Bạn trai cặn bã

Mấy người khác đi sau Cảnh Nhu cũng sững sờ: “Đuổi việc, tại sao?” Không phải Uông San làm việc rất nghiêm túc sao? Cũng không làm lộ ra thông tin gì mà.
 
“Sao tôi biết chứ?” Uông San ném mạnh mẽ từng đồ vật vào thùng: “Sáng hôm nay tôi vừa định đi làm, thì nhận được thông báo bên nhân sự, bảo tôi không cần đến nữa.”
 
“Này này, như vậy cũng có thể được à? Cô cũng không làm sai cái gì mà, sao lại đuổi việc cô?” Trương Tòng Liễu ồn ào.
 
“Nói nhỏ chút, đây là công ty tư nhân, đuổi việc người ta còn phải có lý do sao?”
 
Uông San cười lạnh một tiếng: “Bên nhân sự nói tôi có thái độ tiêu cực và lười biếng.” Đại khái lời này là nói ngược, có thể nói là do cô nghiêm túc quá mức.
 
Mọi người xoay đầu nhìn nhau, lý do này thật sự quá gượng ép, trong nhóm bọn họ Uông San là người nghiêm túc làm việc nhất, các cô không bị đuổi việc vì có thái độ tiêu cực và lười biếng, mà cô ấy lại bị đuổi việc sao?
 
Vốn dĩ đồ của Uông San không nhiều lắm, cô ấy rất nhanh đã thu dọn  xong, sau đó cô ấy lấy băng keo dán cái thùng lại: “Tôi đi đây, mấy người tự quản cho tốt đi.”
 
“Này, cô đi luôn à!”
 
“Từ từ, cùng nhau ăn một bữa cơm trưa đi.”
 
Lý Hiền đi ra lấy đồ phát hiện mọi người đều tụ lại ở phòng tài chính, đi đến hỏi thăm thì không khỏi sửng sốt: “Đây là làm sao vậy, Uông San, em dọn đồ làm gì thế?”
 
“Chị Lý Hiền, Uông San nói cô ấy bị đuổi việc!”
 
“Chị Lý Hiền, chị cũng không biết chuyện này à? Có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không!”
 
“Bị đuổi việc? Tại sao?” Sắc mặt Lý Hiền khẽ biến đổi, nhìn Uông San một cái, dường như nhớ đến chuyện gì đó: “Mọi người đừng gấp, đi ra ngoài làm việc đi, chị với Uông San tìm hiểu tình hình trước đã, xem xem có thể giúp gì được hay không.”
 
Mọi người vừa nghe thế đều nối đuôi nhau đi ra, người có thể giúp đỡ Uông San bây giờ, đoán chừng cũng chỉ có chị Lý Hiền.
 
Cảnh Nhu đi theo mọi người ra khỏi phòng tài vụ, đột nhiên có loại cảm giác không tên, cô gọi Đại Nhu, nhưng Đại Nhu lại không có ở đây, đại khái là vì giữa trưa sẽ xuất hiện nên đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Cảnh Nhu một đường quay lại văn phòng của Lý Hiền, nhìn thấy không có ai, cô lấy tai nghe trong túi ra cắm vào điện thoại, click mở vào hình gấu trúc.
 
Gấu trúc nhỏ của Lữ Trì sẽ làm điện thoại của người khác biến thành thiết bị nghe lén của mình, chỉ cần đối phương mở máy, là gấu trúc nhỏ có thể nghe được âm thanh.
 
“... Quả nhiên vẫn là vì chuyện kia ạ?” Giọng nói mơ hồ truyền đến, là Uông San.
 
Chuyện kia? Chuyện gì?
 
“Chắc là không phải đâu, chuyện kia chị đã báo cáo với cấp trên, bọn họ cũng nói là sẽ điều tra rồi xử lý, đoán chừng là vì chuyện gì khác, chị đi hỏi giúp em một chút, em đừng vội, ở nhà chờ tin tức của chị nhé.”
 
“Chị Lý Hiền, chị đừng hỏi, công ty vô duyên vô cớ đuổi việc người ta, em cũng không muốn ở lại, hơn nữa em cảm thấy nhất định là vì chuyện kia. Trước kia có một đàn chị có quan hệ tốt với em đã nói cho em biết, công ty luôn có số tài khoản không rõ ràng, bảo em tốt nhất là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng không ngờ... Thôi quên đi, còn không phải do em tự chuốc lấy phiền phức sao, chị cũng nên cẩn thận một chút.”
 
“Không nên như thế mà, không được, chị nhất định phải đi hỏi rõ ràng.”
 
“Cảm ơn chị, chị Lý Hiền, chị đừng nên hỏi quá nhiều, tuy chị là thư ký giám đốc Dương tin tưởng, nhưng nói cho cùng chị cũng chỉ là nhân viên làm công, lỡ như chị cũng giống em, chạm đến bí mật của mấy kẻ đó, có khi cũng bị giống em.”
 
“Haizz, còn không phải sao, San San, thời buổi này, lang bạt bên ngoài thật sự rất khó khăn đó.”
 
Hai người kết thúc câu chuyện, tiếp đó Cảnh Nhu nghe thấy tiếng mở cửa. Cảnh Nhu từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, Uông San ôm cái thùng đi ra, có vẻ như chuẩn bị rời đi.
 
Đại Nhu. Cảnh Nhu lại gọi một tiếng, Đại Nhu vẫn không trả lời.
 
Cũng không biết là do cô nghĩ nhiều, hay đột nhiên có tính trực giác hoang dã, cô có cảm giác “chuyện kia” trong miệng Uông San có liên quan đến chuyện Lý Hiền chết, cô gỡ tai nghe xuống, tự hỏi trong vài giây, sau đó mở cửa bước nhanh ra ngoài.
 
Lý Hiền đưa Uông San đến cửa, vỗ vỗ bả vai cô ấy rồi lại an ủi vài câu.
 
Cảnh Nhu từ phía sau chạy đi đến: “Để em đưa chị Uông San đi xuống ạ.”
 
Lý Hiền sửng sốt, sau đó gật đầu cười: “Được, vậy em thay tụi chị đưa Uông San đi đi.”
 
Cảnh Nhu ấn mở cửa chờ thang máy tự động, tự giác duỗi tay về phía Uông San: “Chị Uông San, em cầm giúp chị.”
 
“Không cần...” Uông San còn chưa kịp từ chối, cái hộp trong ngực cô ấy đã bị Cảnh Nhu ôm lấy, tâm tình dưới đáy cốc của Uông San thoáng được an ủi nhờ hành động đó của cô. Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt với Lý Hiền, rồi lại gật đầu với những người đồng nghiệp ở sau lưng Lý Hiền, sau đó xoay người lại bước đến cửa thang máy với Cảnh Nhu.
 
Mặc dù Phương Dung và mấy người khác chỉ là đồng nghiệp có quan hệ không thân mấy với Uông San, nhưng trong tình huống nhìn thấy cô ấy cô đơn rời đi, thì cũng có chút đau buồn.
 
“Chị Uông San, chị đi về như thế nào?” Thang máy còn đang đi xuống một cách khó khăn, thì Cảnh Nhu quay đầu lại hỏi. Đến gần nhìn Uông San, hai mắt cô ấy đỏ hoe. Sáng tinh mơ đã xảy ra chuyện này, cho dù là ai thì cũng sẽ không vui.
 
“Tôi bắt tàu điện ngầm trở về.” Phát hiện thấy ánh mắt cô đang nhìn chăm chú, Uông San làm bộ nhìn thang máy, dời ánh mắt đi.
 
“À, vậy để em đưa chị đi ra cửa tàu điện ngầm.”
 
“Không cần, em quay về đi làm đi, chị không sao đâu!”
 
“Em cũng không sao đâu ạ, để em tiễn chị một đoạn đường.”
 
Thang máy đi xuống, bên trong có hai người đàn ông mặc vest, Cảnh Nhu và Uông San vào thang máy, đều yên lặng không nói chuyện.
 
Thang máy đi xuống lầu một, hai người đi ra, còn hai người đàn ông mặc vest không đi ra, bọn họ muốn đi đến hầm đỗ xe. Lúc này là thời gian đi làm, trong đại sảnh sáng sủa rộng rãi chỉ có ít ỏi vài người, trong đó bao gồm ba người bảo vệ. Cảnh Nhu khiêng thùng giấy điều chỉnh lại vị trí một chút, Uông San vội nói: “Để tôi khiêng cho.”
 
“Không cần đâu ạ, em khiêng được.” Cảnh Nhu nói: “Nhưng mà em thật sự không hiểu, chị Uông San, rốt cuộc tại sao chị bị đuổi việc?”
 
Uông San cười lạnh một tiếng: “Nói đến cùng cũng chỉ là chút chuyện dơ bẩn thôi.”
 
“Không phải hôm thứ sáu vẫn ổn sao, giữa trưa chị còn tăng ca, nói có việc muốn tìm chị Lý Hiền... Chẳng lẽ là vì chuyện kia sao?” Cảnh Nhu đến gần Uông San.
 
Sắc mặt Uông San khẽ biến đổi, dường như cô ấy cũng không đoán được Cảnh Nhu thông minh như vậy, đoán một cái thì đã đoán trúng rồi: “Em đừng hỏi, không có liên quan gì đến em, hỏi nhiều cũng không tốt cho em đâu.”
 
“Quả nhiên là như thế.” Cảnh Nhu hạ thấp giọng, mấy hôm nay kỹ thuật diễn xuất của Đại Nhu Cảnh Nhu cũng học được một ít: “Chị nói với em đi, chị Uông San.”
 
Uông San đi vào cửa quay tự động, Cảnh Nhu đi theo ra ngoài, lúc ra đến Uông San đã đi xuống bậc thang, nhưng Cảnh Nhu không lo, trong tay cô còn đồ của cô ấy. Quả nhiên đi đến một nửa Uông San mới nhớ ra, cô ấy quay đầu lại nhìn Cảnh Nhu một cái.
 
Cảnh Nhu nhân cơ hội bước nhanh đi xuống: “Chị Uông San, chị nói cho em biết đi, em chỉ là thực tập sinh, qua kỳ nghỉ hè là rời đi rồi, chị xem như em như hốc cây, cứ xả ra hết với em đi.”
 
Vốn dĩ Uông San không định nói cho Cảnh Nhu biết, nhưng cô nghĩ lại, dù sao bản thân cũng bị bọn họ đuổi việc, còn giữ bí mật cho bọn họ làm gì, hơn nữa một mình kìm nén cũng rất khó chịu! Uông San thả chậm bước chân, vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua cao ốc Đông Phong Lâm: “... Hai ngày trước lúc tôi kiểm tra tài khoản, phát hiện mỗi tháng luôn có một khoản tiền được phân bổ cho phòng làm việc Bảo Lợi. Số tiền tương đối nhiều, tôi đi tìm hợp đồng, trên hợp đồng nói là dùng tiền để huấn luyện lễ nghi cho người mẫu, nhưng mà công ty của chúng ta cũng chính là một công ty về huấn luyện, hơn nữa tiền thu về cũng không nhiều đến vậy. Nên tôi suy nghĩ có phải là nhầm lẫn ở đâu rồi không, vì thế tôi đi hỏi chị Lý Hiền tình hình như thế nào, chị Lý Hiền nói chị ấy cũng không biết, phải đợi hôm nay đến hỏi chuyện với cấp trên, ai biết sáng hôm nay liền...”
 
Uông San nói xong chuyện chính, khinh thường hừ lạnh: “Cái Bảo Lợi gì đó, đoán chừng chỉ là công ty có cái mác, dùng để trốn thuế lậu thôi!”
 
Là như thế này sao? Thoạt nhìn anh Dương không giống người như vậy mà, hơn nữa đây không phải vẫn là công ty mới sao? Cảnh Nhu có chút nghĩ không thông, nhưng vẫn có thể xác định, chuyện xảy ra với Uông San nhất định có liên quan đến phòng làm việc kia.
 
Bảo Lợi, đây rốt cuộc cái phòng làm việc gì?
 
Hơn nữa Lý Hiền sắm vai gì ở trong đó? Là người ngoài cuộc không biết gì cả giống như Uông San, hay là đầu sỏ tội ác khiến Uông San bị đuổi việc?
 
Cảnh Nhu đưa Uông San đến cửa tàu điện ngầm, rồi tạm biệt với cô ấy sau đó thì quay lại công ty. Lý Hiền đang muốn xuống phòng nhiếp ảnh, thấy cô đi lên liều kéo cô đi xuống lầu theo: “Đi thôi, xuống phòng chụp ảnh đi dạo với chị, em tiễn Uông San đi rồi à?”
 
“Vâng, đưa chị ấy đi đến cửa tàu điện ngầm.”
 
“Vậy em ấy có nói cái gì nữa không?”
 
Cảnh Nhu khẽ dừng lại: “Không nói gì ạ, chỉ là khó chịu.”
 
“Haizz, cô gái đó.”
 
Hai người nhanh chóng đi xuống dưới tầng một, Lý Hiền muốn tìm nhân viên nhiếp ảnh hậu kỳ, nhưng người lại không có ở đây. Trợ lý Tiểu Lưu vội vàng đi ra ngoài tìm người, nghe nói là đang ở Biệt Đại Hào, Lý Hiền cười, bảo anh ta đừng thúc giục, các cô đợi một chút là được. Tiểu Lưu đáp lại rồi đi ra ngoài, Lý Hiền lật những tấm ảnh bán thành phẩm đặt trên bàn, Cảnh Nhu mang thái độ muốn thử bước lên, nhẹ giọng hỏi: “Chị Lý Hiền, rốt cuộc sao chị Uông San bị đuổi việc ạ, chị có biết lý do không?”
 
Lý Hiền đặt tấm ảnh cứng trong tay xuống, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Em cũng tò mò à? Chị có thể nói với em, nhưng em đừng nói cho những người khác nghe nhé.”
 
Cảnh Nhu gật đầu: “Em không nói.”
 
Lý Hiền ghé sát vào cô, hạ thấp giọng nói: “Thật ra, là có người bên trong tố cáo Uông San, nói cuộc sống riêng của em ấy rất thác loạn, không muốn làm cùng với cô ấy nữa, tổng giám đốc Dương của chúng ta ghét nhất là người có phẩm đức bại hoại, cho nên đã gọi nhân sự đuổi việc em ấy.”
 
Cảnh Nhu chớp chớp mắt, nghe xong thì gương mặt không còn cảm xúc. Bởi vì nhất thời cô căn bản không biết phải có phản ứng nào. Có nằm mơ cô cũng không ngờ, thế mà còn có phiên bản hoàn toàn mới hiện ra.
 
Cảnh Nhu hoàn toàn bị hai cách nói của hai người này làm cho hồ đồ. Rõ ràng đều là lời thốt ra từ chính miệng họ, nhưng cô lại không biết tin tưởng người nào. Có thể những gì Uông San nói chính là sự thật, nhưng cũng có thể cô ấy vì bản thân bị đuổi việc mà tìm lý do; mà có khi Lý Hiền cũng nói sự thật, nhưng cũng có thể là hất bát nước bẩn lên người Uông San.
 
Đương nhiên cô đều giữ thái độ hoài nghi với họ.
 
Giữa trưa, Đại Nhu ra ngoài thay cho Cảnh Nhu, cô ấy vươn vai, sau khi nghe Cảnh Nhu nói hết mọi chuyện thì đưa ra kết luận. Nhưng thà tin là có, còn hơn tin là không có gì. Chuyện Uông San nói về cái công ty kia, tôi cảm thấy rất hứng thú, nghĩ cách điều tra một chút vậy.
 
Đại Nhu tìm tòi công ty Bảo Lợi trên điện thoại, Cảnh Nhu nhắc nhở cô ấy, là phòng làm việc Bảo Lợi, không phải công ty. Hơn nữa cô cũng đã tìm thử, không có manh mối.
 
Đại Nhu đành phải từ bỏ. Quyết định giữ nguyên kế hoạch tìm tình nhân của Lý Hiền trước đã.
 
“... Tin tức đặc biệt của đài, 10 giờ sáng hôm nay, một người nhân viên thu ngân đang làm việc tại siêu thị HoLiDo đột nhiên miệng sùi bọt mép, cả người ngã xuống đất co giật, các nhân viên liên quan lập tức gọi số cấp cứu nhưng nhân viên thu ngân đã tử vong trước khi xe cấp cứu đến. Theo như những gì tìm hiểu được, sức khỏe người nhân viên này rất tốt, không mắc bất kỳ bệnh tật nào. Người nhà của nhân viên rất xúc động, tuyên bố nhân viên kia chết vì làm việc quá sức...”
 
Hôm nay mấy “phu nhân nhà giàu” vẫn sinh hoạt tại phòng trà như cũ, nhưng những tin tức giật gân thế này của dân bản địa đều không thể thu hút được ánh mắt của các cô, việc các cô đàm luận không phải là minh tinh xé mặt bức ép, mà tất cả đều tập trung vào việc Uông San bị đuổi việc. Rốt cuộc thì việc sa thải không thể hiểu được này, giống như một con dao sắc bén kề trên đầu mọi người. Bây giờ kinh tế suy thoái, tìm việc khó lắm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui