Bạn trai cặn bã

Hoắc Bắc Thần ôm cô đè lên gối, thò tay xuống dưới muốn làm bậy, đột nhiên lỗ tai truyền đến tiếng kêu rên của Cảnh Nhu, anh bỗng hoàn hồn, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: “Đè em rồi sao, có đau hay không?” Đáng chết, sao anh quên mất chuyện cả người cô bị đau nhức chứ?
 
Trên mặt Cảnh Nhu đỏ bừng, mày nhíu chặt, hơi thở gấp gáp, nhưng lại lắc đầu.
 
Hoắc Bắc Thần cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ cho Cảnh Nhu, thấy khuôn mặt cô trắng mịn đáng yêu, không nhịn được lại hôn lên môi cô hai cái: “Một ngày nào đó, sẽ biến em thành “xong việc”.” Anh khàn khàn nói nhỏ ở bên tai cô.
 
Mặt Cảnh Nhu càng đỏ hơn: “Mau cút đi.” Cảnh Nhu muốn anh đi nhanh. Giờ tim cô đập rất nhanh, trên môi ướt át dường như vẫn còn vương lại hơi thở và độ ấm của anh. Trên mặt nóng lên, vậy mà cô cũng hơi muốn anh tiếp tục đi xuống.
 
Hoắc Bắc Thần cười bí ẩn, tăng nhiệt độ máy lạnh cho cô, sau đó chống người lên đầu giường chăm chú nhìn cô: “Cảnh Nhu.”
 
“Hả?” Cảnh Nhu chớp chớp mắt nhìn anh.
 
“Có phải em quên nói với anh chuyện gì không?”
 
Cô bé trung thực Cảnh Nhu ậm ừ ngay lập tức: “Không, không có mà.” Anh đang nói chuyện nào thế, cô có rất nhiều chuyện đấy. Nghĩ như thế, cô thật sự là cô bé hư mà.
 
“Thật sự không có?”
 
“Thật sự không... có.”
 
“Rốt cuộc là có hay là không có?”
 
“Không có.” Hiện tại vẫn chưa phải lúc.
 
Hoắc Bắc Thần hơi hơi híp mắt, Cảnh Nhu không muốn nói, anh cũng không muốn cưỡng ép cô phải nói. Chỉ là... “Lúc trước anh đã từng nói với em, em đừng xen vào mấy chuyện kỳ quái, sau này chúng ta đừng kết bạn với mấy người kỳ lạ như Ngũ Chân nữa được không?” Anh không muốn để cô dính vào nguy hiểm. Thật không biết lòng hiếu kỳ của cô từ đâu ra, La Mỹ Liên cũng thế, Ngũ Chân cũng vậy. Cô trông cũng không giống người thích lo chuyện bao đồng mà.
 
Trong lòng Cảnh Nhu hơi hồi hộp, đừng nói Ngũ Chân lỡ lời nha?
 
Sau khi Hoắc Bắc Thần rời đi, Cảnh Nhu gọi điện thoại cho Ngũ Chân, muốn hỏi thử có phải Hoắc Bắc Thần đã biết cái gì hay không, nhưng máy bàn không ai nhận. Có lẽ là đi gặp Lữ Huy chưa về. Cô gian nan trở mình trong bóng tối, lấy cái điện thoại khác và tai nghe từ trong túi ra.
 
Buổi chiều Lý Hiền gọi rất nhiều cuộc điện thoại, mỗi cuộc điện thoại cũng không dài lắm, Cảnh Nhu tìm lại dãy số điện thoại máy bàn đã gọi đến cho Lý Hiền, quả nhiên rất giống giọng nói của bác gái thêu thùa kia. Bà ta không nói tên Ngũ Chân, chỉ là nói 03399 đã chạy thoát. Bọn họ đang thực hiện các biện pháp.
 
03399... là danh hiệu của Ngũ Chân sao?
 
Giọng Lý Hiền vẫn dịu dàng như thế, cô ta nói: “Bất luận như thế nào, phải để cô ta đi đến chỗ khách hàng đền tội.”
 
Khi nghĩ đến chuyện không lường trước được của Ngũ Chân, Cảnh Nhu nằm phòng điều hòa đắp chăn, thế mà sự lạnh buốt vẫn thẩm thấu vào xương cốt cô. Bất luận thế nào, Lý Hiền cũng muốn bắt Ngũ Chân đưa đến chỗ người đàn ông cưỡng gian cô ấy nhưng chưa thành.
 
Tri nhân tri diện bất tri tâm. Ngạn ngữ nói không sai chút nào.
 
Cảnh Nhu xem lại các hồ sơ cuộc gọi khác của cô ta, còn có một cuộc nói chuyện với máy bàn khác, là Lý Hiền dò hỏi chỗ ở của Ngũ Chân, lúc cô ta biết được vẫn chưa tìm thấy, cô ta vẫn dịu dàng cúp điện thoại. Ngoại trừ hai điều đấy, Cảnh Nhu không nghe thấy tin tức liên quan đến Ngũ Chân. Cô cũng không nghe thấy cô ta nói chuyện này với người khác.
 
Chẳng lẽ cái phòng làm việc kia, là do Lý Hiền lấy việc công làm việc tư, lén lút hoạt động sao? Lợi dụng dã tâm của những người mẫu đã bị loại, lừa mấy người đó đến phòng làm việc Bảo Lợi tiếp tục phát triển, sau đó lợi dụng mấy người mẫu này... đi bán thân sao?
 
Sao Lý Hiền có thể xấu xa đến thế chứ...
 
Cảnh Nhu nghĩ ngợi, rồi chìm vào giấc ngủ.
 
Ngủ một giấc dậy, đã hơn 6 giờ sáng, Cảnh Nhu gỡ tai nghe vẫn còn đeo trên lỗ tai, nhẹ nhàng hoạt động cơ thể một chút. Cảm giác đau đớn lâng lâng vẫn còn tồn tại như cũ, nhưng dường như sự lâng lâng cao mười nghìn mét đã hạ xuống chỉ còn ba nghìn.
 
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, Cảnh Nhu gọi điện thoại vào phòng Ngũ Chân ở. Vốn dĩ tối hôm qua đã muốn gọi điện thoại, nhưng không ngờ lại bất tri bất giác thiếp đi. Cảnh Nhu muốn hỏi Ngũ Chân thử xem đêm qua đã nói chuyện với cảnh sát Lữ như thế nào rồi, nhưng mà điện thoại reo hồi lâu, cũng không ai nhận.
 
Cảnh Nhu nhìn thời gian, 6 giờ rưỡi... Sớm như thế mà Ngũ Chân đã rời giường rồi sao?
 
Lúc này chắc chắn Hoắc Bắc Thần vẫn chưa thức dậy, Cảnh Nhu nằm trên giường xem tin tức một lúc, lại gọi điện thoại cho Ngũ Chân thêm lần nữa. Đầu dây bên kia vẫn không ai nghe máy.
 
Cảnh Nhu bắt đầu cảm thấy hơi bất an. Cảm giác mạo hiểm ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, Ngũ Chân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
 
Cảnh Nhu quên cảm giác đau đớn trên người, cô đột nhiên đứng dậy, kêu lên một tiếng, rồi lại ngã xuống cái nệm mềm mại. Cô giãy giụa đứng dậy thêm lần nữa, dùng tốc độ nhanh nhất của mình ra khỏi cửa phòng, đánh thức Hoắc Bắc Thần đang ngủ ngon lành: “Anh đưa em đến khách sạn Phong Lâm đi được không?”
 
Mắt của Hoắc Bắc Thần còn chưa mở ra nổi: “Đi làm gì?”
 
“Em muốn đi gặp Ngũ Chân, không biết tại sao cô ấy không nhận điện thoại của em.”
 
“Chắc đang ngủ.” Hoắc Bắc Thần không muốn dậy.
 
“Em gọi hai cuộc điện thoại cho cô ấy, đều không ai nhận. Sao có thể ngủ say như chết được chứ, anh chở em đi đi.”
 
Hoắc Bắc Thần ngáp một cái đứng dậy: “Thì phải xem cô ta có ở trong phòng hay không thôi, không cần em phải đích thân qua đó, anh kêu người lên đó xem thử là được.”
 
“Vậy anh gọi điện thoại đi.”
 
Hoắc Bắc Thần trực tiếp gọi điện thoại cho quầy lễ tân của khách sạn Phong Lâm, nói số điện thoại ở phòng dành cho người bạn hôm qua gọi không được, để người phục vụ đi lên tìm người khách phòng 302. Người ở quầy lễ tân không biết đối phương là công tử nhà giàu, nhưng thái độ vẫn rất tốt, cô ấy tỏ vẻ sẽ điều người lên đó xem thử ngay lập tức, sau khi thông báo với khách sẽ trả lời điện thoại của anh.
 
Hoắc Bắc Thần vừa gọi điện thoại vừa ngã lên ghế sô pha nhắm mắt lại. Cái ghế sô pha này rất lớn, Hoắc Bắc Thần tay dài chân dài, ngủ trên đó cũng không tính là bị chật. Cảnh Nhu ngồi bên cạnh, chờ đợi người ở quầy lễ tân trả lời điện thoại.
 
Qua năm phút, quầy lễ tân vẫn chưa gọi lại, Cảnh Nhu ấn điện thoại của Hoắc Bắc Thần một chút, có điện. Cô thu tay lại, ngón trỏ gõ nhẹ trên đầu gối.
 
Lại qua năm phút, vẫn không ai gọi điện thoại đến. Cho dù là bò lên cầu thang, cũng đã đến lúc bò tới nơi rồi.
 
“Sao chậm thế...” Có phải quầy lễ tân quên mất chuyện này hay không? Cảnh Nhu mở điện thoại Hoắc Bắc Thần ra, gọi điện thoại đến đấy thêm lần nữa. Lần này điện thoại vang lên thật lâu, mới có người nhận máy: “Alô, xin chào, lúc nãy tôi mới gọi điện thoại đến, muốn hỏi vị khách phòng 302...”
 
“Phòng 302 hả? À, xin cô chờ một chút!”
 
Cảnh Nhu nghe thấy đối phương vội vã kêu giám đốc, chỉ chốc lát sau, đã đổi thành một người khác nhận điện thoại, cô ấy tự báo cô ấy là quản lý hiện tại của Phong Lâm: “Xin hỏi cô có phải là người thân của vị khách phòng 302 không?”
 
Sự bất an trong lòng Cảnh Nhu càng nhiều hơn: “Không phải, tôi là bạn của cô ấy... Cô ấy làm sao vậy?”
 
“Cái này...”
 
Đột nhiên lại có một cuộc điện thoại khác gọi vào máy Hoắc Bắc Thần, hiển thị trên đó là chú Vương khách sạn, Cảnh Nhu đưa cho Hoắc Bắc Thần xem, Hoắc Bắc Thần nheo mắt: “Ông ấy là tổng giám đốc khách sạn này, ngày hôm qua anh bảo ông ấy chuẩn bị phòng giúp anh.”
 
Hoắc Bắc Thần cúp điện thoại của người lễ tân trước, sau lại nhận điện thoại của chú Vương: “Bắc Thần, xảy ra chuyện rồi, người bạn kia của con, đã chết!”
 
———— 
 
Lúc Dương Mai đang ở phòng gym chạy bộ, nhận được điện thoại của Vương Mưu Cần - tổng giám đốc khách sạn Phong Lâm, báo cho bà một tin không được tốt lắm.
 
Ngày hôm qua con trai bà sắp xếp một người bạn vào khách sạn ở, là một cô gái, người bạn kia buổi sáng ngày hôm nay không hiểu sao lại chết rồi.
 
“Tên gì, nguyên nhân gì?” Dương Mai cho ngừng máy chạy bộ, nhíu mày đứng trên máy chạy bộ.
 
“Chuyện này... tôi cũng không rõ lắm, tôi vẫn chưa đến khách sạn, nhưng để điều người phong tỏa phòng không cho người không liên quan bước vào, nhưng căn cứ theo những gì người phục vụ vào phòng gọi cô ấy, thì dường như cô ấy trông rất giống như đang ngủ.”
 
“Mới sáng sớm phục vụ gọi cô ấy làm gì?”
 
“Hình như là có một cuộc điện thoại gọi đến quầy lễ tân, nói là bạn mình ở phòng 302 không nhận điện thoại, nên mới để bọn họ đi lên xem.”
 
“Bắc Thần gọi hả?” Kỳ lạ, sao thằng nhóc đó sớm như thế đã gọi bạn bè rồi?
 
“Cái này tôi vẫn chưa hiểu rõ ràng, muốn thông báo với bà một tiếng trước…. Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Bắc Thần rồi, cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết sao lại thế này, cũng không biết cô gái kia có bệnh tật gì không.”
 
Dương Mai trầm ngâm một lát: “Tôi biết rồi, vậy thì bảo vệ hiện trường cho tốt đi, toàn thể phối hợp phá án với cảnh sát, chuẩn bị bên truyền thông cho tốt, trước khi cảnh sát công khai thì không thể để lộ ra chút tin tức gì cả. Có chuyện gì lại gọi điện thoại cho tôi.”
 
“Vâng, giám đốc Dương... nhưng mà chỗ Bắc Thần, chúng ta có cần...” Che giấu giúp một chút không?
 
“Đây cũng không phải là lần đầu Bắc Thần sắp xếp phòng khách sạn giúp bạn bè, che giấu ngược lại thành ra lại có vấn đề.”
 
“Tôi hiểu rồi.”
 
Dương Mai cúp điện thoại, ngón tay lướt đến số điện thoại của “Con trai”, hơi dừng một chút, cũng không gọi đi. Bà đi đến phòng tắm tắm rửa một lượt, lúc đi ra lại nhìn điện thoại, Hoắc Bắc Thần vẫn không gọi điện thoại cho bà.
 
Thằng nhóc này là vì biết đây là một tai nạn ngoài ý muốn, hay là cảm thấy bản thân có thể tự xử lý được?
 
Dương Mai suy nghĩ một lát, tìm được một số điện thoại khác, bấm gọi đi.
 
————
 
Lúc Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần chạy đến khách sạn Phong Lâm, cảnh sát đã đến rồi. Khách sạn xảy ra một vụ án mạng bất thường, khách sạn cần phải thông báo với cảnh sát. Bởi vì khách sạn Phong Lâm thuộc về khu trực thuộc Vương Thành bên cạnh, vậy nên người đến vẫn là cục cảnh sát hình sự Vương Thành. Trên đường đi Cảnh Nhu đã thông báo với Lữ Huy, vì thế Lữ Huy không phải đi trực đêm cũng bò ra khỏi giường, nhưng nhà Lữ Huy xa, trước khi anh ấy đến, cảnh sát không cho Hoắc Bắc Thần và Cảnh Nhu đi vào hiện trường, cũng không nói bất kỳ chuyện gì với bọn họ.
 
Lữ Huy đội một cái đầu ổ gà đến nơi, vẻ mặt anh ấy nặng nề, sau khi đưa ra chứng nhận công tác thì bước nhanh vào phòng 302 dành cho khách.
 
302 là một căn phòng đơn một giường tiêu chuẩn, một phòng ngủ và một phòng tắm, trang trí rất lộng lẫy, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy rõ hết cả căn phòng. Bởi vì điều hòa mở, nên cửa sổ đóng chặt, không có dấu vết hư hỏng gì cả. Camera ở hàng hiên cho thấy, đêm qua Ngũ Chân đi ra ngoài một mình, sau nửa tiếng thì quay về, sau đó thì không ra ngoài nữa, cũng không có bất kỳ kẻ nào đi vào phòng cô ấy.
 
Khóa an toàn vẫn móc ở đó, người phục vụ đi lên gõ cửa hồi lâu, thấy không ai đáp lại, mới dùng thẻ từ mở ra, nhưng lại bị khóa an toàn ngăn lại. Giám đốc đang trực ban sợ khách có chuyện gì ngoài ý muốn, nên cho người cưỡng chế chặt đứt khóa an toàn. Lúc mọi người xông vào thì thấy, Ngũ Chân giống như đang ngủ say, giám đốc trực ban cho rằng cô ấy uống thuốc ngủ, nên đi đến lay người cô ấy hai cái, thì phát hiện cả người cô ấy lạnh ngắt, dưới mũi đã không có hơi thở.
 
Cảnh sát đến điều tra hiện trường, cũng không phát hiện tình huống khả nghi gì, tất cả các vật dụng đều ở đúng vị trí của chúng, ngoại trừ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm. Không có thuốc ngủ hay ma túy gì cả, pháp y bước đầu kiểm nghiệm, thời gian Ngũ Chân tử vong là rạng sáng 2 giờ đến 5 giờ, không giống như bị độc chết, nhưng nếu nói là tự sát, thì phải có điều kiện liên quan, đồ tự sát hay di thư gì đó, trước mắt thì họ không tìm ra được gì cả. Cái tình huống này nhìn trông rất giống bản thân người chết có bệnh tật nào đó, trong lúc ngủ đột nhiên phát bệnh chết bất đắc kỳ tử, nhưng trong phòng người chết lại không có thuốc men gì cả.
 
Lữ Huy nghe xong chuyện đó, lỗ tai giật giật.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui