Bạn trai cặn bã

Đột nhiên anh ấy nhớ đến vụ cái chết của La Mỹ Liên, vụ án treo “cái chết tự nhiên”, cũng liên quan đến em gái Cảnh Nhu của Đại học Tây Kinh. Chuyện này rốt cuộc là trùng hợp, hay là... tội ác hoàn hảo?
 
Nhưng so với người hoàn toàn không có động cơ giết người như Cảnh Nhu, thì đám người mà Ngũ Chân báo án ngày hôm qua càng có hiềm nghi hơn. Nửa tiếng Ngũ Chân đi ra ngoài tối hôm qua, chính là đi gặp mặt Lữ Huy. Lữ Huy thấy cơ thể cô ấy không giống như có bệnh, hơn nữa anh bảo người quen ở đội cảnh sát giao thông giúp anh điều tra camera ở vùng lân cận cao ốc Hồng Thành, giữa trưa ngày hôm qua, đích xác là có hai người đàn ông cao to đuổi theo Ngũ Chân và Cảnh Nhu, hơn nữa còn gây xôn xao một khu vực nhỏ, anh lên trên mạng tra một chút, có người diễn tả lại chuyện này trên diễn đàn, thế mà lại nói cảnh sát đuổi đánh hai cô gái ốm yếu, bên dưới bài đăng toàn là sự căm phẫn.
 
Mặc dù rất nghi ngờ đây là bôi đen cảnh sát, nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, tội danh này cảnh sát vẫn tự nguyện gánh lấy. Hơn nữa nhờ tội danh này, mà những người nhiều chuyện cũng dám đăng ảnh chụp lên mạng. Lữ Huy cẩn thận nghiên cứu mấy tấm ảnh chụp có độ HD cao của chủ bài đăng, phát hiện dường như đã từng thấy qua hình xăm trên cánh tay của người đàn ông thấp, anh đang định hôm nay lên bảo bộ phận thông tin kiểm tra tài liệu lưu trữ, không ngờ ngay lúc này, Ngũ Chân lại đột nhiên chết không rõ ràng như thế. Chuyện này không khỏi làm người ta hoài nghi, có phải đã có người giết người diệt khẩu hay không.
 
Nhưng mà, rốt cuộc thì bọn họ đã làm như thế nào chứ?
 
Lữ Huy nghĩ, mình cần đến sự trợ giúp của hai sinh viên hàng đầu đang ở bên ngoài.
 
Cảnh Nhu nghe Lữ Huy trần thuật xong, sắc mặt trở nên tái nhợt cực kỳ.
 
Ngũ Chân đã chết trong khách sạn một cách thầm lặng.
 
Lại rất giống cái chết tự nhiên?
 
Giống La Mỹ Liên?
 
Chẳng lẽ nói, ở kiếp sống của Đại Nhu, ngày hôm qua Ngũ Chân bị bắt đi, rạng sáng hôm nay, đã bị người ta giết hại sao?
 
Hay là nói mấy người ngày hôm qua đã bí mật dùng quỷ kế gì đấy, giết chết Ngũ Chân?
 
Nhưng cho dù là trường hợp nào, Ngũ Chân cũng đã chết.
 
Nhớ lại Ngũ Chân ngày hôm qua còn đang vui vẻ ăn pizza, nụ cười tươi lộ ra lúm đồng tiền, lặng lẽ nói với cô rằng cô ấy muốn làm lại từ đầu, kiếm tiền mua thật nhiều pizza về ăn.
 
“Cảnh Nhu, em làm sao vậy?” Hoắc Bắc Thần thấy sắc mặt cô không đúng, ôm cô hỏi.
 
“Em không sao... Em đi toilet.” Vẻ mặt Cảnh Nhu hơi hoảng hốt, rồi dần dần bình tĩnh trở lại. Cô gật gật đầu với Lữ Huy, đẩy Hoắc Bắc Thần ra đi về phía sau.
 
Tầng này là khu phòng ở, không có toilet chung, lầu hai là nhà ăn khách sạn, Cảnh Nhu bước xuống cầu thang, theo bảng hướng dẫn tìm toilet ở cuối hành lang. Phòng trang điểm ở bên ngoài, WC ở bên trong, có bốn phòng, bốn phòng đều có người, đúng lúc có một người đi ra, Cảnh Nhu bước vào, móc cửa lại.
 
Cô đứng sau cánh cửa, những giọt nước mắt đã kìm nén suốt dọc đường rơi xuống ngay lập tức.
 
Cô có loại dự cảm, rất có khả năng Ngũ Chân đã chết ở kiếp sống của Đại Nhu, không có sự giúp đỡ của Đại Nhu, Ngũ Chân bị hai người kia bắt đi, không biết từ chiều cho tới rạng sáng hôm nay, Ngũ Chân sẽ trải qua những tra tấn dã man gì nữa, có lẽ sẽ bị người ta cưỡng gian, bị người ta ngược đãi, cuối cùng bị người ta giết chết.
 
“... Ngũ Chân nói cô ấy bỏ nhà ra đi, cho nên cho dù cô ấy chết đi, cũng không có bất kỳ người thân nào biết cô ấy đã biến mất trên thế giới này, càng không có ai đến cục cảnh sát báo án có người mất tích, đoán chừng mấy người đó đã điều tra hoàn cảnh của cô ấy, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy.” Đại Nhu nặng nề nói.
 
Nước mắt Cảnh Nhu không thể ngăn được mà chảy xuống. Thật đáng thương, Ngũ Chân thật đáng thương. Rõ ràng cô ấy chỉ là muốn xây dựng cho mình một tương lai mà thôi.
 
“Cảnh Nhu, Cảnh Nhu!” Đột nhiên giọng nói của Hoắc Bắc Thần lớn tiếng truyền đến từ bên ngoài, rất rõ ràng và còn mang theo một chút âm vang, giống như đang ở phòng trang điểm.
 
Nghe thấy Hoắc Bắc Thần gọi cô, Cảnh Nhu đột nhiên hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt, hít hít mũi, cô mở khóa cửa, lại lau nước mắt trên má lần nữa. Cảnh Nhu bước nhanh ra ngoài, quả nhiên Hoắc Bắc Thần hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của một vài người phụ nữ đang rửa tay trong phòng trang điểm, vẫn hướng vào bên trong gọi.
 
“Anh làm gì vậy!” Cảnh Nhu thấp giọng quát nhẹ. Vẻ mặt của mấy người trong phòng trang điểm nhìn cô đều có chút kỳ lạ.
 
Đối với chuyện quang minh chính đại xuất hiện ở WC nữ, Hoắc Bắc Thần hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý, anh cũng không hề đỏ mặt. Anh chỉ nhìn chăm chú vào Cảnh Nhu, Cảnh Nhu giấu đầu lòi đuôi cúi thấp đầu. Hoắc Bắc Thần không nói một lời kéo cô ra toilet.
 
Cảnh Nhu bị anh kéo đi: “Hoắc Bắc Thần, có phải chúng ta quá dính nhau rồi không?” Nào có chuyện chạy đến WC đi tìm người chứ?
 
Hoắc Bắc Thần kéo Cảnh Nhu đến một chỗ không người, xoay người ôm chặt cô, Cảnh Nhu chớp chớp mắt, không hiểu lắm. Mới có vài phút không thấy nhau thôi, sao giống như cách biệt mấy mùa thu thế.
 
“Quả nhiên em có cái thói hư tật xấu này.” Hai tay Hoắc Bắc Thần vòng lại ôm chặt cô, thấp giọng nói bên tai cô.
 
“Thói hư tật xấu gì?” Cảnh Nhu tỏ vẻ bản thân cô cũng không biết.
 
Hoắc Bắc Thần dùng sức ôm cô chặt hơn chút: “Còn giả ngu với anh à, thích trốn rồi khóc một mình, cái này không phải là thói hư tật xấu thì là gì?” Lần trước lúc đi xem phim anh đã phát hiện, cái gì mà cung phản xạ dài chứ, cô chính là ép mình chịu đựng.
 
Cảnh Nhu cứng đờ.
 
“Anh nói cho em biết, sau này đừng như vậy nữa, anh không thích! Muốn khóc, thì cứ quang minh chính đại mà khóc trong lòng anh.”
 
Cảnh Nhu là người rất thích khóc, cô cũng rất mau nước mắt. Cô xem tin tức mẹ con đoàn tụ sẽ đau lòng, nhìn thấy con cún lưu lạc bị người ta đánh chết sẽ rớt nước mắt, nhưng mà lúc rớt nước mắt nhiều nhất là khi còn nhỏ vì bị người ta ức hiếp, cô càng khóc, mấy người ức hiếp cô càng cười lớn hơn nữa. Cô về nhà khóc lóc kể lể, bà nội hùng hùng hổ hổ chửi bới trước mặt cô, xoay người lại lén lau nước mắt, ông nội khuyên một hồi cũng thở ngắn than dài. Từ đó về sau, Cảnh Nhu không khóc trước mặt người khác nữa.
 
Giờ Hoắc Bắc Thần lại nói với cô, có thể ở trong lòng anh... quang minh chính đại mà khóc sao?
 
“Em không khóc.” Cảnh Nhu mạnh miệng.
 
Hoắc Bắc Thần nhếch khóe môi, vẫn không buông cô ra: “Ừ, em không khóc, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi.”
 
Trán Cảnh Nhu tì trên ngực anh, khẽ cọ cọ, áp khuôn mặt vào. Không biết có phải vòng ôm của Hoắc Bắc Thần quá ấm áp hay không, nước mắt cô lại không thể ngăn được mà rớt xuống. Rất nhanh trước ngực Hoắc Bắc Thần ấm lên rồi bị ướt một mảng, anh vốn muốn an ủi cô vài câu, nhưng ngoại trừ sự yêu thương tràn ngập trong lòng, thì anh cũng chẳng thể nói thêm lời nào nữa.
 
Cái cô gái ngốc này.
 
Vì một cô gái bèo nước gặp nhau, mà cũng có thể khóc thảm đến như vậy.
 
Cánh tay anh ôm chặt hơn, giống như muốn tiếp thêm sức lực cho cô vậy.
 
Cảnh Nhu khóc một lúc lâu, thì nước mắt mới chậm rãi ngừng lại, cô hít hít mũi, nghẹn giọng nói: “Khăn giấy.”
 
“Hả?” Hoắc Bắc Thần không nghe rõ.
 
“Lấy khăn giấy trong túi cho em với.” Cảnh Nhu nói chậm lại một chút, nhưng giọng mũi đặc sệt cứ như làm nũng.
 
“À à.” Hoắc Bắc Thần nhanh chóng lấy tay mở túi trong tay cô ra, lấy một gói khăn giấy nhét vào tay cô. Cảnh Nhu chôn đầu trong ngực anh cầm khăn giấy lau mắt và mũi, sau đó mới nâng cằm lên, tì lên ngực Hoắc Bắc Thần.
 
Hoắc Bắc Thần cúi đầu xuống, thấy hai mắt Cảnh Nhu vừa đỏ vừa sưng cứ như con thỏ, nước mắt lưng tròng, mũi và môi đều ửng đỏ, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái: “Đừng khóc nữa, nha?” Vừa rồi nghe cô khóc suốt, trái tim anh cứ đau như thế.
 
Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, Cảnh Nhu mềm mại nói: “Chúng ta đi thôi, em không muốn nhìn thi thể của Ngũ Chân.”
 
“Được.” Lúc này cô mà muốn ngôi sao trên trời Hoắc Bắc Thần cũng hái xuống cho cô, huống hồ chỉ là chuyện này. Anh ôm Cảnh Nhu, bước nhanh xuống cầu thang.
 
“Nhưng mà chúng ta đi rồi, liệu cảnh sát có tìm chúng ta hay không?”
 
“Yên tâm đi, chắc chắn chú Vương đã nói chuyện này với mẹ anh, lấy cái tính tiết niệu* của mẹ anh, bà ấy thấy anh không gọi điện thoại, thì bà ấy cũng sẽ không chủ động hỏi anh đâu, nhưng chắc chắn thể nào cũng sẽ kêu luật sư đến, hai chúng ta thoáng cái đã biến mất, thì vị luật sư kia sẽ xử lý giúp chúng ta.”
 
*tiết niệu: mô tả một người có tính cách khác biệt, tính cách và tính khí nóng nảy; thường được dùng với giọng điệu giễu cợt.
 
“...” Anh là ngại phiền toái mới cố ý không gọi nhỉ: “Xin lỗi anh.” Hại anh tự dưng bị cuốn vào việc này, còn dính dáng đến mẹ của anh nữa.
 
“Có phải em bị ngốc hay không, còn nói xin lỗi gì đó với anh nữa.” Hoắc Bắc Thần ghì cái eo thon nhỏ của cô: “Đi, đưa em đến chỗ này.”
 
Hoắc Bắc Thần đưa Cảnh Nhu đến công viên thủy cung, anh cũng không biết đã từng nghe ai nói là xem cá bơi lội có thể làm dịu cảm xúc. Anh cũng không biết rốt cuộc nó có hiệu quả hay không, nhưng mà anh chưa bao giờ có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể như người mù mò đường qua sông mà thôi.
 
Anh dẫn Cảnh Nhu đi dạo một vòng, không hề chú ý đến cá, mà chỉ chú ý đến Cảnh Nhu, nghĩ thầm nếu cô chỉ nhíu mày một chút, anh sẽ đưa cô đi ngay lập tức. Vẻ mặt Cảnh Nhu không có gì thay đổi, nhìn qua cũng không phải không vui vẻ. Hoắc Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm.
 
Hai người đi một đoạn, Cảnh Nhu kéo anh ngồi xuống trước tấm một thủy tinh chắn nước, bên trong tấm thủy tinh chắn nước là đàn cá mòi, nhịp nhàng bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn thay đổi đội hình, khá xinh đẹp, thỉnh thoảng có du khách nghỉ chân dừng lại xem, nhưng chỉ xem một lúc thì đi mất.
 
Cảnh Nhu tựa đầu lên vai Hoắc Bắc Thần, mười đầu ngón tay đan tay với anh, chuyên chú nhìn cá trong bức tường thủy tinh chắn nước.
 
Bơi tới, bơi lui.
 
Hoắc Bắc Thần thật sự không thấy thứ này đẹp ở chỗ nào cả, nhưng Cảnh Nhu thích nhìn, thì anh sẽ ở cùng cô.
 
Cảnh Nhu ngồi thật lâu cũng không muốn đi, sáng sớm hai người đã ra khỏi nhàl, Hoắc Bắc Thần còn chưa ăn sáng, giờ đã bị đói đến mức dụng dán vào lưng, anh cúi đầu nhìn Cảnh Nhu, hình như vẫn chưa có ý muốn đi, vì thế chỉ có thể nuốt nước miếng, tiếp tục để cô dựa vào.
 
Chỉ là bụng không biết cố gắng “ục ục” kêu lên, bị cô nghe thấy được. Cảnh Nhu như mới mới tỉnh từ trong mộng, cô ngẩng đầu: “Anh đói bụng hả?”
 
“Không có, tiêu hóa hằng ngày của ruột thôi.” Hoắc Bắc Thần ra vẻ không thèm để ý nói.
 
Cảnh Nhu hơi cong môi: “Em đói bụng, tụi mình đi ăn sáng đi.” Cô đứng dậy, kéo Hoắc Bắc Thần dậy.
 
“Không xem nữa à?” Hoắc Bắc Thần thuận thế đứng dậy.
 
Cảnh Nhu gật đầu: “Không xem nữa. Anh đang xem hả?” Cảnh Nhu chỉ thuận miệng hỏi vậy. Cô biết anh không thích đến thủy cung, ngại nhàm chán, lần trước lúc thảo luận chỗ đi chơi vào kỳ nghỉ, cô đã đề cập đến chỗ này, nhưng vẻ mặt lúc ấy của Hoắc Bắc Thần rất ghét bỏ, muốn cô chọn chỗ khác.
 
Hôm nay đột nhiên anh đưa cô đến đây, chỉ muốn để cô vui vẻ hơn. Trong lòng Cảnh Nhu đột nhiên bị sự dịu dàng bao trùm, bản thân cô biết rất nhiều cách để xua đi sự khó chịu, nhưng có một người bạn trai ôm cô để cô khóc, đói bụng vẫn yên lặng đờ người ra ở công viên thủy cung với cô, còn bảo cô chọn chỗ khác.
 
Nhưng mà quả thật, so với lúc cô ở một mình thì tốt hơn rất nhiều.
 
Cảnh Nhu nhìn vệt trắng trước ngực anh, đó là vết nước mắt cô chảy xuống. Cô nhón chân, ôm lấy cổ Hoắc Bắc Thần, nhẹ giọng nói bên tai anh: “Hoắc Bắc Thần, em thích anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui