Bạn trai cặn bã

Cảnh Nhu không thể ngờ rằng hai người này sẽ có liên quan với nhau, chỉ là vừa nãy có phải Lý Hiền có chút không vui phải không?
 
“À, hôm nay chị hẹn gặp mặt với chuyên viên trang điểm, em để cô ta đến văn phòng chị nhé.”
 
Chuyên viên trang điểm? Cô nhớ rõ không phải Hồ Nhân Nghĩa đã nói, Lưu Tĩnh ở trong khu công nghệ cao sao? Khu đó là khu mới của công viên khoa học và công nghệ, trang điểm gì đó kém xa với khu đó mà phải không?
 
Lý Hiền bàn giao xong, xoay người đi về hướng văn phòng, Cảnh Nhu cũng muốn đi vào theo, Lý Hiền nói: “Tiểu Nhu, không phải em muốn đến phòng photo sao? Em đi nhanh đi, mình chị xử lý là được rồi. Đúng rồi, chị muốn hai bản tài liệu của người mẫu trong kỳ trước, ở trong folder chung ấy, em in ra giúp chị được không?”
 
Rõ ràng cô không thể nói không được, Cảnh Nhu hiểu rõ Lý Hiền muốn cô rời đi, cô phối hợp gật gật đầu.
 
Lưu Tĩnh nói hai câu với em gái quầy lễ tân, sau đó cô ta vẫy tay, xách túi đi vào trong. Cảnh Nhu bước vào phòng photo trước khi gặp cô ta, tuy rằng khả năng là rất nhỏ, nhưng Cảnh Nhu vẫn sợ cô ta cảm thấy cô quen mắt.
 
Phòng photo tạm thời không có ai, Cảnh Nhu đeo tai nghe lên, nhanh chóng click mở gấu trúc nhỏ, chỉ một lát sau, âm thanh từ bên trong truyền đến: “... Sao lại đến đây? Không phải tôi bảo cô đừng tới công ty tìm tôi sao?” Là giọng của Lý Hiền.
 
“Chị, em thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chị, nếu không em cũng không đến quấy rầy chị.” Giọng của Lưu Tĩnh có chút nóng nảy, dường như còn có cả sự sợ hãi.
 
Chị? Lưu Tĩnh gọi Lý Hiền là chị? Cảnh Nhu ngồi vào máy tính giả bộ đang cầm con chuột, chăm chú lắng nghe âm thanh từ tai nghe truyền đến.
 
“Nghe khẩu khí này, không xem nhau là người ngoài, hai người đó là thân thích à?” Đại Nhu đoán.
 
Trong tai nghe nhất thời không ai nói chuyện, Cảnh Nhu nghe thấy âm thanh của máy pha cà phê, một lát sau, vang lên âm thanh rót cà phê, Lý Hiền hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
 
Dường như Lưu Tĩnh uống xong một ngụm cà phê, rồi mới lên tiếng: “Mấy ngày nay, chỗ em có hai cô gái, đều mất liên lạc.”
 
“Tình huống như thế nào?”
 
“Em cũng không biết nữa, chị có nhớ khoảng thời gian trước chị chỉ đích danh một cô gái tên Châu Nhụy hay không, nói là có vị khách đòi, qua mấy hôm thì nói với em tìm một người khác. Em phí rất nhiều công sức mới dụ được Châu Nhụy, người còn lại thì em chỉ tìm ngẫu nhiên thôi. Sau khi hai cô gái này đến Tây Kinh, lúc trước vẫn còn liên lạc với em, nhưng mà sau khi giải quyết xong hết nợ nần của hai người đó, không ai gọi điện thoại cho em cả. Em thấy lạ, vốn dĩ hai người đó chính là vì trả nợ mới đến, cũng không có tiền để trở về, họ buộc phải xin tiền em mới đúng.”
 
Con gái, nợ nần, trả nợ, cùng với chuyện Lưu Tĩnh đã xuất hiện ở lễ truy điệu của La Mỹ Liên, quan hệ của cô ta với Hồ Nhân Nghĩa... Cảnh Nhu xâu chuỗi lại thì nghĩ ngay đến một chuyện tồi tệ. Chẳng lẽ Lưu Tĩnh, chính là người đứng sau để cho La Mỹ Liên bước vào con đường vay khỏa thân sao? Mà mấy người con gái trong lời nói của Lưu Tĩnh chính là người bị hại khác sao?
 
Lý Hiền tạm dừng một lúc, dường như có chút khó hiểu: “Cho nên… ý của em là?”
 
“Haizz, chị, sao đột nhiên chị ngốc vậy, ý em là không chừng hai người này đã xảy ra chuyện rồi?” Đột nhiên Lưu Tĩnh đè thấp giọng: “Lần trước em có nói chuyện với Châu Nhụy một lần, cô ta khóc sướt mướt trong điện thoại, nói là người đàn ông kia đánh cô ta, ngược đãi cô ta, chắc chắn đã chơi SM rồi. Em khuyên Châu Nhụy chịu đựng rồi sẽ qua thôi, sau đó cô ta không gọi điện thoại cho em nữa, không phải là khách hàng của chị chơi quá rồi, cho nên mới cái gì kia chứ? Còn cô gái kia đến từ ba ngày trước, lẽ ra phải đi tiếp khách hàng của chị rồi, nhưng mà cả ngày hôm qua, cô ta cũng không liên lạc với em, em gọi điện thoại cho cô ta, thì điện thoại tắt máy rồi.”
 
Cảnh Nhu nghe được tiếng tim mình đập “thình thịch”. Chẳng lẽ lại có hai cô gái bị giết hại?
 
“Thế à? Có lẽ hai người đó chạy trốn rồi.” Lý Hiền nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
 
“Không thể nào, nếu hai người họ dám chạy trốn, thì sẽ không từ nơi khác đến đây, hai người đó đều sợ em lấy ảnh khỏa thân của họ cho người trong nhà họ xem, điều này em dám khẳng định.”
 
“Vậy thì, em đến tìm chị cũng vô dụng thôi, chị cũng không quen biết hai cô gái đó, không thể nào hô biến hai người sống ra đây cho em được mà?”
 
Lưu Tĩnh thở dài một hơi: “Này, đương nhiên em biết hai người đó không ở chỗ chị, em chỉ nghĩ, hai người kia không phải đều là khách hàng của chị sao? Chị có thể gọi điện thoại hỏi một chút xem được không, hai cô gái đó không chịu được mấy trò SM của họ đâu, chị nói là đã hết giờ rồi, thăm dò ý của họ ấy.”
 
Lúc này, tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ, Cảnh Nhu không dám tin tưởng, nhưng lúc nghe kĩ, đúng thật là tiếng cười.
 
Lý Hiền thế mà còn cười được?
 
Cảnh Nhu không thể tưởng tượng nổi, lại nghe thấy Lý Hiền ung dung nói: “Tĩnh Tử, em biết rất nhiều người làm kinh doanh, đặc biệt là ngành chế tạo sản xuất. Có một danh từ gọi là hao tổn hợp lý, ý là sản phẩm của cô, không thể nào đủ chất lượng trăm phần trăm. Bên trong luôn có một vài nhân tố không xác định mà sản xuất ra một ít phế phẩm, nếu không thể dùng, thì vứt vào thùng rác, hoặc là dùng máy nghiền nghiền nát chúng rồi đem về lò nấu lại.”
 
“Chị, ý của chị là...”
 
“Ý của chị rất đơn giản, em xem như hai người kia là hàng hóa hao tổn hợp lý mà em có đi.”
 
Hao tổn hợp lý? Lý Hiền đem chuyện mất liên lạc thậm chí tử vong của hai cô gái, quy kết thành hao tổn hợp lý?! Rốt cuộc thì cô ta xem mạng sống con người trở thành cái gì chứ? Cảnh Nhu quả thực không thể tin vào những gì lỗ tai mình nghe được, cô nắm chặt con chuột.
 
“Chị, tốt xấu gì đây cũng là một con người, còn sống, sao có thể so với mấy cái đồ vật chết đó chứ, không tốt lắm thì phải?”
 
“Gà vịt gì đó, có con nào không phải là vật sống đâu? Mấy cô gái hiện tại dưới tay em, nói dễ nghe một chút là người, nói khó nghe chút, còn không phải là gà sao? Tĩnh Tử, Nếu em đã làm cái nghề này, thì đừng có xem mấy người đó như con người, em hãy xem họ là hàng hóa, thì không còn nhiều rối rắm như vậy nữa, không phải sao?”
 
Cảnh Nhu rét run cả người, cô đã hiểu Lý Hiền là loại người gì và chính tai nghe thấy cô ta độc ác đến độ nào, dường như là hai khái niệm khác nhau. Cô đột nhiên nhớ lại một câu khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng:
 
Địa ngục đáng sợ à? Nào, hãy đi xem thử lòng người.
 
Lòng người, có đôi khi thật sự rất đáng sợ.
 
Đối thoại trong tai nghe vẫn đang tiếp tục, Cảnh Nhu đã khó chịu không muốn nghe nữa. Mặc dù phòng photo vẫn đang mở cửa, nhưng Cảnh Nhu vẫn cảm thấy khó thở, cô tháo một bên tai nghe xuống muốn hít thở, vừa nhấc đầu lại thấy một dáng người cao lớn đứng cạnh cửa, đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào cô.
 
Cảnh Nhu hồi hộp trong lòng, cô đứng lên, kêu một tiếng: “Giám đốc Dương.”
 
Đứng ở cửa phòng photo, chính là ông chủ Công ty người mẫu Vũ Trụ, anh họ Hoắc Bắc Thần – Dương Tĩnh Vũ.
 
Dương Tĩnh Vũ hơi sững sờ, rồi sau đó gật đầu, mỉm cười đi đến: “Cảnh Nhu, em đang làm gì vậy?”
 
Cảnh Nhu lấy luôn tai nghe bên kia xuống, gộp cùng điện thoại nhét hết vào trong túi: “À, chị Lý Hiền muốn em giúp chị ấy in chút tư liệu của người mẫu.”
 
“Lý Hiền đâu?”
 
“Chị ấy đang nói chuyện với người ta ở trong văn phòng ạ.”
 
Dương Tĩnh Vũ hiểu rõ gật đầu, lại quay đề tài về cô: “Lúc nãy anh thấy hình như vẻ mặt của em hơi không vui, sao thế, cãi nhau với Bắc Thần hả?”
 
“Không... Dạ, chỉ có một chút mâu thuẫn nhỏ thôi.” Cảnh Nhu nói được phân nửa thì sửa lại, cái tội danh này cũng chỉ có thể để Hoắc Bắc Thần gánh lấy thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui