Hai ngày sau, buổi trưa tan học, vì nhiều người nên Cảnh Nhu và mấy người bạn cùng phòng quyết định mua đồ ăn về ký túc xá ăn.
Ký túc xá Đại học Tây Kinh đã sửa lại, lúc đầu nó là ký túc xá sáu người một phòng hiện tại đã đổi thành bốn người một phòng, nhưng vẫn không có phòng vệ sinh riêng, phòng vệ sinh công cộng nằm ở giữa mỗi tầng. Mỗi phòng ký túc xá đều theo cấu trúc bên dưới là bàn học bên trên là giường ngủ, mỗi giường đều có một cái tủ quần áo. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Vì sự riêng tư của từng người nên nhóm bạn cùng phòng đều mua thêm mấy tấm rèm ở bên ngoài trường học, treo lên màu sắc yêu thích của từng người, đợi đến khi bị kiểm tra thì tạm thời gỡ xuống.
Ở giữa phòng ký túc xá đặt một cái bàn, có lẽ là dành cho sinh viên để những đồ lặt vặt. Phòng ký túc xá 216 chỉ đặt ly nước lên trên, lúc ăn tối thì thường cùng nhau ngồi quanh bàn.
Cảnh Nhu đang bày ra món khoai tây thái sợi và đậu hũ Ma Bà chua ngọt cô vừa mua, Thân Chiêu Chiêu bưng một ly nước tới: “Cảnh Nhu, cậu với Hoắc Bắc Thần… Có phải chia tay rồi không?”
Đã hai ngày rồi, đến cả một cuộc điện thoại Hoắc Bắc Thần cũng không gọi cho Cảnh Nhu, cũng không đợi cô ở dưới lầu.
“Chắc là vậy.” Cảnh Nhu quay sang cầm cái chén.
Mễ Dương mở hộp cơm ra nói: “Chia tay cũng tốt, dù sao thì đối phương chỉ chơi chơi cho vui mà thôi.”
Trò chơi của mấy chàng công tử, Cảnh Nhu vẫn nên nhân lúc còn chưa muộn, sớm thoát thân thì hơn.
“Haizz, đáng tiếc, không thể mượn cớ để có quan hệ bạn bè với ký túc xá bọn họ.” Quan Trạch Nam cắn đũa nói.
Thân Chiêu Chiêu nói: “Đúng vậy, nam thần Kinh của tớ… Tớ còn chưa có số điện thoại của anh ấy nữa!”
Quan Trạch Nam nói: “Ha ha, tớ có đó.”
“Cái gì, sao, sao cậu lại có?”
“Tớ nói tớ có câu hỏi của môn triết học muốn hỏi anh ấy.”
“Aaa, cmn, cậu thật gian xảo!”
Nhóm bạn cùng phòng ồn ào nhốn nháo bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa phàn nàn đồ ăn ở nhà ăn trường học.
“Thịt gà kho tàu, gà đâu chẳng thấy, sao toàn là hành tây vậy?”
“Nhìn miếng thịt xào hâm lại này, ngấy quá!”
“Nghe nói đồ ăn trong căn tin của trường Đại học Sư phạm khá ngon, hôm nào chúng ta đi ăn đi.” Cảnh Nhu nói.
“Thật sao? Hôm qua tớ thấy một món ăn tối do sinh viên Đại học Sư phạm đăng trên mạng, vỏ dưa hấu xào ớt xanh.”
“Má ơi, là thật sao?” Thân Chiêu Chiêu nuốt một miếng cơm: “Cảnh Nhu, cậu nghe ai nói ngon thế?”
Cảnh Nhu rũ mắt: “À, quên là ai rồi.”
Đây là bản thân trong tương lai vừa mới nói với cô.
Hai ngày nay Cảnh Nhu đã dần hình thành thói quen, giọng nói trong đầu thỉnh thoảng sẽ vang lên, nói chuyện với cô. Nhưng không phải lúc nào cô ấy cũng ở đây, theo những gì giọng nói trong đầu ở tương lai nói cho cô biết thì cô ấy sẽ thường xuyên rơi vào trạng thái ngủ mê. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Cảnh Nhu đặt tên cho giọng nói ở tương lai, tên cô ấy là Đại Nhu. Đối phương cũng không phản đối.
Nếu người khác biết được có linh hồn đến từ tương lai ở trong cơ thể họ, có lẽ họ đã sớm mừng rỡ như điên. Biết trước tương lai, có thể gian lận được rất nhiều lần, điểm lợi hại là thậm chí có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. Chỉ là đứa nhỏ Cảnh Nhu này, từ nhỏ đã lãnh đạm , so với chuyện nhanh chóng muốn vén bức màn của tương lai, thì cô có càng khuynh hướng không biết ngày mai sẽ đem lại cho cô niềm vui bất ngờ gì.
Cho nên tất cả mọi chuyện ở tương lai, Cảnh Nhu cũng không hỏi, dường như Đại Nhu biết nên không nói nhiều.
Cửa ký túc xá bị gõ hai lần: “Xin chào, Xin chào, có ai không?”
“Có… Mời vào…” Mễ Dương hô to.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, La Mỹ Liên vừa mỉm cười vừa nhảy vào: “Ái chà, mọi người đang ăn cơm à!”
La Mỹ Liên là sinh viên chuyên ngành Ngôn ngữ ứng dụng ở ký túc xá bên cạnh. Hôm nay cô ấy trang điểm đậm, mắt đánh phấn mắt màu xanh lam, dán lông mi giả thật dài, son môi màu hồng đào. Cô ấy ăn mặc một chiếc váy liền áo in hoa màu trắng, trên cổ tay còn treo một cái túi xách dây xích.
“Ái chà, cô gái đẹp, đi ra ngoài hẹn hò sao?” Thân Chiêu Chiêu nói.
“Không có, tôi vừa mới ở bên ngoài trở về.” La Mỹ Liên bước vào, ngồi giữa Cảnh Nhu và Mễ Dương, ngay lập tức Cảnh Nhu ngửi thấy được một mùi thơm nồng.
“Cậu không có tiết buổi sáng à?”
“Bạn trai tìm tôi nên tôi trốn một tiết.” La Mỹ Liên nói xong, cầm cái túi xách mới trong tay đưa cho Mễ Dương xem: “Đại Mễ, tôi cũng mua một cái túi xách giống cậu này, cậu mau xem giúp tôi đây có phải là hàng thật không.”
“Wow, Mỹ Liên, cậu nhiều tiền thật! Cái túi xách này rất đắt!” Thân Chiêu Chiêu nói.
“Không có mà, chỉ bình thường thôi.” La Mỹ Liên mím môi cười.
Gia đình Mễ Dương làm kinh doanh, mấy năm nay kinh doanh cũng có hiệu quả và lợi nhuận rất tốt, nên điều kiện của Mễ Dương tốt nhất trong ký túc xá.
“Chắc là thật, tôi cũng không biết, cậu mua ở đâu?” Mễ Dương cầm túi lên ngó trái ngó phải, không thấy tên nhãn hiệu.
“Trung tâm thương mại Phong Lâm.”
“Vậy thì chắc chắn là hàng thật!” Thân Chiêu Chiêu giật lấy cái túi, sờ tới sờ lui thích đến nỗi không muốn buông tay: “Tôi cũng rất muốn mua cái túi này, nhưng tiếc là tôi không có tiền...” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Cậu khiêm tốn quá, chỉ có hai nghìn tệ, muốn mua thì nhất định có thể mua được!” La Mỹ Liên nói.
“Một tháng tiền cơm của tôi còn chưa đến hai ngàn tệ, mua một cái túi chắc phải bán cả máu!”
“Nói không chừng, Mỹ Liên bán máu thật đấy!” Quan Trạch Nam đang ăn cơm, cười như có như không nói.
La Mỹ Liên nói: “Tôi rất muốn hiến một chút máu, nhưng tiếc là tôi bị thiếu máu, chỉ sợ sau khi hiến máu xong lập tức phải truyền máu ngược lại.”
“Thiếu máu có thể ăn nhiều táo đỏ một chút.” Cảnh Nhu nói: “Cẩu kỷ gì đó cũng khá tốt.”
Quan Trạch Nam cười khẩy một tiếng.
“Cậu cười cái gì?” Cảnh Nhu khó hiểu.
“Không có gì, nào lại đây, ăn một miếng thịt gà đi, cũng là đồ bổ đấy!”
Mễ Dương lấy cái túi xách của mình ra: “Sớm biết cậu cũng muốn mua cái túi này thì tôi sẽ khuyên cậu đừng nên mua, cậu xem, dây xích kim loại đã bắt đầu phai màu rồi!”
“Ơ, sao lại như vậy! Hai nghìn tệ đó, có khi nào cậu mua phải hàng giả không?” La Mỹ Liên bị sốc, cầm lấy cái túi xách của Mễ Dương lên xem.
Mễ Dương cười: “Mấy nghìn một cái túi, cũng không tính là đắt. Tôi nghe nói có mấy loại còn có giá mấy chục nghìn, mà vẫn bị phai màu, nên tôi quyết định không mua túi có kim loại nữa. Tôi mới ưng một cái túi dáng vỏ sò, kích thước cũng phù hợp, cũng là túi hiệu CoCo, cậu muốn đi xem cùng tôi không?”
“Túi dáng vỏ sò… Được đấy! Cậu nói như vậy, tôi cũng không thèm cái túi này nữa, chừng nào thì cậu đi, tôi đi với cậu.”
“Để xem, thứ bảy tuần này đi!”
“Được, vậy thứ bảy, tôi về ký túc xá trước, không quấy rầy các cậu ăn cơm.”
La Mỹ Liên mang giày cao gót nhanh chóng bước đi, Thân Chiêu Chiêu lắc đầu thán phục: “Nhà Mỹ Liên cũng khá giàu.”
Quan Trạch Nam cười lạnh một tiếng: “Giàu cái rắm! Cậu quên bộ dạng cô ấy lúc năm nhất như thế nào rồi à?”
Cảnh Nhu chậm rãi nhai nuốt thức ăn.
Lúc cô mới đến Đại học Tây Kinh, người đầu tiên cô gặp chính là La Mỹ Liên. Lúc cô vừa kéo va-li đến cửa ký túc xá, đang định mở cửa thì La Mỹ Liên đi ra từ ký túc xá 215 bên cạnh. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Cô ấy nhiệt tình chào hỏi với cô, làm cho cô thấy yên tâm khi mới bước vào một môi trường xa lạ.
Bởi vậy ấn tượng của Cảnh Nhu đối với La Mỹ Liên rất sâu đậm. Cô nhớ rõ lúc trước La Mỹ Liên hoàn toàn không trang điểm, bên trong mặc một cái sơ mi trắng, bên ngoài là một cái áo len đan tay màu hồng đào, còn có một cái quần kaki bị giặt đến phai màu.
Không ngờ chỉ trong một năm, cô ấy đã thay đổi nhiều đến vậy.
“Tháng sau La Mỹ Liên sẽ chết.”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Cảnh Nhu rùng mình một cái: “Hả?”
“Hả cái gì? Lúc năm nhất vừa thấy cậu ấy thì đã biết cậu ấy là người đến từ nông thôn, đừng nói đến trang điểm, ngay cả phối quần áo cũng không biết.” Quan Trạch Nam nói.
Thân Chiêu Chiêu ngẫm lại: “Cũng phải, năm nhất cậu ấy có chút quê mùa. Nhưng sau năm hai, cậu ấy giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bắt đầu trang điểm, mua quần áo mới, hơn nữa quần áo đều là hàng hiệu.”
“Thế thì sao, có khi bạn trai cậu ấy có tiền.” Mễ Dương nói.
“Chẳng phải có một lần bạn trai cậu ấy đợi cậu ấy dưới ký túc xá sao? Cái người cao gầy, cầm một cái túi xách, nhưng mà tớ nhìn không ra được anh ta là người có tiền.” Quan Trạch Nam bĩu môi, đứng lên đi ra ngoài rửa chén. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Cảnh Nhu không nghe thấy lời bàn luận của nhóm bạn cùng phòng, cô đang chuyên tâm suy nghĩ, cô nói La Mỹ Liên sẽ chết?
“Đúng vậy, chắc là tháng sau, cô ấy sẽ nhảy lầu tự sát.”
Tại sao!
“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, có người nói bạn trai cô ấy bỏ cô ấy, có người nói cô ấy đi vay nặng lãi, nhà trường che đậy việc này rất nghiêm ngặt, cấm học sinh lan truyền bất cứ tin tức gì. Sau đấy bố mẹ cô ấy từ quê lên mang tro cốt của cô ấy về, chuyện này cứ như vậy mà không giải quyết được gì.”
Cảnh Nhu nghe thấy “tin tức” từ tương lai này, thậm chí quên cả ăn cơm.
Trong phòng còn lưu lại mùi hương nước hoa của La Mỹ Liên, dường như bên tai còn có tiếng cười của cô ấy, nhưng chỉ qua tháng sau thôi cô ấy sẽ nhảy lầu tự sát sao?
Chuyện này cũng quá không chân thật.
“Cảnh Nhu, cậu mau ăn hết cơm đi, tớ cầm chén của cậu đi rửa.” Mễ Dương nói.
Cảnh Nhu lấy lại tinh thần, nhanh chóng ăn xong miếng cơm cuối cùng, đưa chén cho Mễ Dương, rồi nói lời cảm ơn.
Trong ký túc xá các cô sẽ thường xuyên giúp nhau rửa chén, cũng không phải là việc gì lớn.
Cảnh Nhu dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn, đổ chúng vào thùng rác.
Cảnh Nhu ngủ trưa một lát, cô không có tiết đầu tiên trên lớp, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng thức dậy, ra khỏi cửa đi đến phòng ngủ 215, cửa phòng của họ đã khóa.
Chắc là họ có tiết đầu ở trên lớp.
“Cô muốn làm gì?” Giọng của Đại Nhu vang lên trong đầu.
Cảnh Nhu đi trở về phòng ký túc xá.
Nếu bây giờ tôi đã biết, làm sao tôi có thể mặc kệ được?
“Cô muốn cứu La Mỹ Liên à?”
Đúng vậy.
“Ừ… Rất giống tác phong của tôi. Nhưng mà cô tính làm gì trước?”
Đi bước nào hay bước đó đã.
Cảnh Nhu rửa mặt, cầm cặp sách đi đến thư viện.
Thư viện cách ký túc xá nữ rất xa, Cảnh Nhu đi đến mức toát mồ hôi mới đến nơi. Cô quẹt thẻ vào thư viện, cô không đi đến khu sách cô vẫn thường hay đi mà đến thẳng khu thư viện khoa Y lầu 3. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Cô vẫn cho rằng tôi là do cô bị tâm thần phân liệt biến thành sao?”
Chính bản thân cô cũng không biết tại sao cô lại tới đây, tôi phải tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Đại Nhu cười khẽ: “Hóa ra tôi vẫn luôn cố tìm sự thật* như vậy sao?”
*cố tìm sự thật (raw: 实事求事; câu đúng là: 实事求是): đây là một câu thành ngữ bên Trung. Thành ngữ này có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực”. (Lưu ý: từ “cầu thị” trong tiếng Hoa mang nghĩa “tìm kiếm sự thật”, “tìm kiếm lẽ phải”, “tìm điều đúng đắn”, chứ không có nghĩa “cư xử một cách nhún nhường trên tinh thần học hỏi” như trong tiếng Việt).
Vậy thì cô nói cho tôi biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
“… Tôi thật sự không biết.” Có vẻ như Đại Nhu đang suy nghĩ cái gì đó: “Tôi đang làm nhiệm vụ thì có ai đó bắn lén một phát, tôi nhớ tôi được đưa đến bệnh viện, lúc sau thì không biết rõ.”
“Chấp hành nhiệm vụ à?” Cảnh Nhu kinh ngạc bật ra tiếng, sau đó cô chợt nhận ra mà ngậm miệng lại.
Bị người khác dùng súng bắn lén? Rốt cuộc cô làm cái gì vậy?
“… Cảnh sát.”
Hả? Cảnh Nhu chớp mắt, cô là cảnh sát à? Tôi làm cảnh sát?
“Đúng vậy.”
Không thể nào. Nhất định là phiên bản giả của tôi.
“Thật là xin lỗi, tôi chính là cô.”
Nhưng mà sao tôi có thể làm cảnh sát được?
Sự hoài nghi của Cảnh Nhu là đúng lý hợp tình. Cô là một người bị sinh non, từ khi sinh ra cơ thể đã không được khỏe. Ba ngày hai bữa đi bệnh viện uống thuốc là chuyện bình thường, chạy vài bước cũng có thể té xỉu, thời tiết thay đổi chắc chắn sẽ bị cảm, còn chuẩn hơn so với dự báo thời tiết. Với cái cơ thể như vậy cô còn có thể làm cảnh sát được sao? Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Muốn bắt tên cặn bã như Hoắc Bắc Thần nhốt vào tù thì có hợp lý không?”
… Đã biến thành chấp niệm như vậy sao? Xem ra cô ở tương lai thật sự rất thảm.
Xuyên qua cửa sổ của thư viện, Cảnh Nhu nhìn những đám mây trắng trên bầu trời.
Cô bắt rồi à?
“Bắt rồi, tại sao không bắt chứ.”
Tự dưng Cảnh Nhu có chút buồn cười. Cô thật sự bắt rồi sao?
“Thật sự đã bắt rồi.”
Cô tìm lý do gì để đi bắt người ta?
“Lý do tìm thì sẽ có.”
… Thật sự ở tương lai sau này cô sẽ làm một cảnh sát tốt sao?