Bạn trai cặn bã

“Khụ khụ khụ!” Cảnh Nhu chật vật buông ly xuống, lấy khăn giấy che miệng, nhưng không thể ngăn được cơn ho mãnh liệt.
 
Tình huống gì thế này? Đây là loại phép thuật kỳ lạ gì diễn ra thế?
 
Chẳng lẽ Kinh Kinh Dương ở tương lai cũng đã trở lại? Hay là anh ta mơ thấy tương lai? Mặc kệ là tình huống nào, nhưng tại sao Cảnh Nhu luôn cảm thấy đột nhiên bản thân bị chột dạ?
 
Cảnh Nhu giương mắt nhìn Kinh Kinh Dương, Kinh Kinh Dương nở nụ cười thân thiết đưa khăn giấy của mình cho cô, tiếp tục nói: “Giấc mơ này cảm giác rất chân thật, như thể nó đã xảy ra cách đây không lâu.”
 
Cảnh Nhu nhận lấy hơi cúi đầu, gửi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp cho Đại Nhu. Đại Nhu, Đại Nhu, đừng nói Kinh Kinh Dương cũng đã trở lại chứ?
 
Thời khắc mấu chốt, Đại Nhu tuột dây xích. Thế mà không có ở đây.
 
Khuôn mặt thật thà như trẻ con của Cảnh Nhu thay đổi, Kinh Kinh Dương chống đầu, rồi cầm lấy cái muỗng nhỏ khuấy cà phê của anh, hứng thú thưởng thức sự không được tự nhiên của cô, còn tốt bụng nhắc nhở cô một câu: “Người bình thường nghe chuyện này, không phải là nên mắng cái người đàn ông đang nói chuyện viễn vông này sao?”
 
“...” Da đầu Cảnh Nhu tê dại, nói thế cũng không sai! Bây giờ cô mắng có phải là đã muộn rồi không?
 
“Hay là em cũng mơ thấy như thế, cũng mơ thấy cảnh tượng giống anh?”
 
Cảnh Nhu ngẩng đầu, Kinh Kinh Dương cũng nhìn cô. Hai người im lặng trong chốc lát, Cảnh Nhu nói: “Không có, chỉ cảm thấy giấc mơ này của anh rất kỳ lạ, chưa phản ứng kịp.”
 
“Thật sự không có?”
 
“Thật sự không có.”
 
Hai người lại im lặng một hồi, im lặng đến mức Cảnh Nhu bắt đầu chột dạ không thể giải thích được.
 
Cái này gọi là cái gì? Nợ tình tương lai và nợ tình hiện tại sao? Cô thật sự không muốn “hưởng phúc của người Tề”, cũng hưởng thụ không nổi.
 
*hưởng phúc của người Tề (Tề nhân chi phúc): là hưởng phước một chồng lắm vợ.
 
Kinh Kinh Dương nhướng mày gật đầu: “Vậy thì thật kỳ lạ, giấc mơ này thật sự rất chân thật, cứ giống như chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.”
 
Cảnh Nhu tránh ánh mắt của anh ấy: “Tôi thật sự được chiều chuộng mà lo sợ đấy.”
 
“Không, anh nhớ rất rõ ràng, lúc ấy người được chiều chuộng mà lo sợ chính là anh.”
 
Cảnh Nhu khuấy ly macchiato của cô: “Đừng lo lắng, tôi nghe nói những gì trong mơ thường sẽ tương phản hiện thực.”
 
“Bây giờ anh chỉ lo nó không thể trở thành hiện thực.” Kinh Kinh Dương hơi nghiêng người về phía trước.
 
Cảnh Nhu ho nhẹ, im lặng.
 
“Lại nói tiếp, anh vẫn nhớ rõ khi trong mơ em đã nói, nếu có thể quay trở lại, em sẽ lựa chọn ở bên anh trước.”
 
Cảnh Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu, đây là lựa chọn của Đại Nhu. Có lẽ cô thật sự đã từng nói như thế.
 
Cảnh Nhu không phải chưa từng hy vọng, hy vọng lời Đại Nhu nói trong tương lai không phải sự thật, nhưng mà Kinh Kinh Dương lại nói ra lời tương tự. Chẳng lẽ cô và Hoắc Bắc Thần phải chia tay, là kết cục đã định sao?
 
Nghĩ đến khả năng này, ngực Cảnh Nhu như bị bóp nghẹt, dường như không thể hô hấp.
 
“Em đau khổ à?” Kinh Kinh Dương hỏi.
 
Cảnh Nhu khẽ lắc đầu, nâng ly cà phê lên uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy chua xót.
 
“... Bây giờ nghĩ lại, em đã nói lựa chọn ở bên anh, cũng không phải là vì bây giờ em thích anh, mà là do con đường này nhẹ nhàng một chút thôi. Đây là lựa chọn của người thông minh, mà anh cũng không muốn em gặp phải chuyện như thế nữa, đau khổ giống như trong mơ.” Kinh Kinh Dương nhìn chăm chú vào mắt Cảnh Nhu, tràn ngập thương tiếc và tình yêu. Cảnh Nhu thấy, nhưng cô né tránh.
 
Một lúc lâu sau, Cảnh Nhu nói: “Tôi học bài đều là học thuộc một cách cứng nhắc, vắt não mới có thể thi đậu vào Đại học, không có ai ngốc hơn tôi đâu.” Cô đứng lên: “Thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, tôi phải quay về làm.”
 
Kinh Kinh Dương không ngăn cản Cảnh Nhu, mà đặt tiền lên bàn, đứng lên với cô. Anh ấy mở cửa giúp cô, nói bên tai cô: “Em cho rằng tại sao anh có thể khiến em gật đầu đồng ý lời cầu hôn… đó là sự kiên trì.”
 
Hơi nóng phả trực tiếp vào mặt, Cảnh Nhu nheo mắt lại vì nắng gắt, cô quay đầu: “Bản thân tôi cho rằng, là do khờ.”
 
Kinh Kinh Dương vươn tay che trán giúp cô, cười: “Chúng ta một người khờ một người ngốc, không phải rất xứng đôi sao?”
 
Cảnh Nhu lui về phía sau một bước, tránh đi hành vi có hơi thân mật của anh ấy.
 
“Cảnh Nhu, đừng động lòng với Hoắc Bắc Thần thêm lần nữa, thứ cậu ta cho em, anh cũng có thể cho em.”
 
Cái người trước mặt này, nhất định không phải là Kinh Kinh Dương, ít nhất, bây giờ không phải.
 
————
 
Lúc hơn 7 giờ tối thì Thân Chiêu Chiêu đến nơi, giữa trưa Ba Đặc Nhĩ đã đến Tây Kinh trước nên ở cửa trạm ra vào chờ cô ấy. Cặp đôi vui vẻ một lúc, Ba Đặc Nhĩ kéo vali của bạn gái, nói cho Thân Chiêu Chiêu biết Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần đang ở đường cái đối diện chờ bọn họ, đi ăn cơm chiều với nhau.
 
“Bắc Thần mượn một chiếc xe. Mẹ ơi, lợi hại đến mức chẳng ai chơi lại, cũng không biết ai dám cho cậu ấy mượn chiếc xe quý như vậy.”
 
Ba Đặc Nhĩ hơi phấn chấn, nhưng trọng điểm của Thân Chiêu Chiêu không ở đây: “Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần? Hoắc Bắc Thần cũng đến à?”
 
“Đúng vậy, chiều nay cậu ấy và anh đến ký túc xá lau dọn giúp em, sau đó đi đón Cảnh Nhu rồi đến ga tàu hỏa.”
 
“Hả? Anh và Hoắc Bắc Thần? Lau dọn ký túc xá giúp tụi em?”
 
Cái hình ảnh này cô tưởng tượng như thế nào cũng không thể ra được đấy? Vẻ mặt Thân Chiêu Chiêu hiện lên nét kỳ lạ, theo Ba Đặc Nhĩ ra khỏi tầng hầm băng qua đường cái, vừa đến thì nhìn thấy Cảnh Nhu đứng cạnh một chiếc xe địa hình đầy khí phách, duỗi tay ấn lên khóe môi Hoắc Bắc Thần đang dựa vào cửa xe, dáng vẻ như muốn làm đối phương cười một cái cho cô xem.
 
Thân Chiêu Chiêu thực sự không thể tin vào mắt của mình. Đó là Cảnh Nhu sao? Cậu ấy đang đùa giỡn với Hoắc Bắc Thần ư?
 
Đây là Thân Chiêu Chiêu đã trách nhầm Cảnh Nhu, Cảnh Nhu làm gì đùa giỡn với Hoắc Bắc Thần, mà là vì tối hôm nay cô phải về lại ký túc xá, Hoắc Bắc Thần không vui lắm, cứ xụ mặt xuống, Cảnh Nhu sợ Thân Chiêu Chiêu sẽ hiểu lầm, cho nên mới ép Hoắc Bắc Thần mỉm cười.
 
Thân Chiêu Chiêu trừng mắt, chỉ thấy Hoắc Bắc Thần bắt lấy tay Cảnh Nhu, bất ngờ cúi đầu hôn Cảnh Nhu một cái, vậy mà Cảnh Nhu lại bỏ đi không quay đầu lại, chỉ vỗ nhẹ Hoắc Bắc Thần một chút, hơn nữa còn đang nở nụ cười.
 
Nụ cười kia, người ngốc cũng có thể nhìn ra được, cậu ấy ngọt ngào đến độ nào.
 
Sau đó Hoắc Bắc Thần ôm Cảnh Nhu vào lòng ngực.
 
Thân Chiêu Chiêu là người đã có bạn trai đột nhiên bị nhét cẩu lương, cô cảm thấy thật khó tin. Đây là tình huống gì vậy? Cảnh Nhu thật sự đã làm hòa với Hoắc Bắc Thần rồi sao? Sao không có người thông báo với cô thế!
 
Hoắc Bắc Thần thấy Thân Chiêu Chiêu, anh cúi đầu nói một câu, Cảnh Nhu quay đầu nhìn lại, đối diện với Thân Chiêu Chiêu. Cô vội vàng đẩy Hoắc Bắc Thần ra, bước lên đón Thân Chiêu Chiêu. Hai chị em đã không gặp nhau một kỳ nghỉ hè, lúc gặp nhau cứ như đã xa cách rất nhiều năm vậy, vui vẻ ôm nhau. Hoắc Bắc Thần mở cốp xe ra, bảo Ba Đặc Nhĩ đặt vali của Thân Chiêu Chiêu vào trong.
 
Mọi người cùng nhau lên xe, Cảnh Nhu muốn cho Ba Đặc Nhĩ ngồi phía trước, thì bị Hoắc Bắc Thần đẩy vào ghế phụ. Buổi trưa Ba Đặc Nhĩ đến, Hoắc Bắc Thần cũng dùng chiếc xe này đón anh ta, lúc này ngồi lên vẫn rất hưng phấn, vừa lên xe đã sờ Đông sờ Tây, Hoắc Bắc Thần thấy thế thì gọi anh ta đến lái xe, Ba Đặc Nhĩ mới bi thương phát hiện bản thân không có bằng lái.
 
“Năm nay học bằng lái ở trường đi, giá cho sinh viên rất rẻ.” Hoắc Bắc Thần nói với ba người không có bằng lái, đồng thời cũng nhấn chân ga.
 
“Ngày mai tôi đi đăng ký.” Ba Đặc Nhĩ cháy lên tham vọng được lái xe, hai cô gái thì không có hứng thú mấy.
 
Chưa đi được hai bước thì đã gặp đèn đỏ, Hoắc Bắc Thần dừng lại, cánh tay dài mò qua ghế phụ, chuẩn xác ấn vào cổ Cảnh Nhu, xoa bóp không ngừng. Cả kỳ nghỉ hè này Cảnh Nhu bị anh xoa bóp thành thói quen, trước kia bất đắc dĩ nói anh có chứng rối loạn tăng động (ADHD), Hoắc Bắc Thần cũng không để tâm, không có việc gì làm thì bắt đầu động tay.
 
Thân Chiêu Chiêu ở phía sau kinh ngạc, nhanh chóng truyền tin bát quái cho Mễ Dương và Quan Trạch Nam.
 
“Đi ăn gì?” Hoắc Bắc Thần hỏi Cảnh Nhu.
 
Cảnh Nhu quay đầu lại hỏi Thân Chiêu Chiêu: “Ăn gì?”
 
Thân Chiêu Chiêu hỏi Ba Đặc Nhĩ: “Ăn gì?”
 
Ba Đặc Nhĩ hỏi Hoắc Bắc Thần: “Ăn gì?”
 
Hoắc Bắc Thần: “...”
 
“Được rồi được rồi, mời mọi người đi ăn buffet!” Hỏi nữa chẳng phải lại quay lại điểm bắt đầu, Hoắc Bắc Thần trực tiếp quyết định.
 
Ba Đặc Nhĩ và Thân Chiêu Chiêu đều náo nhiệt hoan hô, Cảnh Nhu hỏi anh đi nhà hàng nào, có cần đặt trên mạng trước hay không, Hoắc Bắc Thần nói cho cô một cái địa chỉ, lại nhớ đến một chuyện lớn: “Chờ mọi người trong ký túc xá đến đủ, anh muốn mời tụi em ăn cơm.”
 
Cảnh Nhu khẽ dừng lại, khóe môi hơi cong: “Anh muốn mời thì cứ mời.”
 
Đây là thật sự phải cho một cái danh phận à! Thân Chiêu Chiêu cứ giống như được tiêm máu gà, thở phì phò thuật lại lời nói cho mấy chị em không ở hiện trường nghe.
 
Hoắc Bắc Thần vừa lòng, anh gãi gãi cổ cô, thu tay về khởi động xe: “Cơm nước xong thì đi bơi.” Nếu buổi tối mọi người không có cuộc hẹn khác, thường thì sẽ đi ăn cơm tiêu hóa một chút rồi đi bơi, Hoắc Bắc Thần quyết tâm muốn dạy Cảnh Nhu bơi, tiện thể rèn luyện cho cô.
 
“Hôm nay đi nữa hả? Phải đi về ký túc xá lau dọn.”
 
“Có cái gì để lau dọn nữa đâu? Giường tớ đã dọn lại giúp cậu, vali cũng giúp cậu đem lên. Nhưng mà tớ để lại một bộ quần áo ngủ ở khu dân cư Kim Tuệ.”
 
“Cậu giúp tớ...”
 
“Dừng dừng dừng! Cảnh Nhu, cậu không ở ký túc xá à, vậy trong khoảng thời gian này cậu ở chỗ nào thế?”
 
Cảnh Nhu ho nhẹ một tiếng: “Lúc tớ đến, quản lý ký túc xá không cho vào, nên Hoắc Bắc Thần thuê một phòng trọ, tớ sống ở chỗ đó... với anh ấy.”
 
“Sống, sống chung*!” Thân Chiêu Chiêu lắp bắp nói chuyện.
 
*sống chung (同居): sống như một cặp vợ chồng hoặc nam nữ sống thử với nhau (có quan hệ tình dục) (một bạn người Trung giải thích)
 
Ba Đặc Nhĩ cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cái ót của Hoắc Bắc Thần. Trước kỳ nghỉ hè này còn bảo không biết có thể tốt hơn được không, còn chưa hết kỳ nghỉ hè đã ở chung rồi! Cái hiệu suất này, thật không ai bì kịp.
 
“Ở, là ở chung*.” Cảnh Nhu sữa đúng.
 
*ở/sống chung (同住): Sống chung và dọn cùng nhau nhưng nói không với quan hệ tình dục (một bạn người Trung giải thích)
 
Hai mắt Hoắc Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng bóp bả vai cô: “Em có thể chừa chút mặt mũi cho anh không?”
 
Cảnh Nhu liếc anh: “Làm sao? Sống chung thì có mặt mũi, ở chung thì không có?”
 
Lời nói toát ra sự nguy hiểm nhè nhẹ, sự giác ngộ tư tưởng của Hoắc Bắc Thần lập tức được nâng cao: “Có, có hết!”
 
Nhưng mà mặc kệ là sống chung hay là ở chung, cũng là một bước nhảy vọt về mặt chất lượng đấy! Hai mắt Thân Chiêu Chiêu nhìn thẳng, ước gì có thể hỏi ra nguyên nhân ngay lập tức. Nhưng cô ấy vẫn kìm nén, chờ đến lúc cùng nhóm Cảnh Nhu vào trong nhà hàng buffet chọn đồ ăn mới buột miệng hỏi. Cảnh Nhu suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra cái lý do cao thượng nào: “Chính là có cảm giác như thế.” Cô nói.
 
Cô cảm giác bản thân thích Hoắc Bắc Thần, rất thích anh. Cô không có cảm giác với Kinh Kinh Dương, cho dù anh ấy có thể sẽ là chồng tương lai của cô.
 
Bản thân cô đây là tự tìm đường chết sao? Cô cũng không biết, cô chỉ biết, cô tình nguyện mạo hiểm vì tâm trạng hiện tại, cho dù ở tương lai sẽ hối hận.
 
Thân Chiêu Chiêu đẩy cô một cái: “Xem cậu vui ra mặt kìa.”
 
Cảnh Nhu quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Bắc Thần cách đó không xa, khóe môi cong lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui