“Cô mở máy tính đi, chỗ này không có Tivi.”
Máy tính của Cảnh Nhu đặt trên bàn, ngày hôm qua Hoắc Bắc Thần quên đem đến ký túc xá giúp cô. Ngũ Chân mở máy, lúc mở trang web ra rất vụng về. Cô ấy lên trang web tìm tên mình, không có tin tức gì. Lúc này cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Động tác tuy nhẹ, nhưng Cảnh Nhu vẫn nhìn thấy, cô im lặng một lát mới nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, cái ác không thể thắng cái thiện, cô sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ngũ Chân quay đầu nhìn Cảnh Nhu một cái, thấy được ánh mắt tin tưởng vững chắc trong cô, Ngũ Chân dâng lên ngọn lửa hy vọng nho nhỏ, cô ấy gật gật đầu, đột nhiên điện thoại Cảnh Nhu vang lên, hai người đều giật mình một cái, Ngũ Chân liếc về phía màn hình điện thoại của cô, bên trên hiển thị là “Kinh Kinh Dương”.
Ngũ Chân thất vọng, quay lại tìm tin tức bản địa, trong mắt Cảnh Nhu lóe lên vẻ kỳ lạ, cô cúp điện thoại.
Cô không biết hành động hiện tại có phải đang tự đào hố cho bản thân mình trong tương lai hay không, cô chỉ biết hiện tại người cô thích chính là Hoắc Bắc Thần, không thể làm trì hoãn Kinh Kinh Dương.
Hoắc Bắc Thần nói chuyện điện thoại xong tiến vào, thấy Cảnh Nhu vẫn duy trì động tác vừa rồi, trong tay vẫn cầm điện thoại: “Nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Cảnh Nhu đột nhiên ngẩng đầu, khiến toàn thân đau nhói: “Anh nói chuyện điện thoại xong rồi à?”
“Ừ, gọi xong rồi.” Hoắc Bắc Thần cong chân dài, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhu. Anh duỗi tay xoa cổ Cảnh Nhu, Cảnh Nhu không cho anh xoa, Hoắc Bắc Thần bảo đảm chỉ xoa nhẹ, sau đó mới duỗi hai đầu ngón tay thật cẩn thận mát xa giúp cô.
“Khẩu âm không tệ.”
“Đừng nói nữa, nhắc tới chuyện này thì anh lại tức.” Hoắc Bắc Thần kể hết thời ấu thơ bi thảm của mình cho Cảnh Nhu nghe: “Khi đó mẹ anh muốn học tiếng Anh, cũng bắt anh học, anh có thể học à? Đương nhiên anh không học, thế là mẹ anh chơi ám chiêu, đổi hết người giúp việc trong nhà thành người nước ngoài, anh muốn ăn muốn uống tất cả đều phải nói tiếng Anh. Mẹ nó, anh rơi vào tình thế vô cùng khó khăn, thiếu chút nữa thì bị đói chết, khó khăn lắm mới học được, mới có thể sống tiếp.”
Cảnh Nhu cười, chuyện này bà Dương Mai có thể làm được. Nhưng mà quả nhiên, con người luôn chịu thua ở trên vạch xuất phát, Hoắc Bắc Thần không thích học tập, bố mẹ anh sẽ dùng nhiều phương thức để thúc đẩy anh học. Nếu ở gia đình bình thường, làm sao mà có vốn liếng để đổi toàn bộ người giúp việc thành người nước ngoài được, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng không có nữa là.
Ngũ Chân cũng bị chọc cười: “Mẹ anh cũng thật buồn cười!”
Cảnh Nhu nói: “Cô cười lên trông thật đẹp, còn có cả lúm đồng tiền nữa.”
“Đúng thế, vì tôi có lúm đồng tiền nên mới thích cười.” Ngũ Chân nhếch miệng để Cảnh Nhu xem má lúm đồng tiền mà cô ấy luôn tự hào.
Thì ra cô ấy thích cười. Suốt dọc đường này cũng chưa thấy cô ấy cười bao giờ, chắc là bị dọa sợ quá rồi. Trong lòng Cảnh Nhu dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, những người đó thật sự quá đáng ghét.
“... Tin tức đặc biệt của đài, thứ tư tuần này, một người công nhân ở quầy thu ngân của siêu thị Nhạc Sơn đã đột ngột có triệu chứng co giật ngã xuống đất và tử vong sau khi được đưa đến bệnh viện. Hiện giờ người nhà đang tập trung ở siêu thị Nhạc Sơn, yêu cầu siêu thị giải thích với thân nhân về chuyện tử vong do làm việc quá sức. Nhưng mà hôm nay, theo như lời phát ngôn của siêu thị Nhạc Sơn, người công nhân đã chết không liên quan gì đến bọn họ, theo những gì bọn họ điều tra tìm hiểu, người công nhân này vì duy trì kế sinh nhai cho gia đình bốn người, đã làm cùng lúc hai công việc cả ngày lẫn đêm. Người đó đã dùng một loại thực phẩm chức năng tên là ‘Nước uống đông trùng hạ thảo Điểm Kim’, kiểm tra đo lường chứng minh, bên trong loại thực phẩm chức năng này có chứa chất ức chế Phosphodiesterase loại 5*, dược hiệu còn mạnh hơn Viagra*, dùng quá liều sẽ dẫn đến tử vong. Người phát ngôn của siêu thị Nhạc Sơn nói rằng, nhà sản xuất vô lương tâm vì kiếm được lợi nhuận kếch xù, đã không tiếc dùng tánh mạng của người tiêu thụ để đổi lấy, làm ra hành vi đáng ghê tởm này. Sau khi người lãnh đạo siêu thị và người nhà người cùng nhau thương lượng, đã quyết định khởi tố Công ty Trách nhiệm hữu hạn của Tập đoàn Y Dược Tứ Hải Dương là đơn vị sản xuất sản phẩm ‘Nước uống đông trùng hạ thảo Điểm Kim’. Nhà đài sẽ theo dõi và thông báo tình hình lại sau.”
*Phosphodiesterase loại 5 (PDE5) và Viagra: loại thuốc điều trị rối loạn cương dương
Ngũ Chân click mở tin tức bản địa ra, thì đang phát sóng tin tức trên.
Cảnh Nhu mới nghe thấy tin tức này khoảng hai ngày trước, không khỏi dựng tai lắng nghe, không ngờ trong chuyện này còn có diễn biến phức tạp như vậy.
Ngũ Chân nhíu mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên “A” một tiếng: “Anh Tiếu cũng từng uống thứ này!” Anh ấy còn nói sau khi uống xong thì tinh thần rất tốt, cơ bản không cần ngủ, như vậy thì anh ấy có thể đánh bạc ngày đêm.
“Vậy thì nên nói với anh ấy một tiếng.”
Hoắc Bắc Thần nói: “Không cần lo lắng, công ty Y Dược này sắp xong đời rồi.”
Cảnh Nhu ngẩng đầu, lờ mờ thấy đáy mắt Hoắc Bắc Thần hiện lên vẻ sắc lạnh không giống bình thường, cô lại chớp mắt một cái, đối diện cô là ánh mắt chuyên chú và ý cười quen thuộc: “Sao vậy?”
Hẳn là cô nhìn lầm rồi: “Sao anh biết?”
Hoắc Bắc Thần nhướng mày: “Cái tin này cũng đã đưa lên như thế, người bị hại còn muốn khởi tố, đây không phải rõ ràng là sắp xong đời rồi sao?”
Đang nói, điện thoại Hoắc Bắc Thần vang lên, lần này là cơm hộp. Ổ khóa mật mã dưới lầu có chút vấn đề, dùng điều khiển từ xa sẽ không mở chốt được, Hoắc Bắc Thần phải đi xuống dưới một chuyến, lúc quay về trong tay đã có thêm hai hộp pizza lớn. Anh dời máy tính đi, mở pizza ra đặt trên bàn. Anh đeo bao tay dùng một lần vào, một tay cầm lấy miếng pizza thịt bò, tay kia lót ở dưới đưa đến miệng Cảnh Nhu đang bị tê liệt. Cảnh Nhu muốn đeo bao tay dùng một lần, Hoắc Bắc Thần không lấy, mà muốn đút cô ăn.
“Em không cần anh đút, đưa bao tay cho em.”
“Được không đó, chạy mấy bước thôi mà cứ như lấy mạng em, hai người trộm bò à?”
Cảnh Nhu không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào, tự phát cắn một miếng để lấp kín miệng mình.
Ngũ Chân thật cẩn thận cầm lấy một miếng, kéo ra được một miếng phô mai thật dài, cô hơi kinh ngạc hô lên, cái này giống hệt quảng cáo trên Tivi.
Ngũ Chân đã muốn ăn pizza từ lâu, từ nhỏ đã muốn ăn rồi, bởi vì ảnh quảng cáo chụp quá hấp dẫn. Người nhà cô cũng chưa từng ăn thử pizza, cô nhớ rõ cô đã từng bảo bố mẹ đưa cô đi ăn pizza, sau đó thì bị mắng té tát một trận, bởi vì theo quan niệm của bố mẹ cô, đi ăn tiệm chính là lãng phí. Chờ sau khi cô đến Tây Kinh, mỗi lần đi ngang qua cửa hàng pizza, lúc nhìn thấy mọi người bên trong ăn một cách ngon lành thì cô đều nuốt nước bọt, nhưng mà pizza quá đắt, cô tiếc tiền không dám mua, sau khi nuốt nước miếng thì cô lại về nhà ăn mì gói.
Không ngờ trong ngày tồi tệ nhất mà cũng có thể hoàn thành được tâm nguyện, Ngũ Chân có loại cảm giác “có phúc trong họa”. Cô học theo người mẫu quảng cáo, thổi một cái rồi ăn một miếng thật to.
Thật là thơm. Đây là món ăn ngon nhất mà cô đã từng ăn. Ngũ Chân đã mãn nguyện, thậm chí cô còn cảm thấy mọi chuyện cũng không có gì to tát, cô đánh người muốn cưỡng gian cô, đó là tự vệ, cô cũng không tin trên thế giới này không còn luật pháp. Cô phải vạch trần hành vi phạm tội của bọn họ với cảnh sát Lữ, bắt tất cả những người đó, thế thì sẽ không có ai dám đến bắt cô nữa.
Ngũ Chân cười, vừa lòng thỏa ý cắn thêm một miếng.
Sau giờ cơm trưa, Hoắc Bắc Thần bảo Cảnh Nhu đi nghỉ ngơi, anh đưa Ngũ Chân đến khách sạn Phong Lâm. Cảnh Nhu viết số điện thoại của mình lên giấy, lợi dụng lúc Hoắc Bắc Thần không chú ý thì đưa cho Ngũ Chân, bảo khi nào cô ấy đến khách sạn thì lấy máy bàn gọi điện thoại cho cô, lúc nào cũng có thể liên hệ. Ngũ Chân nhét tờ giấy vào trong túi quần jean, vỗ một cái.
Hoắc Bắc Thần lái xe đưa Ngũ Chân qua đó, trước khi ra cửa thì quay lại, hôn một cái lên miệng Cảnh Nhu, nói câu chờ anh về, rồi mới cầm chìa khóa xe rời đi.