Bạn trai cặn bã

Sáng hôm sau, mặc dù ký túc xá còn ngủ, Hoắc Bắc Thần vẫn lên đưa Cảnh Nhu đi đến cao ốc Đông Phong Lâm.
 
Buổi sáng hôm nay Dương Tĩnh Vũ hiếm khi xuất hiện ở công ty, thậm chí mấy giám đốc cấp cao thường vắng mặt cũng xuất hiện, giống như sắp mở một cuộc họp quan trọng. Khi Dương Tĩnh Vũ đến, Lý Hiền liền trở về công việc thư ký nguyên bản, đương nhiên cũng bận rộn ra vào với Dương Tĩnh Vũ, ngược lại Cảnh Nhu không có chuyện gì làm.
 
Đại Nhu bảo Cảnh Nhu nhân cơ hội này xin nghỉ bệnh, lúc này Lý Hiền không thể rời khỏi đây, giờ là cơ hội tốt để đi tìm hiểu cái chỗ hôm qua. Giả làm người bệnh thì Cảnh Nhu rất có kinh nghiệm, cô hạ thấp giọng, ho khan đi đến trước mặt Lý Hiền xin nghỉ, Lý Hiền lập tức ân cần hỏi han, bảo cô mau về nhà nghỉ ngơi.
 
“Có muốn chị kêu đại thiếu gia của chúng ta đến đón em hay không?”
 
“Không cần đâu ạ, em tự bắt tàu điện ngầm trở về là được.”
 
Cảnh Nhu rời khỏi công ty, Sau khi xuống thang máy, cô mở vị trí đã lưu ngày hôm qua đi đến đó, chỉ có mấy ki-lô-mét, ngồi xe buýt cũng chỉ có mấy trạm. Cảnh Nhu tìm biển báo trạm dừng, chuyến xe đến đường 302 đúng lúc vừa đến đây, đứng ba trạm thì đến rồi.
 
Theo màn hình định vị, Cảnh Nhu đứng dưới một tòa nhà văn phòng thương mại đã cũ. Cô nheo mắt nhìn lên tòa nhà cao chót vót, cao ốc Hồng Thành được viết bằng ánh vàng kim lấp lánh, nhưng mà định vị cũng không cho biết chị Lý Hiền đi đến lầu mấy.
 
Cô đến thì cũng đến rồi, không phải chạy một chuyến vô ích đấy chứ?
 
“Vào xem đi.” Đại Nhu nói.
 
Cảnh Nhu bước lên bậc thang, cửa kính mở ra, quầy lễ tân trống không nhưng đối diện có một tấm bảng trắng lớn bằng nhựa, bên trên mỗi hàng được cách dòng, dán từng cái tên công ty trong tòa cao ốc. Cảnh Nhu xem từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở giữa. Cách hàng trống ở tầng bảy được dán hai cái tên, một cái là công ty đầu tư, một cái khác là Phòng làm việc... Bảo Lợi?
 
“Thì ra là Bảo (1)* Lợi này chứ không phải Bảo (2)* Lợi kia.” Đại Nhu nói: “Chính là nó, 701~702.”
 
*bảo (1): là bảo vật, quý báu; bảo (2): bảo vệ, gìn giữ; đây là từ đồng âm khác nghĩa
 
Quả nhiên có một cái phòng làm việc như vậy sao? Vậy lời chị Uông San nói chính là sự thật, thế thì chị Lý Hiền muốn che giấu cái gì?
 
Vốn dĩ Cảnh Nhu chính là chạy vội đến đây, nên cô đương nhiên muốn đi lên nhìn xem, chỉ là cô vừa mới ấn thang máy thì bị Đại Nhu gọi lại: “Đợi chút, đi mua một bó hoa trước đã.”
 
Mua hoa làm gì?
 
“Chốc nữa cô sẽ biết.” Đại Nhu lại bán cái nút thắt.
 
Cảnh Nhu đành phải bước ra khỏi cửa kính, cô dựa theo ký ức khi đi đến đây, băng qua đường cái đi về. Đại Nhu thương lượng với cô, đổi cô ấy ra để tìm hiểu tin tức trước. Cảnh Nhu nghĩ ngợi, lấy một viên chocolate từ trong túi ra nhét vào miệng. Lúc tìm được một cái cửa hàng bán hoa cách đó không xa, thì Đại Nhu đã làm chủ. Đại Nhu nói với chủ cửa hàng muốn mua một bó hoa hồng đỏ, không chỉ yêu cầu cô ấy gói nó thật xinh đẹp, mà còn nói với chủ cửa hàng cô ấy muốn một tấm card hình trái tim, viết một đoạn trên đấy:
 
“Nếu em đứng ở trong hoa viên, anh sẽ không tìm thấy em.
 
Bởi vì em xinh đẹp như hoa.”
 
Cảnh Nhu: ...
 
Lời thổ lộ âu yếm này có phải quá quê rồi không? Hơn nữa cái chữ thô kệch này, hoàn toàn không giống chữ cô chút nào.
 
Đại Nhu lại rất hài lòng, đặt tấm card không ghi tên bỏ vào bó hoa. Sau khi thanh toán tiền, cô cầm lấy bó hoa rồi lại thả xuống, rút từ trong túi ra một cái mũ thể thao che nắng đội lên. Năm phút sau, cô quay lại tòa nhà văn phòng, thang máy vừa đi xuống, một cô gái cao gầy mặc quần gợi cảm đi giày cao gót siêu cao đã bước vào thang máy, Đại Nhu bước nhanh đến: “Xin đợi một chút.”
 
Cô gái bên trong đã bấm nút đóng thang máy nhướng mắt nhìn cô một cái, rồi lại rũ hàng lông mi giả dài xuống.
 
Cửa thang máy đóng lại hoàn toàn trước mặt Đại Nhu. Đại Nhu nheo mắt, ấn vào nút đi lên đã tối đèn. Cô làm cảnh sát, loại người có tố chất thấp nào mà chưa từng thấy, chỉ là loại người có tố chất thấp này, không phải là đại minh tinh tương lai Tôn Bạch Nhụy sao?
 
“Người kia là Tôn Bạch Nhụy hả?” Ấn tượng của Cảnh Nhu đối với Tôn Bạch Nhụy chỉ dừng lại ở một tấm ảnh chụp, chỉ thoáng nhìn thì cô không dám chắc chắn.
 
Là cô ta, nhưng mà sao cô ta cũng ở chỗ này? Đại Nhu quay đầu xem Phòng làm việc Bảo Lợi trên tấm bảng nhựa, cô không tin đây chỉ là sự trùng hợp.
 
Thang máy ngừng ở tầng bảy, sau đó đi xuống. Đại Nhu nhướng mày, chờ thang máy xuống dưới thì cầm bó hoa đi vào thang máy.
 
Thang máy lại dừng ở tầng bảy lần nữa, Đại Nhu đi ra, vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy biển hiệu của công ty đầu tư, tiếp đến là cánh cửa kính đầy tráng lệ của công ty đầu tư. Rẽ vào một góc ở hành lang, trên lối đi nhỏ u ám, một ổ khóa mật khẩu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Đại Nhu đến gần, horizontal dán tên* Phòng làm việc Bảo Lợi, cô chống tay lên cửa kính nhìn vào trong, chỉ có thể thấy sương mù mờ mịt.
 
*horizontal dán tên: ảnh minh họa phía dưới
 
Đại Nhu ấn chuông cửa trên ổ khóa mật khẩu, một lát sau trong bộ đàm truyền đến một giọng nói ngọt ngào: “Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
 
“Người đẹp, tôi đến đưa hoa.”
 
“À, chờ một chút.”
 
Một lát sau, cửa kính tự động mở ra. Đại Nhu mỉm cười và bước vào căn phòng sáng sủa, một cô gái trẻ ở quầy lễ tân đang ngồi sau chiếc bàn lớn bằng đá cẩm thạch, trên bức tường sau lưng là hai cái chữ Bảo Lợi màu đen nghệ thuật thật to. Bên trong bị ngăn bởi quầy lễ tân, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người. Đại Nhu không để lộ sơ hở nhìn bốn phía xung quanh, không nhìn thấy cameras.
 
“Cô đặt đồ ở đây, rồi qua bên kia ghi đăng ký cho ai.” Cô gái đeo kính ở quầy lễ tân không thèm ngẩng đầu, đưa tay chỉ sang một bên nói. Giọng nói của cô ta không đáng yêu và trìu mến như khi vừa nghe ở bên ngoài, thậm chí còn có chút vô cảm.
 
Đại Nhu đặt cùi chỏ lên bàn đá cẩm thạch: “Tôi không cần đăng ký, người đẹp, hoa này tôi có thể trực tiếp tìm người ký nhận.”
 
Cô gái nhỏ đeo kính ngẩng đầu lên, đôi môi son màu hồng thắm rất bắt mắt, cô ta không vui nói: “Chỗ này của chúng tôi không cho phép người bên ngoài đi vào, cô đặt ở đây là được.”
 
Đại Nhu cong môi: “Tôi biết là không cho phép, nhưng người tôi muốn ký nhận đang ở ngay trước mặt tôi mà.”
 
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân hơi sững sờ, mất một lúc mới có phản ứng, cô ta kinh hỉ nhìn những bông hoa hồng trên tay Cảnh Nhu: “Đây là tặng cho tôi?”
 
Đại Nhu cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên rồi.”
 
“Ai ai ai, là ai là ai?” Cô gái ngồi ở quầy lễ tân kích động gần như nhảy dựng lên.
 
“Tôi không biết, nhưng đó là một anh chàng rất đẹp trai, dáng dấp cũng cao.”
 
“Má ơi, có phải là sự thật không vậy?” Trên đôi môi hồng của cô ta để lộ một hàng răng trắng, nhưng hơi thu lại ngay lập tức: “Sao cô biết là đem đến cho tôi, cô cũng không biết tên tôi mà.”
 
“Người đẹp, mặc dù tôi không biết tên của cô, nhưng tôi biết vị trí công việc của cô mà.” Lúc Đại Nhu đang nói chuyện, cánh cửa tự động sau lưng “tít” một tiếng mở ra, một cô gái mặc quần jean áo thun trắng đi vào, trông cứ như người mẫu, người cao chân dài, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, giống như u linh bay vào bên trong.
 
Đại Nhu liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, rồi thu hồi ánh mắt: “Anh chàng đẹp trai kia nói là cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân của các cô, cô nói đi, có phải là cô hay không?” Có phải đã từng gặp cô gái kia ở đâu rồi không?
 
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân vừa nghe vậy liền cười tít mắt, vì trong cái phòng làm việc này cũng chỉ có cô ta làm lễ tân, không phải cho cô ta thì cho ai chứ? Cô ta vội vã ôm lấy bó hoa, lấy tấm card từ bên trong ra.
 
“Nếu em đứng ở trong hoa viên, anh sẽ không tìm thấy em. Bởi vì em xinh đẹp như hoa... Hì hì, rốt cuộc là ai thế, thật lãng mạn!”
 
Cảnh Nhu: ...
 
Là thẩm mỹ của cô có vấn đề, hay là cô ta?
 
Đại Nhu nhìn cô gái nhỏ nở nụ cười, đột nhiên che bụng: “Ôi chao, sao bụng tôi đau quá, người đẹp, có thể mượn WC của tụi cô một chút được không?”
 
“Ở bên trong, cô đi đi!” Lực chú ý của cô gái nhỏ hoàn toàn đặt trên tấm card, giọng điệu lại trở thành cái giọng ngọt ngào khi nói chuyện trong bộ đàm: “Đi thẳng rẽ trái, đến phòng cuối cùng bên trong kia là được.”
 
“Cảm ơn người đẹp nhé, hèn gì anh đẹp trai thích cô, thì ra cô vừa đẹp lại vừa tốt bụng!” Đại Nhu đội chiếc mũ chóp khác lên, ôm bụng chạy vào phòng làm việc bên trong.
 
Khi đã đi vào trong, Cảnh Nhu khẽ nói: “Đại Nhu, lương tâm cô không cắn rứt à?” Thì ra đây là mục đích của bó hoa này, là vì để lừa một cô gái nhỏ ở quầy lễ tân.
 
Không có, tôi tặng cô ta một bó hoa hồng, là để cho cô ta có một trải nghiệm tốt đẹp trong cuộc đời mà.
 
“Nhưng nếu người đàn ông đã tặng hoa cho cô ấy không bao giờ xuất hiện, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
 
Đó chính là chuyện của người đàn ông kia.
 
... Nói như thể thật sự có cái người đàn ông kia vậy.
 
Đại Nhu thuận lợi lẻn vào phòng làm việc, cô nhìn xung quanh. Bên trong rất rộng, phòng làm việc cũng rất nhiều, nhưng mà người thì chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay. Một bác gái 40 tuổi đang thêu thùa ở phòng làm việc đầu tiên, có vẻ như đang thêu “cả gia đình vạn sự như ý”, bà ấy vừa thêu, vừa nói chuyện phiếm với một bác gái đang dùng máy tính chơi bài. Tôn Bạch Nhụy ngồi trong góc thổi móng tay giả của cô ta, cô gái mặc quần jean áo thun trắng vừa mới bước vào ở lối đi nhỏ, đang âm trầm nhìn một cánh cửa đang mở rộng.
 
Tất cả đều không ai chú ý tới người lạ xông vào.
 
Đại Nhu hơi cúi đầu, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, cô đi đến bên cạnh cô gái mặc quần jean áo thun trắng, không để lộ sơ hở nhìn cô ta một cái. Vẫn cảm thấy cô gái này trông rất quen, một khuôn mặt dễ nhận diện như vậy hẳn là cô sẽ không quên. Cảnh Nhu cũng tự hỏi như thế, đi đến cuối lối đi nhỏ, hai người đồng thời lóe lên một ý nghĩ.
 
Cô gái kia, không phải các cô đã thấy qua trong folder của Lý Hiền sao? Hình như là bị đánh chéo. Nhớ lúc ấy các cô còn thảo luận, gương mặt này rất giống minh tinh, vậy mà còn bị loại. Tên cô ta, hai người không thể nhớ ra vào lúc này.
 
Đại Nhu cùng Cảnh Nhu trao đổi ý kiến một chút, xác định tình huống, cô gái mặc áo thun trắng và Tôn Bạch Nhụy kia, đúng là đã từng xuất hiện ở trên danh sách tuyển chọn của Công ty quản lý người mẫu Vũ Trụ, hơn nữa còn đều là người bị loại. Mấy cô ấy đều ở cái phòng làm việc này làm gì, huấn luyện lần thứ hai? Vậy thì có gì hay mà phải giấu giếm?
 
Đại Nhu tận dụng tình hình, phóng nhanh vào một căn phòng trống bên cạnh, bên trong rất tối, nhưng vẫn nhìn ra được đây là một phòng khách, ở giữa đặt một bộ bàn trà và vài chiếc ghế đẩu tròn. Đại Nhu đi qua, dùng ngón trỏ quét lên bàn trà một cái, trên đầu ngón tay phủ lên một lớp bụi hơi mỏng, đồng thời chỗ cô vừa mới quét qua cũng xuất hiện một dấu vết. Có lẽ đã lâu không được dùng đến.
 
Cô mở cửa bên kia đi ra khỏi phòng khách, đi ngang qua văn phòng thứ hai, vào toilet. Toilet không có ai, trên bồn rửa tay có vệt nước, cũng có bụi, ống đựng giấy cũng trống không.
 
“Có phải công ty này hơi kỳ lạ không?” Mặc dù Cảnh Nhu không có nhiều kinh nghiệm khi đi làm ở công ty, nhưng so với Công ty quản lý người mẫu Vũ Trụ, cái công ty này có vẻ quá quạnh quẽ, cũng quá lơ là việc vệ sinh rồi. Chị Lý Hiền thường nói với mọi người rằng, mặt tiền của công ty chính là hình tượng của công ty, lúc nào cũng cần phải duy trì sạch sẽ ngay ngắn, hình tượng công ty mới xinh đẹp.
 
Nếu chỗ này cũng là phòng làm việc của Vũ Trụ, tại sao chị Lý Hiền không chú ý tình hình ở đây? Hơn nữa suốt dọc đường đi vào cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc chỗ này dùng để làm gì, trên bàn cũng không thấy có tài liệu gì cả, giống như lúc nào cũng có thể giải tán ngay lập tức. Sao công ty lại quạnh quẽ như vậy?
 
Rất kỳ quái. Đại Nhu đồng ý quan điểm của Cảnh Nhu. Cô suy nghĩ một hồi, mở vòi nước ra rửa tay.
 
“Cô định làm gì đây?” Cảnh Nhu hỏi.
 
Xem tình hình đã, giờ đi ra nói chuyện với em gái ở quầy lễ tân trước đã. Tiền hoa hồng không thể tốn uổng phí như thế được.
 
Cảnh Nhu: “...”
 
Ngược lại cô cảm thấy hẳn là nên bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho cô gái thì hơn.
 
————
 
*horizontal dán tên (dùng để dán trên cửa)

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui