Bạn trai cặn bã

Đại Nhu vẫy vẫy tay, kéo cửa định đi khám hai căn phòng làm việc đóng cửa kia, bỗng nhiên nghe được tiếng cãi nhau mơ hồ từ bên ngoài truyền đến. Cô nhướng mày, lập tức chui ra khỏi toilet, quay trở lại phòng họp bị bỏ trống vừa rồi, giọng nói bên ngoài rõ ràng hơn.
 
“... Cô đừng có ‘đã làm điếm rồi mà còn muốn lập đền thờ’, Ngũ Chân, cô muốn làm ai ghê tởm hả? Tối hôm qua không phải cô cũng đi à!”
 
Đúng rồi, Ngũ Chân, tên cô gái mặc áo thun trắng.
 
“Tôn Bạch Nhụy, ai là điếm trong lòng người đó rõ ràng! Tôi không thể so với cô, ở bên trong một đống thịt mỡ mà còn có thể hô mưa gọi gió!”
 
“Bang” một tiếng, có người vỗ bàn đứng dậy: “Ai là điếm! Con khốn cô nói rõ ràng cho tôi!”
 
“Nói cô đó! Cô đã sớm biết bữa tiệc tối hôm qua không phải chỉ đi tiếp rượu đơn giản như vậy, còn cố lừa tôi đến tham gia, nói còn dễ nghe như vậy, cái gì mà cùng nhau phấn đấu, rõ ràng là cô muốn kéo tôi nhảy vào hố phân với cô!”
 
“Ái chà chà, nói như thể cô rất cao quý vậy, tôi có nên gọi cô một tiếng công chúa không đây! Đáng tiếc, mạng cô quá rẻ tiền, chỉ có thể làm công chúa tiếp rượu thôi!”
 
Một giọng nói lớn tuổi xen vào: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Tiểu Ngũ, không phải chị cả nói em chứ, em trưng cái bộ mặt này cho ai xem? Thư ký Lý còn chưa tìm em tính sổ đâu, thế mà em còn thối mặt lên trước. Tối hôm qua lên kêu em đi đón khách hàng lớn, trái lại em còn cầm chai rượu đập người ta...”
 
“Ông ta muốn cưỡng gian tôi!” Ngũ Chân mất khống chế hét lên, cắt ngang lời nói của chị ta.
 
“Bây giờ thì biến thành cưỡng gian à! Ngũ Chân, đừng có nói như thể bản thân thật sự là bạch liên hoa thiện lương vô hại, cô cũng lăn lộn trong cái vòng này một hai năm rồi, tôi không tin cô thật sự không biết những chuyện này! Tôi thấy cô chính là làm bộ như không biết, giống như bản thân rất trong sáng ấy. Đêm qua, là do cô chướng mắt ông chủ Lưu đã chọn cô, cho nên mới đập ông ấy nhỉ!” Giọng của Tôn Bạch Nhụy đầy sự trào phúng.
 
“Đúng đấy đúng đấy, Tiểu Ngũ, cô cho rằng cơ hội này ai cũng có sao? Nếu như cô không có cái bộ mặt này, thì liệu cô có thể tiếp xúc được với mấy ông chủ lớn đấy sao? Mấy ông chủ lớn ấy có thể coi trọng cô, đều là sự may mắn của cô! Tại sao cô làm người mẫu hả, còn không phải là muốn nổi tiếng muốn có tiền sao? Thư ký Lý cực khổ tạo cơ hội cho cô, cô cứ thế đem cục diện rối rắm ném cho cô ấy, cô cũng giỏi thật đấy!” Một giọng nói chua ngoa khác vang lên.
 
Giọng Ngũ Chân tức giận đến mức phát run: “Chị, sao mấy người có thể như thế... Quên đi, chí hướng đã khác nhau thì không thể cùng nhau hợp tác được, chị Triệu, chị trả tư liệu lại cho tôi, tôi không làm nữa!”
 
“Ôi chao, chuyện này tôi không thể làm chủ được, chờ thư ký Lý đến đi.”
 
“Thế thì tôi không cần nữa, chị đưa tiền tôi đi sàn catwalk triển lãm xe lần trước cho tôi.”
 
“Vậy thì cũng phải chờ thư ký Lý ...”
 
“Đưa tiền không phải chuyện của chị à, liên quan gì đến thư ký Lý!”
 
Đại Nhu thăm dò, Ngũ Chân vẫn đứng ở lối đi nhỏ, nói chuyện với cô ấy, là người chị mặc váy đen, đeo mắt kính, nhìn trông như nhân viên tài vụ.
 
“Nhưng cô đột ngột rời đi, còn có tiền vi phạm hợp đồng gì đó, cô không tính rõ ràng với thư ký Lý à?”
 
Khuôn mặt vốn đã trắng của Ngũ Chân lại càng trắng hơn: “Tôi còn phải thanh toán tiền vi phạm hợp đồng hả! Tôi không tố cáo tổ chức mại dâm của mấy người là đã không tệ rồi!”
 
“Này, sao cô nói chuyện...”
 
“Được rồi được rồi, có cái gì mà phải ồn ào.” Bác gái tóc ngắn vừa rồi đang ngồi thêu thùa đi đến: “Đưa tiền cho cô ta, để cô ta đi đi.”
 
Nhân viên tài vụ giống như còn muốn nói tiếp, nhưng bác gái thêu thùa kia đưa mắt ra hiệu cho chị ta, nhân viên tài vụ nuốt lời nói vào trong bụng, xoay người đi vào phòng tài vụ. “Cắt, đồ giả dối vô tội.” Tôn Bạch Nhụy liếc trắng mắt Ngũ Chân một cái, rồi biến thành gương mặt tươi cười ngay lập tức chạy đến phòng tài vụ: “Chị Triệu, tối hôm qua có phải em có phí tăng ca không, cho em đi~~ Em yêu chị nhất~~”
 
Bác gái tóc ngắn nhìn Ngũ Chân một cái, ngáp một cái, xoay người về chỗ tiếp tục việc thêu thùa của mình.
 
Đại sảnh yên tĩnh trở lại, đột nhiên nổi lên bầu không khí căng thẳng kỳ lạ, giống như vô hình trung bài xích cô gái đang đứng. Ngũ Chân mím chặt môi, gương mặt tiết lộ cô ấy đang tức giận và lo lắng, nhưng cô ấy vẫn đứng thẳng tắp, chờ để lấy được tiền công đi catwalk. Đó là phí sinh hoạt cần thiết của cô ấy.
 
Ngũ Chân không hiểu, rõ ràng chuyện này cô không sai, rõ ràng có một người đàn ông ghê tởm không chỉ rót rượu cho cô, sờ chân cô, còn muốn mạnh mẽ cưỡng gian cô, nhưng mấy người này không chỉ không đứng về phía cô, mà còn khiến cô cảm thấy như mình khác loài với họ?
 
Mặc dù Cảnh Nhu đơn thuần, chứ không phải đơn thuần đến mức ngu ngốc, vụ ồn ào vừa rồi đã để lộ ra tin tức, khiến cô dường như không thể tin vào lỗ tai mình. Đây là, đây là phòng làm việc người mẫu tuân theo quy tắc ngầm sao? Chị Lý Hiền lãnh đạo cái phòng làm việc này sao?
 
Rất nhanh nhân viên tài vụ đã cầm tiền đi ra đưa cho Ngũ Chân, còn cao giọng nói với bác gái đang thêu thùa: “Chị Mã, chuyện này chị làm chủ, khi thư ký Lý đến hỏi, tôi cũng mặc kệ đấy.”
 
“Yên tâm đi, có chuyện gì, cứ đổ lên đầu tôi.” Chị Mã lấy kim thêu chà chà lên da đầu, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
 
Ngũ Chân xiết chặt tiền trong tay đếm sơ một lượt, rồi nhét vào trong túi quần, chẳng hề chào hỏi ai, bước thật nhanh vội vàng rời đi.
 
Chị Mã ngẩng đầu nhìn bóng lưng Ngũ Chân, không chút hoang mang cầm lấy máy bàn, bấm gọi một cuộc điện thoại: “A lô, 03399 đi xuống.”
 
Không tốt, có chuyện rồi. Đại Nhu vẫn luôn nín thở nghe hết cuộc đối thoại này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cô kéo vành nón xuống, cúi đầu bước ra khỏi cửa sau của phòng họp, rồi đi qua cửa trước bước ra lối đi nhỏ, không nhanh không chậm rời khỏi phòng làm việc.
 
“Người kia là ai?” Tôn Bạch Nhụy thấy lạ.
 
Đại Nhu đi ra, lúc đi còn không quên bày tỏ sự cảm ơn với cô gái đứng ở quầy lễ tân: “Cảm ơn, người đẹp, cô giúp tôi một chuyện lớn, tôi còn phải đi giao hoa, đi trước nhé!” Lúc nói đến chữ đó, thì Đại Nhu đã đến cạnh cửa kính rồi, cô gái lễ tân còn chưa kịp hỏi vấn đề về người đưa hoa thần bí, thì đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt.
 
Đại Nhu chạy đến trước thang máy, thang máy đã đóng chặt đi xuống, Đại Nhu chửi thầm một tiếng, trực tiếp vọt đến cầu thang an toàn bên trái rồi chạy xuống.
 
“Làm sao vậy?” Cảnh Nhu vội hỏi.
 
Có khả năng Ngũ Chân gặp nguy hiểm. Đại Nhu ba bước hợp thành hai bước, đỡ tay vịn dính bụi lật đật chạy xuống lầu đuổi theo thang máy. Lần đầu tiên Cảnh Nhu phát hiện bản thân có thể chạy nhanh đến thế, động tác còn mạnh mẽ như vậy. cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh vì vận động mạnh.
 
Chạy đến lầu một, Đại Nhu dùng sức kéo cửa cầu thang an toàn ra, sau đó cô chạy ra ngoài, sau lưng đã ướt đẫm. Cô nâng mũ thể thao ngẩng đầu lên, thang máy đã lên tầng hai một lần nữa, đại sảnh không có bóng dáng của Ngũ Chân, Đại Nhu nhìn ra bên ngoài, bậc thang cũng không có. Xem ra cô ấy cũng biết chỗ này không nên ở lâu.
 
Đại Nhu đuổi theo.
 
——————
 
Ngũ Chân bước nhanh đến chỗ chiếc xe điện đang đậu trong tòa nhà, xe của cô ấy ở một góc trong nhà giữ xe. Cô ấy lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa rồi ngồi xổm xuống mở cái ổ khóa lớn đang khóa bánh xe trước, không biết ổ khóa hôm nay bị làm sao mà vặn một lúc lâu vẫn không mở được. Ngũ Chân thấp thỏm, gõ xuống đất hai cái, rồi vặn chìa khóa, cuối cùng cũng “tách” một tiếng mở ra. Ngũ Chân rút ra ném vào khu bàn đạp phía trước, lấy mũ bảo hiểm ở hộp đuôi xe. Cách đó không xa có hai người đàn ông mặc áo thun ngắn tiến lại gần cô ấy, một người cao một người thấp, người cao đang nhai thứ gì đó trong miệng, tay người thấp đút túi, hai cánh tay đều có hình xăm.
 
Ngũ Chân đột nhiên cảm thấy có chút bất an, cô ấy tùy tiện cầm nón bảo hiểm đội lên đầu, cài cũng không cài, chân dài bước lên xe điện, lại nhớ đến chìa khóa còn cắm ở hộp đuôi xe, cô ấy xuống xe rút chìa khóa ra, hai người đàn ông đã đi đến trước mặt. Ngũ Chân không nhìn bọn họ, cắm chìa khóa vào lỗ khóa, ngồi trên xe di chuyển xe ra bên ngoài. Một bàn tay đột nhiên bắt được phanh bên phải của cô, cương quyết buộc cô phải ngừng lại.
 
Ánh mắt Ngũ Chân lần theo, trên cánh tay bắt lấy xe điện cô ấy có một con dã thú dương nanh múa vuốt dữ tợn, người đàn ông thấp kia đứng trước mặt cô ấy, nhe bộ răng bị ố vàng ra cười: “Người đẹp, đừng đi vội chứ.”
 
“Mấy người làm gì vậy, buông ra!”
 
“Xuống xe.” Người đàn ông cao lớn thô lỗ trực tiếp giật mạnh cô ấy, Ngũ Chân thiếu chút nữa ngã xuống xe điện.
 
“Mấy người làm gì đấy, tôi gọi người bây giờ!” Ngũ Chân cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay người đàn ông cao, nhưng anh ta giữ chặt cô ấy như một chiếc kềm.
 
“Việc nhà, ai quản?” Người đàn ông thấp cười cười.
 
“Ai là việc nhà với mấy người!”
 
“Vợ, dù em có giận tôi, cũng đừng nói một cách tuyệt tình như vậy chứ, con trai nhà chúng ta mới hai tuổi, em nỡ lòng để nó mồ côi mẹ từ nhỏ sao? Tôi đồng ý với em, sau này không bao giờ đánh bạc nữa!” Người đàn ông thấp thấy có người đi đến, thì bắt lấy một cái tay khác của Ngũ Chân, ngoài mặt thì mỉm cười nhưng thật ra đang mạnh mẽ bẻ ngón tay Ngũ Chân ra.
 
Sức Ngũ Chân không bằng người kia, bị hai người đàn ông ép buộc kéo xuống xe điện, xe điện ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.
 
“Mấy người làm gì vậy! Buông ra!” Ngũ Chân giãy giụa hét to, dư quang thấy có một cô gái đội mũ thể thao đi đến, cô ấy hoảng sợ kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng!”
 
Cô gái đội mũ do dự liếc mắt nhìn ba người một cái.
 
“Vợ, em đừng ồn ào nữa, về nhà với tôi đi!” Người đàn ông tươi cười, dường như muốn bóp gãy xương tay của Ngũ Chân dưới tay mình.
 
Thế nhưng Ngũ Chân không cảm giác được đau đớn, cô ấy chỉ cảm thấy sợ hãi, cô ấy thấy một chiếc Minibus từ xa quẹo đến chỗ này, đèn pha lóe sáng hai lần, u ám cứ như đến từ địa ngục.
 
“Cứu mạng, cứu mạng với!” Gương mặt Ngũ Chân đã không còn chút máu, cô ấy dùng toàn sức lực, cũng không có cách nào để thoát khỏi hai người đàn ông, cô ấy đặt hy vọng duy nhất vào cô gái đội mũ thể thao đang đi đến trước mặt: “Người đẹp, cứu mạng, tôi không quen biết bọn họ...”
 
“Vợ, em đừng như vậy, để người ta cười nhạo!” Người đàn ông thấp cảnh cáo rồi tăng lực đạo trong tay thêm một phần, nhe hàm răng vàng khè nói với cô gái đội mũ: “Cô gái nhỏ, cô đừng lo chuyện bao đồng, đi con đường của cô đi.”
 
Cô gái đội mũ thể thao dừng lại, nghiêng đầu: “Anh thật sự là chồng cô ấy à, vậy sao còn để cho người ta nắm tay vợ anh, anh cũng rộng lượng thật.”
 
“Tôi không phải vợ anh ta, tôi không quen biết anh ta!” Ngũ Chân kích động kêu to: “Tôi không quen biết anh ta, tôi thật sự không biết anh ta, cô mau báo cảnh sát!”
 
“Cậu ta là em trai tôi.” Người đàn ông thấp cười cười, nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông cao. Người đàn ông cao thả tay ra, u ám trừng mắt với cô gái đội mũ: “Mau cút đi... A!”
 
Người đàn ông cao còn chưa nói hết lời đe dọa, dưới háng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn xuyên tim, trong lúc nhất thời anh ta đau đến mức mắt đầy sao, quặp chân cong lưng, sau cổ lại gặp phải đòn nghiêm trọng, anh ta trực tiếp ngã xuống đất. Người đàn ông thấp hung dữ trừng mắt nhìn, ném Ngũ Chân ra duỗi tay muốn bắt lấy cô gái đội mũ, cô gái thuận thế cuốn lấy tay anh ta, mạnh mẽ xoay người một cái, quăng anh ta ngã trên mặt đất một cái thật mạnh.
 
Tay Ngũ Chân run rẩy nắm được ổ khóa đại, hung hăng đập vài cái lên người đàn ông thấp.
 
Đột nhiên loa âm thanh của Minibus vang lên, tăng chân ga vọt tới. Đại Nhu đội mũ quay đầu nhìn thoáng qua, bắt lấy cánh tay Ngũ Chân: “Chạy!”
 
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cổng lớn, chiếc Minibus đột ngột dừng lại, trên ghế lái một người gầy đầu trọc nhảy xuống, anh ta chạy tới xem tình huống của đồng bọn, người đàn ông thấp từ dưới đất đứng dậy, thô tục mắng to, đuổi theo cùng với người đầu trọc.
 
Đại Nhu kéo Ngũ Chân chạy ra cửa lớn, mắt thấy hai phía sau người càng đuổi càng gần, Đại Nhu há mồm hô to: “Đánh người rồi, cảnh sát đánh người rồi!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui