Trong khi nói chuyện, Cảnh Nhu đã đi vào khu thư viện khoa Y.
Thư viện của trường Đại học Tây Kinh rất tốt, không chỉ có lượng lưu trữ vô cùng phong phú mà thỉnh thoảng còn bổ sung thêm những sách mới. Tuy rằng Đại học Tây Kinh không có khoa Y, nhưng sách Y trong đó còn nhiều hơn cả sách của Trường Y. Chuyện này gần như thành truyện cười của Trường chuyên Y: [Các bạn học, các cậu đi tìm sách luận XXX về Y học… Không có à? Hãy tìm ngay một người bạn nam hoặc nữ ở Đại học Tây Kinh.]
Trong thư viện chỉ có một vài người ngồi, Cảnh Nhu thả nhẹ bước chân đi đến phía trước kệ sách mới, cô lướt ngón tay qua kệ sách dài, muốn tìm sách Thần kinh học, được bạn bè trên mạng giới thiệu.
Cô vẫn đang suy nghĩ về cuộc đối thoại với Đại Nhu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Bạn có bị bệnh tâm thần hay không…”
Bỗng nhiên có tiếng bước chân của bạn học cùng trường vừa mới vào mượn sách.
Cảnh Nhu ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Đối phương là sinh viên xuất sắc, lạnh lùng kiêm bạn cùng phòng của bạn trai cặn bã kiêm chồng tương lai, Kinh Kinh Dương.
Hiển nhiên Kinh Kinh Dương nghe thấy được tiếng nói nhỏ của Cảnh Nhu, anh ấy nhướng đôi mày rậm.
Cảnh Nhu hơi xấu hổ, buộc bản thân phải bình tĩnh: “Đó là tên của cuốn sách.”
Kinh Kinh Dương gật đầu, đưa mắt nhìn về phía kệ sách: “Chắc là cuốn sách này bán rất chạy.”
“Có lẽ vậy.” Cảnh Nhu nói xong thì muốn chạy, giọng của Đại Nhu vang lên: “Ở lại, tranh thủ lấy thiện cảm.”
Cảnh Nhu cứng người lại.
Lấy thiện cảm? Lấy như thế nào?
Cô lớn vậy rồi mà chưa từng phải lấy thiện cảm của con trai.
Cảnh Nhu không thể nghĩ ra, nhưng cảm giác được cô không thể đi, vì vậy cô chỉ có thể dời sự chú ý lên trên kệ sách.
“…Đây là ngành phụ của em?” Kinh Kinh Dương mở miệng nói chuyện trước.
Cảnh Nhu im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao em đến thư viện Y học?”
“À, tôi thích như vậy.”
Kinh Kinh Dương nhìn cuốn sách cô đang cầm trong tay “Bạn có bị bệnh tâm thần không”, gật đầu một cách ý vị sâu xa: “Thật ra cũng không đến mức không cứu được.”
“Dạ?”
Kinh Kinh Dương giơ tay, rút ra một quyển sách đưa cho Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu nhìn lướt qua tên cuốn sách “Sự tiến hóa của loài chó”.
Cảnh Nhu: “…”
Đây là… anh ấy đang giúp Hoắc Bắc Thần hay là đang bôi nhọ anh?
“Cảm ơn, tôi sẽ xem.” Cảnh Nhu lễ phép gật đầu với anh ấy, cầm hai quyển sách rời đi.
Kinh Kinh Dương hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô nhanh chóng đi đến chỗ mượn sách.
“Cậu làm gì vậy, còn ở đây nói giúp Hoắc Bắc Thần?”
Bên tai Kinh Kinh Dương vang lên giọng nói mà chỉ có mình anh ấy nghe thấy.
Đúng như cậu đã thấy đấy.
“Cảnh Nhu là vợ tương lai của cậu, cậu còn muốn đẩy cô ấy cho người đàn ông khác?”
Thật ngại quá, tôi vẫn còn nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của anh.
Âm thanh trong đầu hừ cười một tiếng: “Cũng đúng, Dù sao tính cách tôi chính là như vậy.”
Nếu anh thật sự là tôi, anh sẽ làm ra chuyện cướp cô gái của anh em mình sao?
“Nếu biết được trong tương lai cậu ta sẽ đối xử với cô ấy như vậy, tôi sẽ làm.” Giọng nói kia chắc chắn nói. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Kinh Kinh Dương im lặng.
“Hiện tại cậu không nhanh chóng cướp Cảnh Nhu trước Hoắc Bắc Thần, sau này cậu sẽ hối hận.” Âm thanh kia nói: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết.”
Kinh Kinh Dương khẽ nhíu mày.
“Hiện tại cô ấy vẫn chưa thích Hoắc Bắc Thần, cậu với cậu ta cạnh tranh công bằng. Cậu tự hỏi lương tâm, nếu Hoắc Bắc Thần không bày tỏ trước, không phải Cảnh Nhu là mẫu người cậu thích sao?”
“Câm miệng.” Kinh Kinh Dương nói.
Sinh viên viện Y học khóa trên vừa mới bước vào đã bị dọa cho hoảng sợ, đành phải xoay người đi đến vách ngăn kế tiếp.
Cảnh Nhu bước nhanh ra thư viện Y học, Đại Nhu cười nhạo cô: “Có triển vọng.”
Có phải cô có nhầm lẫn gì hay không? Không phải cô nói Hoắc Bắc Thần phản bội tôi sao, sao tôi lại kết hôn với Kinh Kinh Dương? Anh ấy là anh em với anh ta.
Cảnh Nhu không rõ. Vừa rồi rõ ràng Kinh Kinh Dương đối xử với cô như bạn gái Hoắc Bắc Thần.
Đại Nhu im lặng một lúc, khi Cảnh Nhu cho rằng cô ấy đã ngủ thì Đại Nhu mở miệng: “Kinh Kinh Dương… Sau này anh ấy thích cô, chỉ vì ngại cô là bạn gái Hoắc Bắc Thần, nên chưa bao giờ nói ra. Vào những năm tháng cô bị Hoắc Bắc Thần vứt bỏ thì anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô.”
Cho nên tôi kết hôn với anh ấy à?
“Đúng vậy, cho nên cô kết hôn với anh ấy… Tôi đang nghĩ, tôi của lúc ấy, được anh ấy lặng lẽ bảo vệ nhiều năm như vậy. Hiện tại, chỉ cần cô đối tốt với anh ấy… Không thì cô đuổi theo anh ấy đi?”
Cảnh Nhu ôm sách ho dữ dội.
Theo đuổi Kinh Kinh Dương sao?
“Đúng vậy, theo đuổi anh ấy.”
Cảnh Nhu ha ha.
Cô cũng biết hiện tại tôi không hề có cảm giác này đối với anh ấy.
Đại Nhu lại im lặng, trong chốc lát, cô ấy thở dài yếu ớt: “… Vậy thì hãy đối tốt với anh ấy, quan tâm anh ấy nhiều hơn, có lẽ cô sẽ yêu anh ấy.”
Cảnh Nhu tìm một chỗ trong thư viện để đọc sách, chờ đến khi sắp vào học thì rời đi. Cô đến tòa nhà dạy học thứ nhất để học nốt tiết thứ hai, nhắc Thẩm Chiêu Chiêu mang bình nước tới giúp cô, rồi cùng với các bạn học đi ra khỏi tòa nhà dạy học. Buổi luyện tập ở câu lạc bộ bắt đầu từ lúc 6 giờ. Cảnh Nhu định đi lấy nước nóng, sau đó trở về ký túc xá ăn cơm chiều rồi quay lại câu lạc bộ. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Này, Cảnh Nhu.” Đột nhiên Thân Chiêu Chiêu đẩy eo cô.
Cảnh Nhu thắc mắc nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Cả người Hoắc Bắc Thần mặc đồ đen, một tay đút túi quần, đứng ở dưới bậc thềm, tay kia đang chơi đùa với một cái bật lửa zippo. Cho dù không làm gì, khuôn mặt anh vẫn nhu hòa tuấn tú, dáng người cao gầy như người mẫu, trở thành tâm điểm chú ý của mọi sinh viên.
“Đừng nói anh ta đến tìm cậu đấy nhé?”
“Chắc là chờ người khác.” Theo lý mà nói bọn họ đã chia tay rồi, vì vậy có lẽ là anh đến tìm con mồi mới.
Cảnh Nhu bình tĩnh bước xuống bậc thềm, mắt nhìn thẳng không thèm nhìn qua Hoắc Bắc Thần.
Đột nhiên trong tay cô trống không, bình nước của cô đã bị lấy mất.
Chẳng lẽ trộm ấm nước ở Đại học còn chưa đủ, hiện tại còn có thể cướp một cách quang minh chính đại sao?
Cảnh Nhu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen láy của Hoắc Bắc Thần.
“Đi lấy nước à?” Anh hỏi.
Cảnh Nhu hơi nhíu mày, nhưng cô vẫn đáp lại.
“Đi thôi.” Hoắc Bắc Thần đổi tay cầm ấm đun nước, tay kia rảnh rỗi tự nhiên cầm lấy tay của Cảnh Nhu, mười ngón tay đan vào nhau.
“Anh…” Cảnh Nhu dùng sức rút tay lại.
Hoắc Bắc Thần càng dùng sức thêm: “Quà sinh nhật.”
Đám người Thân Chiêu Chiêu trơ mắt nhìn Cảnh Nhu bị Hoắc Bắc Thần lôi đi. Một đám bạn học kéo Thân Chiêu Chiêu lại hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì vậy, chẳng phải hai ngày nay Hoắc Bắc Thần vẫn không xuất hiện sao, tớ còn tưởng rằng anh ta với Cảnh Nhu đã chia tay!”
“Cậu hỏi tớ thì tớ hỏi ai, tớ còn tưởng rằng bọn họ đã chia tay!”
Cảnh Nhu thực sự cũng nghĩ như vậy, nên cô không hiểu tại sao Hoắc Bắc Thần lại đến tìm cô.
Phòng lấy nước ở sau tòa nhà thứ nhất. Có hàng rào sắt bao quanh một dãy ống nước giống như những chiếc bồn rửa tay Muốn đi vào phải nộp tiền vé nước. Trên tường dán thời gian cung cấp nước nóng, buổi sáng từ 7 giờ - 9 giờ, giữa trưa từ 11 giờ - 2 giờ 30, buổi chiều từ 5 giờ - 21 giờ. Bên cạnh bảng giờ còn có một biển quảng cáo công ích, với dòng chữ bên trên: “Tiết kiệm điện - nước và tiết kiệm những tài nguyên con người sử dụng”. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Cảnh Nhu đưa vé nước cho bà chị gác cửa, Hoắc Bắc Thần để cô đứng bên ngoài, tự mình đi vào lấy nước thay cô.
Cảnh Nhu nhíu mày nhìn người không hợp với phòng nước như Hoắc Bắc Thần, tự nhiên chen vào đám người lấy nước, cô xoay người bước đi.
Anh muốn làm gì?
Đại Nhu tỉnh lại: “Đã nói rồi, thuốc lần trước cô bỏ vẫn chưa đủ.”
Không nên như vậy chứ, anh ta là người rất sĩ diện.
“Ha ha, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ hơn anh ta.”
Cảnh Nhu: “…”
Vậy làm sao bây giờ?
“Sao tôi biết được.”
“Cảnh Nhu, em chạy đi đâu đấy!” Hoắc Bắc Thần đi nhanh đuổi theo sau, sắc mặt không tốt lắm: “Không cần bình nước nữa à?”
Cảnh Nhu quay đầu lại, liếc anh một cái, không nói gì.
Hoắc Bắc Thần thở dài một tiếng, muốn kéo tay cô, nhưng Cảnh Nhu đã sớm đề phòng, hai tay đều để sau lưng.
Đây là đề phòng trộm à? Hoắc Bắc Thần giật cổ tay cô ra, cố gắng không làm cô bị thương: “Đi với tôi.”
Nhìn qua Hoắc Bắc Thần có vẻ nhã nhặn, yếu ớt dễ đánh ngã, nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay Cảnh Nhu tựa như cái kìm thép. Trước mặt anh Cảnh Nhu chỉ là con kiến nhỏ, cho dù cô từ chối thì vẫn bị anh kéo đi.
Hoắc Bắc Thần kéo cô đến phía sau tòa nhà dạy học thứ nhất. Nơi này đang được thi công, cả một khu có đầy bụi đất. Trường học định xây thêm sân tennis. Ngày thường rất ít người tới, lúc này nhóm công nhân cũng đã đi ăn cơm. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Hoắc Bắc Thần, buông tay ra…”
Hoắc Bắc Thần nghe lời dừng lại, anh đặt bình nước xuống, quay đầu chăm chú nhìn cô.
Trực giác Cảnh Nhu cho thấy có sự nguy hiểm, cô xoay người muốn đi. Một cánh tay thô to ôm lấy eo cô, xoay người cô lại. Cảnh Nhu ngẩng đầu lên, một bóng đen đè xuống, đôi môi đỏ bị cánh môi bá đạo lành lạnh lấp kín.
Cảnh Nhu muốn tách ra, phía sau gáy đã bị một bàn tay to giữ chặt. Hoắc Bắc Thần cúi người cong eo mút lấy môi cô, cắn cô một cái. Anh cố gắng vươn đầu lưỡi ra nhưng Cảnh Nhu mím chặt môi, anh không thể tiến vào được cũng không dám làm càn, chịu đựng cọ xát trên môi cô một chút.
Chỉ là lần này khá dịu dàng. Người cô run nhẹ, dùng sức đẩy anh.
Hoắc Bắc Thần rời đi một chút, nhưng cũng chỉ cách Cảnh Nhu một đầu ngón tay.
Cảnh Nhu đỏ bừng mặt, cô dùng sức lau mạnh môi. Chuyện vừa rồi đối với cô thật sự là quá kích thích, cô nhíu mày nói: “Anh làm gì vậy, tôi đã nói là không muốn.”
Hoắc Bắc Thần thô lỗ nói: “Từ nay về sau có chuyện thì nói riêng với tôi, tôi nghe là được rồi, ở đâu ra cái tính xấu như vậy, tôi cũng cần có thể diện trước mặt bạn bè.”
“Anh…” Cảnh Nhu không thể tin được.
Hoắc Bắc Thần đang tỏ ra yếu thế sao? Còn tỏ ra yếu thế đến mức này?
“Đừng tức giận, được không?” Hoắc Bắc Thần xoa đầu cô, cười với cô rồi đứng thẳng dậy.
Cảnh Nhu, cô gái từ trước đến nay ngoan ngoãn, tốt bụng chỉ ưa mềm không ưa cứng có chút bối rối.
Hoắc Bắc Thần lại cầm bình nước lên, vô cùng tự nhiên mà nắm tay cô: “Đi ăn cơm nha?”
Cô nên nói gì bây giờ?
Trong đầu không có ai đáp lại.
Cảnh Nhu cứ yên lặng như vậy bị Hoắc Bắc Thần kéo đi.
Hai người đi đến nhà ăn nhân viên gần nhất trong trường, một đôi tình nhân đang đứng chặn ở cửa cãi nhau: “Đừng kéo em, chia tay, không có câu thứ hai!”
“Sao em lại không nói lý như vậy, không phải chỉ là một buổi tối không gọi điện thoại cho em thôi sao?”
“Không phải? Chỉ là một buổi tối? Anh nói nhẹ nhàng như vậy, có nghĩa là trong lòng anh hoàn toàn không có em. Nếu không sao anh có thể quên gọi điện thoại cho em!”
Cảnh Nhu: “…”
Hoắc Bắc Thần: “…”
Cảnh Nhu thật sự được tỉnh ngộ ra, đây là sách giáo khoa sống sờ sờ đấy! Cô lập tức ngẩng đầu…
“Hai ngày nay tôi về nhà, sợ em còn tức giận, nên không gọi điện thoại cho em.” Hoắc Bắc Thần giành nói trước một bước.
Lúc đầu Cảnh Nhu định nói một câu máy móc nhưng bị nghẹn ở họng, tiến thoái lưỡng nan không nói lên lời. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Đêm nay tôi gọi điện thoại cho em hai tiếng, bù cho lúc trước.”
“Không cần, tôi không để bụng đâu!”
Hoắc Bắc Thần mỉm cười: “Tôi biết em rất rộng lượng.”
Cảnh Nhu ha ha.
Chỉ là cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt sao?