“Rốt cuộc là tình huống như thế nào, các cô có ai biết rốt cuộc tại sao Uông San bị đuổi việc không?”
“Ai biết được!”
Phương Dung kéo Cảnh Nhu qua bên người ngồi xuống: “Bé cưng, hôm nay em đi tiễn Uông San, cô ấy có nói gì không?”
Đại Nhu cắn ống hút, chớp chớp đôi mắt to vô hại: “Không nói cái gì cả, chỉ là rất đau khổ.”
“Có thể không đau khổ sao? Chuyện này nếu xảy ra với tôi, kiểu gì tôi cũng phải khóc lớn.” Trương Tòng Liễu nói.
“Còn không phải thế sao?” Đại Nhu gật đầu phụ họa, chợt nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, em nghe chị Lý Hiền nói...” Cô muốn nói lại thôi.
“Nói cái gì?” Mọi người lập tức dừng động tác trong tay của mình lại, động tác nhất trí đều dựa sát vào Cảnh Nhu: “Mau nói mau nói, có nội tình gì!”
Đại Nhu giả vờ do dự, Phương Dung thân thiết đẩy đẩy cô, cô mới nói: “Em cũng không biết có phải có nội tình gì không, chỉ là chị Lý Hiền nói chị Uông San bị người trong nội bộ tố cáo.”
“Người trong nội bộ tố cáo? Má nó, ai có thâm thù đại hận với cô ấy vậy!”
“Tố cáo cái gì?”
“Chuyện này em cũng không rõ ràng lắm, chị Lý Hiền không nói.”
Các cô gái trao đổi ánh mắt khẽ nói nhỏ, suy đoán là ai cố ý hãm hại Uông San.
Cảnh Nhu nói: “Không phải chị Lý Hiền không cho nói à?”
Đồ ngốc, chị ta không cho nói vậy tại sao lại nói với cô? Chị ta nói với cô như thế, chính là muốn cô nói cho người khác nghe. Đại Nhu xé mở phong bì vét sữa chua trên nắp, nhưng mà dù sao chúng ta cũng phải giữ hình tượng ngốc bạch ngọt trước mặt chị ta.
Cảnh Nhu cảm thấy cô sắp tự kỷ rồi. Liệu xã hội có thể đối xử tốt với những người thẳng thắn như cô một chút không? Cho nên đây là lý do tại sao cô bị bắt ép thành Đại Nhu sao?
Đại Nhu thấy họ thảo luận cũng được kha khá, nên tiếp tục nói: “Nhưng mà chị Lý Hiền cũng nói sẽ nghĩ biện pháp, xem có thể giúp gì được Uông San hay không… Chị nói chị Lý Hiền là một người tốt như thế, sao lại không có bạn trai nhỉ? Em không tin đâu!”
“Mắt bọn đàn ông bây giờ đều bị mù rồi!”
“Tôi đoán những người theo đuổi chị ấy chị ấy đều không thích.”
“Giám đốc Dương của chúng ta có chất lượng tốt nhất, đáng tiếc đã kết hôn.”
“Cô đừng nói bậy, lời này dễ dàng bôi đen chị Lý Hiền đấy!”
Cuộc thảo luận thật sự rất sôi nổi, nhưng không có tin tức hữu dụng gì. Xem ra mọi người đều cho rằng Lý Hiền đang độc thân.
Ăn cơm xong, các cô gái đều tự tìm chỗ để đi ngủ, Đại Nhu dọn dẹp bàn ăn, bình thường Phương Dung hay chọn chỗ ngủ sớm nhất, hiếm khi vẫn còn ngồi ở trên sô pha nhàn nhã uống sữa chua. Đại Nhu buộc túi đựng rác đã đầy ắp lại, chuẩn bị đi ra ngoài ném vào thùng rác.
“Bé cưng, khoan ném vội, em lại đây nói chuyện với chị chút.”
Đại Nhu lập tức thả túi đựng rác xuống, lúc lắc chạy tới, đôi mắt to đều là sự khát vọng bát quái: “Nói gì ạ, nói gì ạ?”
Phương Dung nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nói với Đại Nhu: “Chị Lý Hiền có bạn trai.”
“A! Thật sao ạ?” Đại - ảnh hậu - Nhu online, thể hiện ra dáng vẻ hưng phấn kích động và nôn nóng vô cùng nhuần nhuyễn: “Nói mau nói mau, là ai là ai?”
“Suỵt suỵt, nhỏ giọng chút, đừng để mọi người đều nghe thấy chứ.” Phương Dung vội vàng dùng tay ra hiệu bảo cô im lặng: “Chị cũng không biết là ai, nhưng mà đầu tháng này... Khoảng một ngày trước hôm em đến đây, sáng hôm đó, đột nhiên chị nhớ lại hẳn là buổi sáng chị chưa đưa tài liệu cho chị Lý Hiền, nên cầm nó đi đến văn phòng của chị ấy. Hôm đó chị ấy quên đóng cửa, chị sợ chị ấy ngủ quên, nên nhìn thoáng qua từ bên ngoài, lại phát hiện chị ấy đang cầm điện thoại “Thái Dương Cát” gọi điện thoại, dáng vẻ ấy thật dịu dàng, chậc chậc chậc, không phải gọi điện thoại cho bạn trai, thì chị sẽ tự chặt đầu của mình!”
“Như vậy ạ... sao em chưa từng thấy chị ấy gọi điện thoại cho ai hết? Biểu cảm như thế à?”
“Đồ ngốc.” Phương Dung càng hạ giọng thấp hơn: “Chị Lý Hiền cũng còn trẻ nữa, nếu chị ấy có bạn trai thì cũng bình thường thôi, hà tất gì phải che che giấu giấu, trừ phi...” Người bạn trai này không thể đưa ra ánh sáng: “Chị đoán, chỉ sợ là giám đốc Diêu trên lầu.”
“Giám đốc Diêu là ai?”
“Anh ta là ông chủ câu lạc bộ rượu vang đỏ ở tầng trên, quan trọng nhất chính là ~ đã kết hôn.”
Đại Nhu “a” một tiếng, mức độ khiếp sợ được thể hiện cực kỳ tốt.
“Nhưng mà đây đều là suy đoán của chị, em để ý một chút, có gì chúng ta trao đổi với nhau thêm nhé!” Phương Dung bí ẩn nói: “Xem chị đối xử tốt với em thế nào, sau này đi theo chị, có thịt ăn!”
Phương Dung nói xong thì chớp chớp mắt với cô, rồi nhét hộp sữa chua đã uống hết vào tay cô: “Tiện thể em ném giúp chị đi, chị đi ngủ, cảm ơn bé cưng nha!”
Đại Nhu ngồi trên sô pha nhớ lại những gì Phương Dung vừa mới nói, một lát sau cô mới đứng lên, nhét lọ sữa chua vào túi đựng rác rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng trà.
“Đại Nhu, lúc nãy thứ chị Phương Dung mới nói, có một vấn đề nhỏ đấy.” Cảnh Nhu nói.
Ừ, đúng vậy. Lý Hiền... “Chị Lý Hiền...”
Có hai cái điện thoại.
Điện thoại Lý Hiền đang dùng là điện thoại Tranh Tử, chiếc điện thoại này có một đặc điểm, đó là màu sắc chủ đạo của mỗi thế hệ đều rất đặc trưng, chính vì vậy mà các fan của Tranh Tử đều dùng màu sắc để phân biệt mỗi thế hệ, thế hệ mới nhất là màu xanh nước biển. Lý Hiền nói lúc điện thoại vừa mới ra thì cô ta đã mua ngay, cũng chính là vào tháng trước, nhưng Phương Dung vừa mới nói cái chị ta cầm chính là Thái Dương Cát, đó là mẫu phát hành của đời trước, có lẽ trước kia Lý Hiền đã dùng màu này rồi, cho nên Phương Dung căn bản không để ý đến.
Dùng một cái điện thoại cô chưa thấy bao giờ, gọi điện thoại cho một tình nhân bí ẩn... Tựa như lời Phương Dung nói, Lý Hiền đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, có quen bạn trai thì cũng không lạ gì.
Chuyện này có chỗ bất thường, tất có chuyện mờ ám.
“Có lẽ người yêu của chị ấy thực sự là Yukiko, cho nên mới không muốn nói ra để phát sinh lời đàm tiếu?” Chỉ là chuyện này có liên quan gì đến chuyện chị ấy chết?
Đại Nhu ném túi rác vào thùng rác, cũng không vội trở lại công ty, mà đứng ở chỗ có ánh nắng trên hàng lang trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên điện thoại vang lên, làm Đại Nhu hơi hoảng sợ, cô nhìn màn hình hiển thị, là Hoắc Bắc Thần. Đại Nhu bĩu môi, tắt máy như thường lệ. Hoắc Bắc Thần lại gọi, cô lại tắt, nhưng Hoắc Bắc Thần vẫn kiên trì gọi tiếp.
Trước đó Cảnh Nhu đã tiêm cho Hoắc Bắc Thần một mũi dự phòng, bảo giữa trưa cô ăn cơm trưa xong thì sẽ nghỉ ngơi, để anh đừng gọi điện thoại. Hoắc Bắc Thần chưa từng gọi đến, hôm nay đột nhiên anh lại gọi, còn gọi liên tục như vậy, nhất định là có chuyện. Dường như Đại Nhu cũng thấy vậy, cuộc gọi thứ ba vang lên, cũng không ấn tắt nữa.
“Đại Nhu, cô nhận máy đi mà. Có lẽ Hoắc Bắc Thần có chuyện gì đó.”
Đại Nhu vẫn không lên tiếng, tiếng chuông đã tự tắt. Giây tiếp theo, một tin nhắn gửi đến: [Xuống dưới]
Sao Hoắc Bắc Thần đột nhiên đến tìm cô? Chuyện này quả thực có chút khác thường, Cảnh Nhu hơi nóng vội, muốn đi xuống xem tình hình. Nhưng mà quyền chủ động cơ thể bây giờ đang ở trên người Đại Nhu: “Đại Nhu, chỉ lần này thôi, cô giúp tôi chút thôi.”
Đại Nhu vuốt ve điện thoại, hồi lâu, cô ấy mới nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Cô dọn về ký túc xá ở đi.
“Hả?”
Cô sống chung với Hoắc Bắc Thần, việc giám sát Lý Hiền không thuận tiện. Thế nào, chỉ một điều kiện thế thôi, cô đồng ý, thì tôi đi xuống.
Cảnh Nhu chỉ do dự một giây: “Để tôi liên lạc với giáo viên chỉ đạo rồi dọn về.”
Đại Nhu có được sự đảm bảo, cô ấy cầm điện thoại, ấn nút đi xuống của thang máy. Giữa trưa mọi người đều đang nghỉ ngơi, thang máy trống không có ai. Đại Nhu khẽ dừng lại, sau đó mới thở dài một tiếng, vẻ mặt vô cảm bước vào thang máy.
Bấy giờ Cảnh Nhu mới phát giác, từ lúc cô có thể trao đổi với Đại Nhu, Đại Nhu chưa từng xuất hiện ở trước mặt Hoắc Bắc Thần lần nào cả, thậm chí nói chuyện gián tiếp, cũng chưa từng thấy. Nếu phải tính một cách miễn cưỡng, chỉ có câu “Phú quý bất năng dâm*”.
*Phú quý bất năng dâm: ý nghĩa là giàu sang thì không được dâm ô, đàng điếm, phung phí, hưởng lạc trác táng, đồi trụy,…
Tâm trạng của Cảnh Nhu đột nhiên trở nên có chút phức tạp, nhưng cô không cảm nhận được tâm trạng Đại Nhu, dường như cô ấy... quá mức bình tĩnh.
Đại Nhu bước ra khỏi tòa nhà, chỉ là ánh mặt trời buổi trưa không hề nể tình, cho cô trải nghiệm toàn bộ quá trình bị nướng BBQ, Đại Nhu híp mắt, thấy chiếc xe địa hình của Hoắc Bắc Thần phản chiếu dưới ánh mặt trời dừng ở chỗ cũ. Cửa sổ xe đóng chặt, không thấy rõ người bên trong.
Hay để tôi bỏ anh ta giúp cô nhé. Đại Nhu lấy tay che trán đi xuống bậc thang, thương lượng với Cảnh Nhu.
“Vậy cô cũng đừng mong xuất hiện nữa.” Cảnh Nhu nói.
Đại Nhu cười lạnh, người thấy sắc quên bạn tôi đã thấy không ít, nhưng người thấy sắc quên mình thì đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy. Trong lúc nói chuyện thì cô ấy đã đi đến kế bên xe, Đại Nhu xuyên qua lớp kính nhìn vào ghế phụ, Hoắc Bắc Thần không ở ghế lái. Đại Nhu quay lại kéo cửa của ghế sau.
Đúng như trong dự đoán quả nhiên Hoắc Bắc Thần ngồi phía sau, nhưng khoảnh khắc đối mặt với Hoắc Bắc Thần, thậm chí Cảnh Nhu còn chưa kịp chú ý đến vẻ mặt của Hoắc Bắc Thần, đã phát hiện ra cơ thể của mình đang không ngừng run rẩy. Sự sợ hãi mạnh mẽ chi phối toàn bộ ý thức của cô. Ngay cả xem phim kinh dị, cô cũng chưa từng thấy sợ hãi như thế.
Nhất thời Cảnh Nhu không thể nào hoàn hồn, nhưng cơ thể cô lại bị Hoắc Bắc Thần kéo vào bên trong xe, ôm lấy thật chặt.
Thình thịch. Thình thịch.
Trái tim như muốn nổ tung, mạch máu đang sôi sục, cơ thể lại cứng đờ giống như cục đá. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Bắc Thần ôm chặt Đại Nhu một lúc lâu, lâu đến mức giống như thời gian đã dừng lại. Thế mà Đại Nhu vẫn không đẩy anh ra, hoặc là, căn bản cô không có sức để đẩy anh ra.
“... Anh làm gì vậy?” Một lúc lâu sau, Đại Nhu gượng gạo mở miệng.
Hoắc Bắc Thần vẫn cứ ôm chặt cô, thêm một hồi, anh mới lùi lại, cười “hi hi” nói: “Không có gì, chỉ là nhớ em thôi.”
Đại Nhu nhìn chằm chằm vào Hoắc Bắc Thần đang ở trước mặt, nét mặt cười như không cười “ha ha” hai tiếng.
“Đúng rồi, tối hôm nay bố anh đến Tây Kinh, gọi em đi ăn cơm với ông ấy, em có đi không?”
“Bố anh...” Đại Nhu cứng lưỡi, hoàn toàn không còn sự linh động như lúc ở trong công ty: “À... Đi...”
“Ngoan thế.” Hoắc Bắc Thần hôn cô một cái: “Vậy chạng vạng tối anh đến đón em, em muốn ăn cái gì?”
Đại Nhu bị nụ hôn này làm tỉnh lại từ trong mộng: “Gì cũng được.” Cô đẩy anh ra, mở cửa xe nhảy xuống: “Còn gửi tin nhắn bảo tôi xuống chỉ để giải quyết chuyện này, tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt.”
Hoắc Bắc Thần ở sau lưng cười cười, lúc Đại Nhu quay lại, anh lười nhác dựa vào cửa sổ xe đã hạ cửa xuống, cười như không cười chăm chú nhìn cô. Đại Nhu quay người, bước lên bậc thang không hề dừng lại.
Lúc đi vào thang máy, Cảnh Nhu buột miệng hỏi: “Đại Nhu, cô... tại sao cô lại sợ hãi?”
Cô nhầm rồi. Tôi chỉ tức đến mức phát run. Đại Nhu đã nói như thế.