Theo lý người dưới trướng thân cận của Dương Tĩnh Vũ là một người phụ nữ tâm địa rắn rết như vậy, hẳn là cô nên nhắc nhở Dương Tĩnh Vũ hai câu, thậm chí trực tiếp tố giác chị ta. Nhưng cũng nhờ Lý Hiền, Cảnh Nhu càng khắc sâu câu “tri nhân tri diện bất tri tâm” vào tâm trí hơn.
Cô không biết đằng sau nụ cười của Dương Tĩnh Vũ, rốt cuộc là một bộ mặt như thế nào. Hơn nữa anh ta đứng đó bao lâu rồi? Anh ta nhìn ra được cô có điểm nào kỳ lạ không?
Cô bước lên một bước về phía Đại Nhu.
Dương Tĩnh Vũ bất đắc dĩ cười: “Thằng nhóc đó, chính là có chút tính khí của cậu chủ, nhưng tấm lòng nó rất tốt, em nên nhẫn nhịn nó nhiều hơn, nếu nó ức hiếp em, em cứ nói với anh, anh dạy dỗ nó giúp em.”
“Vâng, cảm ơn giám đốc Dương.”
“Vậy thì tối hôm nay đi ăn cơm nhé, thứ sáu tuần trước anh tới tìm em, nhưng Lý Hiền lại nói em bị cảm nên đã về nhà, thế nào rồi, bây giờ khỏe chưa?”
“Em không sao ạ.” Cảnh Nhu nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Giám đốc kinh doanh đến đây để tìm Dương Tĩnh Vũ: “Giám đốc Dương, thì ra anh ở chỗ này. Tôi có vài chuyện muốn báo cáo với anh.”
Dương Tĩnh Vũ cười khổ, nói với Cảnh Nhu: “Ngay cả thời gian để nói chuyện bình thường cũng không có, vậy tối nay nói tiếp nhé, lát nữa anh gọi điện thoại cho Bắc Thần.”
“Vâng.”
Lý Hiền cũng nhận được tin Dương Tĩnh Vũ đến công ty, một trước một sau ra khỏi văn phòng cùng với Lưu Tĩnh, đúng lúc Dương Tĩnh Vũ đi qua, Lý Hiền mỉm cười gọi một tiếng, Dương Tĩnh Vũ đáp lại, anh ta nhìn cô gái lạ mắt phía sau, Lý Hiền giới thiệu: “Cô ấy là chuyên viên trang điểm Joanna, bạn tôi giới thiệu để tôi làm quen.”
Cảnh Nhu đứng cửa phòng photo quan sát bọn họ, từ phản ứng của Dương Tĩnh Vũ và Lưu Tĩnh có thể thấy được, bọn họ không quen biết nhau.
“Cô chụp một bức ảnh Lý Hiền và Lưu Tĩnh, gửi cho anh Lữ.” Đại Nhu nói: “Nói là cô cảm thấy nghi ngờ cô ta, nhờ anh ấy hỗ trợ điều tra một chút.”
Cảnh Nhu vội vàng lấy chiếc điện thoại “Tranh Tử” màu xanh nước biển mới đổi của mình ra, trộm ấn nút chụp màn hình nhiều lần.
Lúc này Lý Hiền và Lưu Tĩnh đã cùng nhau đi đến cửa, Cảnh Nhu vọt vào phòng photo, dán người lên mặt tường, còn muốn chụp thêm mấy tấm nữa, lại nghe thấy Lý Hiền dùng âm lượng bình thường nói một câu mà người khác nghe không hiểu: “Có lẽ là chuyện tốt cũng không chừng.”
“Chuyện tốt?”
Chuyện tốt? Cảnh Nhu nhíu mày đi ra bên ngoài xem, Lý Hiền nở nụ cười đầy ẩn ý: “Sau này cô sẽ biết.”
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Phong Lâm, hiếm khi Dương Mai rảnh rỗi ngồi đây, mở cuộc họp nhỏ với mấy CEO, sau khi bà trở lại phòng làm việc của chủ tịch vừa mới uống một hớp trà đã có người đến báo cáo tình hình về Ngũ Chân cho bà nghe.
Bạn của Hoắc Bắc Thần thường được chia thành hai loại, một loại là mấy đứa bạn xấu chơi từ nhỏ đến lớn, một loại là mấy đứa bạn xấu quen biết thông qua đánh nhau, trong đó chỉ có hai người là ngoại lệ, một người là Kinh Kinh Dương, người còn lại là Cảnh Nhu.
Nhưng hiển nhiên Ngũ Chân không thuộc loại nào trong số đó, dường như cuộc sống của con bé với con trai mình không liên quan gì với nhau cả, cũng không phải là sinh viên Đại học Tây Kinh, thậm chí đó là người đã ra xã hội, vậy hai người bọn họ đã quen biết nhau như thế nào?
Người mẫu... Sẽ không phải là thằng nhóc kia chơi bậy ở bên ngoài đấy chứ? Dương Mai nheo mắt, nhưng lúc suy nghĩ lại, vẫn không cho rằng con trai mình là người như vậy, bây giờ thằng nhóc này cả ngày khoe khoang bảo bối Cảnh Nhu của nó, lúc thì nói con bé hát kịch cho nó nghe, lúc lại nói con bé giặt quần áo giúp nó. Cả ngày chạy đến trước mặt bố mẹ khoe tình cảm của mình, bà đã từng tuổi này rồi mà thật sự chẳng thấy ai như thế cả.
Cũng may địa vị của nó ở dưới bố nó, nếu mà gặp phải người coi con trai như mạng sống, còn không phải sẽ gây khó dễ cho con dâu tương lai sao?
“Giám đốc Dương, tôi điều tra một chút về phòng làm việc Bảo Lợi mà Ngũ Chân đã làm, đó chỉ là một phòng làm việc người mẫu hạng ba rất bình thường, không có người mẫu nào đứng đầu, cũng không có chương trình cao cấp gì cả.”
“Phòng làm việc Bảo Lợi...” Dương Mai nhíu mày: “Hình như tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi đấy.” Dương Mai nghĩ kỹ lại, vẫn không nhớ được đã từng thấy ở đâu.
Lúc này điện thoại nội bộ vang lên: “Giám đốc Dương, giám đốc Tiểu Dương đến ạ.” Giám đốc Tiểu Dương, chính là Dương Thụ.
“Để ông ấy vào đi.”
Dương Mai vừa dứt lời, cửa văn phòng của bà đã bị mở ra, Dương Thụ đi vào, có hơi lo lắng sốt ruột: “Chị, em nghe nói khách sạn của chúng ta đã có người chết, chị có biết chuyện này không?”
“Sao em cũng biết thế? Không phải chị đã dặn không cho bọn họ nói rồi sao?” Dương Mai để trợ lý rời đi trước, kêu em trai mình ngồi xuống ghế sô pha.
“Haizz, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, em có nghe vài người nói, em còn chẳng biết gì cả! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có một cô gái, con bé thật đáng thương, hình như là chết đột ngột ở khách sạn chúng ta.” Dương Mai than nhẹ một tiếng, tuổi còn trẻ, vừa mới qua hai mươi, bằng tuổi con trai mình, cũng không biết bố mẹ cô gái đó sẽ đau lòng đến độ nào nữa.
“Chết đột ngột?” Dương Thụ kinh ngạc: “Cô gái đó có bệnh tim hả?”
“Tình huống cụ thể chị cũng không rõ lắm, cảnh sát đến lấy thi thể con bé đi rồi, nhưng theo như bọn họ nói xem xét từ hiện trường có thể loại bỏ trường hợp có người giết.”
“Vậy sao... Thật là trong cái may có cái rủi.” Dương Thụ thở ra một hơi, lúc này mới có tâm trạng pha trà uống: “Chỉ là cô gái kia có thể đến đặt phòng trong khách sạn của chúng ta, vậy cũng chắc là có tiền nhỉ? Người nhà cô ta không đến khách sạn chúng ta gây gổ chứ?”
“Không có...” Dương Mai dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại: “Cô gái này là bạn của Bắc Thần, là do Bắc Thần để con bé vào ở.”
“Lạch cạch” một tiếng, tay Dương Thụ đang cầm nắp trà khẽ trượt một cái, cái nắp quý báu màu tím rớt trên bàn trà. Dương Thụ vội cầm lên thổi hai cái, may mà không mẻ. Ông ta cầm nắp trà ngẩng đầu lên: “ Bạn Bắc Thần? Bạn của nó?”
“Ừ.” Dương Mai gật đầu: “Thật trùng hợp.”
Dương Thụ càng thêm căng thẳng: “Sao lại như vậy chứ, chắc thằng nhóc bé sẽ đau lòng lắm, từ từ! Không phải là bạn gái mới của nó chứ? Vậy còn cô gái hát kịch kia?”
Dương Mai tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Phi phi phi, không kiêng kỵ gì cả! Em nghĩ đi đâu thế, làm sao có thể là con bé đó?”
Dương Thụ cũng phát giác bản thân mình nói sai, ông ta cười ngây ngô hai tiếng, đánh hai cái vào miệng mình: “Nhìn cái mồm của em này! Không phải thì tốt, không phải thì tốt. Vậy rốt cuộc là ai vậy? Bạn của Bắc Thần, mong đừng là con gái của người mà chúng ta quen biết.”
Dương Thụ dùng muỗng nhỏ múc hai muỗng trà Ô Long mà Dương Mai thích uống, Dương Mai rót nước sôi vào tráng trà: “Cô gái này chúng ta không quen biết, chỉ là một tai nạn không may thôi, em đừng căng thẳng quá.”
“Em chỉ sợ có người lấy chuyện này để bịa đặt thôi”
“Chị cũng nghĩ đến rồi, đã cho người làm công tác xã giao, chờ cảnh sát công bố kết quả nữa thôi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai chị em không nói chuyện nữa, pha một ấm trà ngon, mỗi người uống một ly, Dương Thụ lại rót ly thứ hai cho chị mình, Dương Mai nhìn về phía em trai đang chuyên chú pha trà: “Dương Thụ, có phải em chơi rất thân với giám đốc thương mại Phương không?” Thương mại Phương Viên, cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Phong Lâm.
Dương Thụ đưa chén trà đến trước mặt Dương Mai, gật đầu: “Đúng thế, chúng em là bạn chơi golf, cuối tuần em còn đi đánh một trận với ông ấy.”
“Vậy em cảm thấy con người của ông ta thế nào?”
“Một chữ, tốt!” Dương Thụ giơ ngón tay cái lên: “Tổng giám đốc Phương luôn là một người lịch lãm, nhiệt tình, hào sảng, lại trung thực.”
“Thế sao?”
“Đúng thế, sao vậy, chị, đột nhiên chị hỏi giám đốc Phương làm gì?”
“Không có chuyện gì, chỉ hỏi chút thôi.”