Bạn trai cặn bã

Cảnh Nhu hơi sửng sốt, chờ sau khi Hoắc Bắc Thần đóng cửa mới cười ra tiếng.
 
Ngũ Chân ngồi ở ghế sau xe địa hình, trong tay cầm điện thoại, có chút câu nệ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoắc Bắc Thần ngáp một cái, giống như rất nhàm chán, bắt đầu hỏi Ngũ Chân về chuyện của Cảnh Nhu, Ngũ Chân không soạn trước câu trả lời với Cảnh Nhu, mười câu thì không thể trả lời được tám câu, còn hai câu đều là tự biên soạn.
 
Hoắc Bắc Thần phanh gấp một cái, Ngũ Chân chột dạ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
 
Hoắc Bắc Thần chậm rãi quay đầu, Ngũ Chân nuốt nước bọt, cứ cảm thấy anh chàng đẹp trai này ở trước mặt Cảnh Nhu hơi khác so với khi ở trước mặt cô, rõ ràng cùng là một khuôn mặt vô hại, nhưng mà sao lại giống như có hơi… làm người khác sợ hãi?
 
“Đến rồi.” Hoắc Bắc Thần chậm rãi nói.
 
“Hả? À, à.” Ngũ Chân vội vàng muốn mở cửa, mở hai lần lại mở không ra: “Khoá cửa…”
 
“Rốt cuộc cô với Cảnh Nhu có quan hệ gì?” Hoắc Bắc Thần không quay đầu lại, anh hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.
 
Ngũ Chân nhìn gáy Hoắc Bắc Thần: “Thì là, thì chính là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”
 
Hoắc Bắc Thần nhìn cô ấy qua kính chiếu hậu: “Cho cô cơ hội cuối cùng, nghĩ kỹ lại rồi hẵng nói.” Nói là đến Tây Kinh chơi, thế mà cả cái ba lô cũng không có, lừa ai đây? Huống chi sức khỏe của Cảnh Nhu bây giờ đã tốt hơn một chút, mặc dù sức chống cự vẫn còn kém, nhưng cũng không đến nỗi chạy một chút thôi mà đã mệt đến mức đó.
 
Ngũ Chân bị nhìn thấu lời nói dối, lại nghĩ không ra lời nói dối khác, chỉ có thể nói sơ qua câu chuyện với Hoắc Bắc Thần. Hoắc Bắc Thần nghe xong, hiện lên sự kinh ngạc: “Cảnh Nhu cứu cô, đánh ngã hai người lưu manh hả?”
 
Thấy gương mặt Hoắc Bắc Thần lộ vẻ không tin, Ngũ Chân do dự gật đầu: “Đúng thế.”
 
Hoắc Bắc Thần cười một tiếng, anh chẳng thể nào tưởng tượng ra dáng vẻ Cảnh Nhu đánh nhau, lúc quay về phải thẩm vấn cô cho tốt mới được. Hơn nữa, đột nhiên cô chạy đến Hồng Thành làm gì? Còn cố ý xin nghỉ bệnh. Cô cứu Ngũ Chân, chỉ là gặp chuyện bất bình thôi sao?
 
“Các người liên hệ cảnh sát rồi à?”
 
“Cảnh Nhu cho tôi số điện thoại của cảnh sát Lữ, vốn dĩ tôi muốn đến cục cảnh sát báo án, nhưng cảnh sát Lữ nói, đối phương tiên hạ thủ vi cường, cáo tôi tội giết người chưa thành, chính là cấp trên trực tiếp hạ lệnh, anh ấy bảo tôi trốn trước đi, tôi không dám đi về nhà thuê, cũng không có chỗ đi, cho nên Cảnh Nhu mới tốt bụng chứa chấp tôi.” Ngũ Chân nói xong lại vội vàng nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền hai người lâu đâu, tôi chỉ muốn ở lại đến khi gặp được cảnh sát Lữ thôi, để nghe xem anh ấy nói như thế nào, sau đó tôi sẽ tìm chỗ ở mới ngay.”
 
Hoắc Bắc Thần hút thuốc xong, anh mở khóa cửa ra, quay đầu lại nói với Ngũ Chân: “Tôi có thể giúp cô, nhưng mà sau khi cô liên lạc được với cảnh sát rồi, thì đừng liên lạc với Cảnh Nhu nữa.”
 
“Hả?”
 
“Hả cái gì, cô không hiểu chỗ nào?” Hoắc Bắc Thần nhíu mày.
 
Ngũ Chân như mới tỉnh từ trong mộng, gật đầu hai cái: “Tôi hiểu rồi!”
 
“Vậy thì vào đi, tôi đã bàn giao rồi, cô cứ báo tên tôi, bọn họ sẽ tìm chỗ ở giúp cô. Cô muốn ở mười ngày nửa tháng cũng không sao cả, nhớ kỹ lời tôi mới nói đấy, tôi sẽ tìm người giúp cô.”
 
Ngũ Chân có chút khó hiểu, nếu anh ta lựa chọn giúp cô, thì tại sao không cho Cảnh Nhu biết chuyện này chứ? Hai người bọn họ không phải một cặp sao? Nhưng cho dù khó hiểu cũng phải đáp lại, Ngũ Chân xuống xe, nói lời cảm ơn với Hoắc Bắc Thần: “Anh và Cảnh Nhu đều là người tốt, cảm ơn!”
 
Hoắc Bắc Thần cong môi, lái xe rời đi.
 
Chạng vạng cùng ngày, Cảnh Nhu nhận được điện thoại của Lữ Huy, anh ấy muốn gặp mặt Ngũ Chân. Sau khi Ngũ Chân đến khách sạn, đã dùng máy bàn liên lạc với Cảnh Nhu, báo với cô số phòng của mình, Cảnh Nhu chuyển lời cho Lữ Huy. Lữ Huy trong điện thoại không nói thêm gì, ghi lại địa chỉ rồi cúp điện thoại.
 
Cảnh Nhu có chút thấp thỏm, Thân Chiêu Chiêu và Ba Đặc Nhĩ đến chỗ bọn họ chơi, cô cũng ngây người, đêm đó cô vẫn ở nhà trọ, không vì cái gì khác, chỉ vì cô thật sự khó chịu đến mức không chịu được. Cho dù nghỉ cả một buổi trưa, nhưng toàn thân cô vẫn như thể bị xe tải nghiền qua vậy. Nhớ đến cô còn phải leo sáu tầng lầu, cô liền thấy khiếp sợ.
 
Thân Chiêu Chiêu nghe thấy cô không quay về ký túc xá, một mình cô ấy cũng không dám ở trong ký túc xá, da mặt dày muốn ngủ cùng Cảnh Nhu, Ba Đặc Nhĩ dưới ánh mắt giết người của Hoắc Bắc Thần, vừa khuyên vừa dỗ Thân Chiêu Chiêu rời đi.
 
Cảnh Nhu đau đến mức ngay cả tắm cũng không muốn tắm, cứ như bà cụ lết về phòng, Hoắc Bắc Thần đi vào theo, buồn cười nhìn cô dùng tốc độ chậm chạp của con lười bò lên giường. Cô gái yếu ớt vừa bò lên vừa phát ra tiếng rên khiến người ta suy nghĩ xa xôi, Hoắc Bắc Thần chịu không nổi nữa, bước đến vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng bế cô lên giường, anh lẩm bẩm nói: “Không biết còn tưởng là mới xong chuyện đó, trời mới biết đến cả một ngón tay của em anh cũng chưa chạm vào.” Vừa rồi ánh mắt Ba Đặc Nhĩ nhìn anh tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, anh thật sự bị uất ức sắp chết rồi.
 
“Xong chuyện gì?” Cảnh Nhu dựa vào đầu giường, thuận miệng hỏi một câu, đột nhiên hiểu ra, mặt nóng lên muốn đánh anh, nhưng vừa nhấc tay lên lại giống như nặng ngàn cân, cô vô lực buông xuống, trừng anh: “Sao anh háo sắc như vậy chứ, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đó.”
 
“Thế này mà em cũng kêu anh háo sắc hả? Ngày nào mà anh không nghĩ đến chuyện đó thì em mới nên lo lắng.” Hoắc Bắc Thần mặt dày vô sỉ nhéo mũi Cảnh Nhu, thuận tiện mở điều hòa giúp cô.
 
Cảnh Nhu không muốn lắm mồm với anh, tròng mắt đảo một vòng: “Túi em bên ngoài, anh ra lấy giúp em được không?” Cái điện thoại khác của cô vẫn ở trong túi.
 
Hoắc Bắc Thần không nói hai lời, đi ra ngoài dùng ngón trỏ ước lượng cái ba lô rồi đem vào cho cô: “Anh có cái ba lô kia, là của người khác tặng, có hơi nhỏ với anh, anh chưa từng dùng tới, để ở đó cũng tốn diện tích, ngày mai anh đem cho em dùng.” Anh vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cảnh Nhu. Muốn đưa đồ gì cho tổ tông này cũng phải chú ý, nếu không vừa lơ đãng một chút thì đã bị úp cái mũ “giàu nhưng phung phí”.
 
May mà lúc này Cảnh Nhu tin anh: “Được.”
 
Hoắc Bắc Thần thầm cười đắc ý, đặt túi ở đầu giường bên kia. Vốn dĩ lúc đầu Hoắc Bắc Thần không có ý tốt, đặt làm cái giường 2m*2.2m, ba người như Cảnh Nhu nằm vào cũng dư dã, chứ đừng nói chỉ đặt một cái túi. Lúc giường vừa đưa tới anh hơi động não một chút, thiếu chút nữa đã bị chảy máu mũi, chỉ là không ngờ đến bây giờ bản thân vẫn không thể “giở trò” ở trên đấy.
 
Cuộc điện thoại của Khổng Ba gọi đến cắt ngang suy nghĩ vớ vẩn của Hoắc Bắc Thần, gọi anh đến quán bar chơi, Lộ Phi Chu và bọn Đàm Toa đều ở đấy. Hoắc Bắc Thần dứt khoát từ chối, Khổng Ba cười nhạo anh anh cũng không để trong lòng, nói hai câu liền cúp điện thoại.
 
“Anh đi chơi đi.” Cảnh Nhu nghe được bảy tám phần.
 
“Em đã như vậy, anh còn đi đâu?” Hoắc Bắc Thần ngồi xuống mép giường: “Chơi ngày nào mà chẳng được?”
 
“Em có bị gì đâu?” Vừa rồi hình như Cảnh Nhu nghe thấy Đàm Toa cũng ở đấy, cô quan sát vẻ mặt của Hoắc Bắc Thần, cũng không có thay đổi gì.
 
“Ừ ừ, em ổn mà, chỉ là hơi không thể tự chăm sóc bản thân được thôi.” Hoắc Bắc Thần tốt tính dỗ dành bạn gái nhà mình.
 
Người bạn gái được dỗ: “…”
 
“Được rồi, hôn cái nào, em nên đi ngủ rồi.” Tiêu hao thể lực quá mức, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
 
Hôn một cái liên quan gì đến việc đi ngủ? “Hôn cái gì…” Cảnh Nhu còn chưa phản bác xong, trước mắt đã bị một cái bóng phủ xuống, môi đỏ mọng bị hôn thật sâu.
 
Hoắc Bắc Thần thích hôn môi Cảnh Nhu, anh thích đôi môi mềm mại của cô, mùi vị ngọt ngào từ trong miệng, mùi hương ở trên người, thậm chí còn thích cả hơi thở của cô, mỗi lần anh hôn cô, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, ách, ý loạn tình mê. Hoắc Bắc Thần quấn lấy đầu lưỡi nhỏ của Cảnh Nhu, cơ thể lại bắt đầu nóng lên. Hôm nay Muội Muội vẫn thơm thơm ngọt ngọt như cũ, nhưng lại đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn, có phải là có thể… Hơi thở Hoắc Bắc Thần nặng nề hơn, giữ chặt đầu của Cảnh Nhu, môi lưỡi dọc theo khóe môi cô trượt xuống dưới.
 
Anh không thể chịu nổi nữa rồi.
 
Hoắc Bắc Thần ôm cô đè lên gối.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui