại chỉ là trò đùa dai cùng sự cười nhạo của nó thôi, nó sẽ nói cô là con gái của kẻ giết người, không xứng làm chị nó, như vậy cô còn muốn đi không?
Cảnh Nhu giật mình, cô chỉ biết thỉnh thoảng mỗi khi gặp mặt Lưu Hải Phong đều không thèm để ý đến cô, cô còn tưởng là do không thân.
Tôi chỉ muốn cô bớt phải chịu tổn thương thôi, nhưng cô luôn không hiểu nỗi khổ tâm của tôi. Đại Nhu chăm chú buộc bánh chưng, dưới đáy lòng nói với Cảnh Nhu như vậy.
Lúc chạng vạng, hai người vẫn chưa đổi lại, Hoắc Bắc Thần gọi điện thoại cho Cảnh Nhu, Đại Nhu tắt luôn. Hoắc Bắc Thần dùng số khác gọi thì Đại Nhu tắt nguồn điện thoại ném lên giường theo một đường parabol. Cảnh Nhu nóng nảy, kêu Đại Nhu đừng làm loạn.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện vô nghĩa đấy đâu.” Đại Nhu lẩm bẩm tự nói. Cô biết rất rõ, tình huống hiện tại không ổn định.
Ngày hôm sau, Cảnh Nhu ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện chính mình lại nắm giữ cơ thể của mình. Cô vội vàng mở điện thoại, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn oanh tạc từ Hoắc Bắc Thần, lúc cô gọi điện thoại lại, thì bị anh mắng luôn một trận: “Hay lắm, không nghe điện thoại của anh còn dám tắt cả máy, thiếu chút nữa là anh phải bay trở lại tìm em, em có biết không!”
“Xin lỗi, điện thoại của em có vấn đề, bây giờ mới dùng được.” Cảnh Nhu bất đắc dĩ phải nói dối.
“Vậy em không thể lấy điện thoại của người khác gọi cho anh sao?”
“Em không nhớ số điện thoại của anh.” Quả nhiên một câu nói dối cần phải có câu nói dối khác để bao biện.
“…Cảnh Nhu! Em lại bắt đầu rồi phải không? Ba ngày em không giận anh là cả người ngứa ngáy đúng không?”
“Vậy anh có nhớ rõ số điện thoại của em không?” Cảnh Nhu tỏ vẻ hoài nghi, ai ngờ Hoắc Bắc Thần thuận miệng đọc ra số điện thoại tương đối khó đọc của cô, cô yên lặng sám hối, đã khinh địch rồi.
“Bây giờ em lập tức học thuộc số điện thoại của anh, thuộc rồi mới cho tắt điện thoại.”
Cảnh Nhu chỉ có thể thuận theo, đọc thuộc một lần rồi lại đọc thêm một lần nữa, mới làm Hoắc Bắc Thần bớt giận, từ bi tha cho cô.
Xem như đã vỗ về được bạn trai, Cảnh Nhu tắt điện thoại thở nhẹ một hơi. Đại Nhu cười lạnh một tiếng.
Cô còn cười, đều tại cô cả.
“Cô nên mừng thầm vì tôi không làm chuyện khác.” Đại Nhu nói: “Cô ăn viên sô cô la nữa, xem thử có phải đây là nguyên nhân làm chúng ta hoán đổi không.”
Cảnh Nhu do dự một chút, nếu như là thật… cô sẽ chính thức bắt đầu quấy rối à?
“Tôi đảm bảo không làm gì với Hoắc Bắc Thần đâu.” Đại Nhu nói.
Thật sao?
“Thật, nếu tôi không giữ lời thì Cảnh Nhu chính là heo.”
Cảnh Nhu: …
Câu thề này có phải sai sai ở đâu không?
Cảnh Nhu vẫn ăn sô cô la, vị đắng chát lại ngọt lịm hoàn toàn tan ra trong miệng, Cảnh Nhu nhìn chăm chú vào gương, trong nháy mắt con ngươi đen trong gương lộ ra chút thú vị .
Người trong gương, là Đại Nhu.
Lần đầu tiên Cảnh Nhu xuyên thấu qua mắt của mình thấy được Đại Nhu. Tuy rằng là cùng đôi mắt, cùng cái mũi, nhưng bản thân hình như biến thành người khác, giữa mày tản ra sự mạnh mẽ mà cô không có, đáy mắt có sự thâm trầm mà cô nhìn không thấu, cả người toát lên khí chất… của một người phụ nữ trưởng thành.
Đây là dáng vẻ tương lai của mình sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi.
“Xin chào, Tiểu Nhu.” Đại Nhu nhìn chăm chú vào chính mình trong gương.
Cảnh Nhu cười khẽ: “Xin chào, Đại Nhu.”
Đại Nhu cũng cười, cô duỗi dài cánh tay: “Sau này tiện hơn rồi.”
“Sao lại tiện?”
Thuận tiện ở chỗ khi cô cần tôi thì có thể mau chóng gọi tôi ra.
“Khi đi thi sao?” Cảnh Nhu cười khẽ.
Đại Nhu xua tay. Không được, tôi già rồi, thi cử là chuyện của người trẻ các cô.
Mấy chuyện thi cử xa tít tắp này cô đã quên từ lâu rồi.
“… Rốt cuộc cô quay trở lại từ năm bao nhiêu vậy?”
Đại Nhu nhìn về phía gương, vừa cười vừa nháy mắt: “Cô đoán xem.”