Buổi tối, đồng hồ báo thức hình gấu trúc nhỏ chỉ vào 9 giờ 10, phòng ngủ nữ sinh 215 chỉ có một sự im ắng, trong phòng ký túc xá không mở đèn. Chị cả Hoàng Nhạc Lam và chị hai Đỗ Lộ ngồi trên giường, một người nằm chơi di động, một người dùng đèn đầu giường để đọc sách, em tư Hùng Thủy Linh mặc áo ngủ ngồi phía dưới, trên đầu còn đội một cái mũ, gõ lách cách trên máy vi tính.
“Cộc cộc cộc.” Cửa ký túc xá bị gõ nhẹ ba lần.
“Mời vào…” Hùng Thủy Linh nói.
Cảnh Nhu bước vào, thấy bên trong tối om, cô không khỏi hạ giọng xuống: “Này, Hùng Thủy Linh, mấy người khác trong ký túc xá đều ngủ rồi à?”
“Cô gái Cảnh Nhu à, mau vào đi, các cậu ấy còn chưa ngủ, bọn họ đều ở trên đó.”
Đỗ Lộ nhô đầu ra cười: “Cảnh Nhu? Khách quý nha!”
“Ôi, thật sự là hiếm thấy, cơn gió nào đưa cậu tới ngôi miếu nhỏ này của chúng tớ vậy?” Hoàng Nhạc Lam cũng mở rèm ra, vừa nói vừa nheo mắt đi xuống giường.
Phòng ngủ 215 và phòng 216 có quan hệ tốt, nhưng mà bình thường trong phòng 216 người thích ra ngoài nhất là Thân Chiêu Chiêu, tiếp theo là tới Quan Trạch Nam và Mễ Dương. Cảnh Nhu là người không thích ra ngoài mấy, trông cô có vẻ lạnh lùng thờ ơ. Nhưng lúc họ đi đến phòng ký túc xá 216, cô luôn là người đầu tiên lấy đồ ăn vặt cho họ ăn. Lâu rồi thì sẽ phát hiện, chỉ là Cảnh Nhu ít nói và có khuôn mặt lạnh lùng nhưng thực thật ra cô rất dễ thương và đáng yêu.
Hoàng Nhạc Lam lấy ra một gói khoai tây chiên từ túi đồ ăn vặt của cô ấy đưa cho Cảnh Nhu, sau đó đưa cho Đỗ Lộ và Hùng Thủy Linh, Hùng Thủy Linh nhận lấy, còn Đỗ Lộ xua tay: “Tớ không ăn, miệng tớ đang bị nhiệt, rất đau.”
“Thoa thuốc mỡ đi.”
“Thoa rồi nhưng không có tác dụng.”
“Dùng Vitamin B2 cũng được.” Cảnh Nhu nói.
Đỗ Lộ bụm mặt hít một hơi: “Vitamin B2 à? Vậy ngày mai tớ đi mua.”
“Tớ có.”
Cảnh Nhu xoay người đi ra ngoài, không bao lâu, cô lại gõ cửa đi vào. Lúc này Đỗ Lộ cũng xuống giường mở đèn lên. Cảnh Nhu lấy ra một cái lọ thuốc nhỏ đưa cho cô ấy: “Một lần hai đến ba viên, uống khoảng hai lần có lẽ sẽ đỡ hơn.”
“Cảm ơn cậu, ngày mai tớ đi mua lọ khác trả cậu.” Đỗ Lộ cầm lấy lọ thuốc bắt đầu tìm nước.
“Không cần, rất rẻ, tặng cho cậu.” Cảnh Nhu nhìn về phía giường ngủ của La Mỹ Liên, mở rèm ra, trên giường không có người: “La Mỹ Liên còn chưa về sao?”
“Cậu ta à?” Sắc mặt Đỗ Lộ lập tức thờ ơ: “Đã về rồi, cầm túi xách mới của cậu ta đi đến phòng ký túc xá khác rồi.”
Biểu cảm của Hoàng Nhạc Lam và Hùng Thủy Linh có chút khó chịu, giống như tất cả đều không muốn nhắc đến cô ấy.
Cảnh Nhu đi đến trước giường ngủ của La Mỹ Liên, thấy trên bàn cô ấy chất đầy đồ trang điểm, trên cuốn sách Hán ngữ hiện đại còn đặt một cái gương soi. Trên mặt sách dính một ít phấn, hình như là phấn mắt. Trên giường cũng lộn xộn, váy và quần lót đều vứt lung tung, nhưng tất cả đều mới, nhãn hiệu ở trên đồ vẫn chưa bóc ra.
“Cảnh Nhu, cậu tìm La Mỹ Liên làm gì?” Hoàng Nhạc Lam cầm lát khoai tây chiên đi đến.
“Không có gì, chỉ là muốn tâm sự với cậu ấy.”
Trên mặt Hùng Thủy Linh lộ vẻ khinh thường: “Cậu ta thì có chuyện gì tốt để mà nói.”
“Hả?”
Đỗ Lộ cầm ly nước Vitamin B2 uống: “Thật đó, đừng dính líu gì đến cậu ta, hiện tại cậu ta có vấn đề.”
“Cậu ấy bị làm sao vậy?”
Đỗ Lộ với Hoàng Nhạc Lam nhìn nhau không nói chuyện. Hùng Thủy Linh trực tiếp nói thẳng: “Cậu ta được người ta bao nuôi!”
Cảnh Nhu hơi trừng hai mắt.
“Cậu đừng nói bậy, chúng ta cũng không biết sự thật.” Hoàng Nhạc Lam nói.
“Tớ nói bậy khi nào, chẳng phải các cậu cũng nghĩ vậy sao? Nhà cậu ta ở trong huyện thành nhỏ, bố là công nhân nhập cư, mẹ thì rửa chén cho tiệm cơm, vậy thì làm gì có nhiều tiền để cho cậu ta mua này mua nọ? Cậu xem cậu ta cầm cái túi kia đi khoe khắp nơi, hơn hai nghìn đó! Tớ cũng không tin chỉ với một tháng tiền lương của bố mẹ cậu ta mà có thể cho cậu ta tiêu như vậy.”
“Cậu ta nói trong nhà cậu ta có một người chú họ có tiền, vừa mới nhận người thân với họ, nên đã tặng cho cậu ta một món quà gặp mặt.”
“Không có khả năng, lời nói dối này có trăm ngàn sơ hở như vậy mà cậu cũng tin! Làm gì có chú họ có tiền, chắc là kim chủ có tiền đấy!”
“Không phải cậu ấy có bạn trai sao?” Cảnh Nhu hỏi: “Nếu cậu ấy thật sự được bao nuôi, không phải là cậu ấy sẽ không thể quen được bạn trai sao?”
“Ai mà biết được...”
Cửa ký túc xá lại bị gõ lần nữa, Thân Chiêu Chiêu từ bên ngoài thò đầu vào: “Cảnh Nhu, điện thoại của cậu cứ reo mãi.”
Cảnh Nhu về phòng ký túc xá trước, điện thoại trên bàn cô vừa kết thúc một hồi chuông thì ngay lập tức lại vang lên một lần nữa, Quan Trạch Nam nói: “Là Hoắc Bắc Thần.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“À.” Cảnh Nhu ấn nút nghe, giọng nói của Hoắc Bắc Thần lập tức truyền đến: “Làm gì đấy, gọi điện thoại một hồi lâu cũng không nghe máy.”
“Đến phòng ký túc xá kế bên, có chuyện gì sao?”
“Xuống đây.”
Cảnh Nhu khẽ nhíu mày: “Xuống dưới làm gì?”
“Chạy bộ với tôi.”
Cảnh Nhu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài: “Tại sao lại muốn chạy bộ?”
“Sao lại có nhiều tại sao như vậy, gọi em xuống thì em cứ đi xuống.”
Cảnh Nhu: “Muộn quá rồi, tôi không muốn đi ra ngoài.”
“Mới có mấy giờ đã chê muộn.” Hoắc Bắc Thần nói thầm: “Xuống đây.”
“Không muốn xuống.”
Sau đó hai người chìm vào sự giằng co ngắn ngủi, Hoắc Bắc Thần “tặc” một tiếng: “Thôi vậy, vậy thì buổi sáng ngày mai.”
“Cái gì?”
“Sáng mai tôi gọi em, em chạy bộ cùng với tôi.”
“Tôi không...”
“Cứ quyết định vui vẻ vậy đi, đừng tắt máy, nếu không tôi ở dưới ký túc xá các em gọi em.”
“Anh...”
“Được rồi, tôi đi chạy bộ.”
Âm thanh “tút tút” nhanh chóng vang lên, Cảnh Nhu trợn mắt há mồm đứng chết lặng tại chỗ.
“Bất ngờ không, kinh ngạc không?” Giọng nói Đại Nhu lành lạnh vang lên.
Cảnh Nhu: “...”
“Lần này nếu có thể chia tay thành công, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy, cũng là do cô quá dễ dỗ.” Đại Nhu nói: “Còn nữa, đừng có để anh ta hôn cô, ghê tởm.”
Cảnh Nhu có chút xấu hổ: “Tôi cũng không muốn!”
“Không muốn cái gì?” Thân Chiêu Chiêu đứng bên cạnh cô, nghe thấy Cảnh Nhu đột nhiên nói chuyện lớn tiếng thì hoảng sợ. Không phải cậu ấy đã cúp điện thoại sao? Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Lúc này Cảnh Nhu mới ý thức được vừa rồi bản thân đã nói to: “Không có gì.”
Sau khi Cảnh Nhu đánh răng rửa mặt, ngồi ở bên dưới đọc cuốc “Bạn có bị bệnh tâm thần hay không”. Quả nhiên bên trong sách sâu sắc hơn so với cái tên của nó, có rất nhiều chuyên ngành về ý thức và thần kinh con người và những kiến giải độc đáo, đây không phải chuyên ngành của Cảnh Nhu, hơi khó để đọc hiểu được.
La Mỹ Liên gõ cửa hai lần sau đó đi vào ký túc xá: “Cảnh Nhu, cậu tìm tôi à?”
Cảnh Nhu đặt sách xuống, kéo một cái ghế cho La Mỹ Liên ngồi, cầm lấy một viên kẹo ngậm “Mèo Đa Lý” đưa cho cô ấy: “Ừ, tớ không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm cậu tâm sự.”
Mấy chị em trong ký túc xá nghe thấy lời này thì có chút kỳ lạ, Cảnh Nhu chủ động tìm người ta nói chuyện phiếm? Đối tượng còn là La Mỹ Liên?
La Mỹ Liên bóc viên kẹo “Mèo Đa Lý” ra bỏ vào miệng ăn: “Được rồi, đúng lúc tôi cũng không có việc gì.”
…
Hôm sau, mới hơn 6 giờ sáng, điện thoại bên cạnh Cảnh Nhu bắt đầu rung lên.
Buổi sáng Cảnh Nhu bị tụt đường huyết, thường thì cô sẽ ngủ cho đến khi bắt buộc phải dậy mới chịu đậy. Tiếng rung phiền phức như chất xúc tác sự nôn nóng trong cơ thể cô, lúc Cảnh Nhu nhận điện thoại giọng điệu rất khó chịu: “A lô?”
“Xuống đây, tôi đang ở dưới ký túc xá của em.” Một giọng nói tràn đầy năng lượng truyền đến từ trong điện thoại.
“Tôi dậy không nổi, ngày mai đi.” Cảnh Nhu thu mình vào trong chăn, hơi thở gần như mỏng manh tựa như dây tóc.
“Ngày mai chạy, hôm nay cũng phải chạy. Mau dậy đi, không dậy được thì tôi sẽ ở dưới hô lên, đánh thức người khác thì em cũng đừng trách tôi.”
Cảnh Nhu hít một hơi thật sâu, lại hít thêm một cái nữa, cô cúp điện thoại, nằm thẳng tắp ở trên giường tựa như cương thi.
Sau khi xuống giường cô rón rén đi rửa mặt, Cảnh Nhu tìm một bộ quần áo thể thao mặc vào. Hoắc Bắc Thần không kiên nhẫn lại gọi điện thoại tới, Cảnh Nhu thấp giọng: “Biết rồi, đến ngay!”
Mễ Dương đang ngủ bị đánh thức, cô ấy thò đầu ra sau tấm rèm: “Cảnh Nhu? Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Có chút việc, xin lỗi cậu, cậu ngủ tiếp sẽ đi, vẫn còn sớm.” Cảnh Nhu uể oải vẫy tay với cô ấy, thay giày thể thao rồi mở khóa cửa ký túc xá.
Sáng sớm ở Đại học Tây Kinh có chút lạnh lẽo, còn có cả một lớp sương mù mỏng. Xuyên qua làn sương là tiếng chim kêu trong trẻo vui tai và cả không khí đặc biệt trong lành lúc sáng sớm.
Hoắc Bắc Thần mặc một bộ đồ thể dục màu đen, ngồi xổm trên bồn hoa màu xanh chờ Cảnh Nhu, không hề ăn khớp với khuôn mặt tuấn tú kia. Cuối cùng anh cũng thấy cô đi ra, anh lập tức nhảy xuống dưới bồn hoa giống như nhảy xa, không hài lòng đi đến trước mặt cô: “Sao chậm vậy!” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Cảnh Nhu âm trầm trừng mắt nhìn anh một cái, Hoắc Bắc Thần nuốt nước miếng, cmn, có chút đáng sợ!
Bị dạy dỗ nên Hoắc Bắc Thần không dám trêu chọc cô, cả đường đi không nói gì mà đi cùng cô đến sân điền kinh.
Trong mấy năm gần đây, Đại học Tây Kinh nhận được sự tài trợ lớn đến từ tập đoàn Phong Lâm nổi tiếng giàu có hàng đầu. Đã sửa chữa lại rất nhiều nơi, sân điền kinh cũng là một trong số đó. Lúc này đội điền kinh đã bắt đầu huấn luyện, tập hợp ở một bên để tập nhảy ếch. Hình như Hoắc Bắc Thần đến đây dưới danh nghĩa là một sinh viên thể thao, nhưng anh chưa từng tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ thể thao nào.
Hoắc Bắc Thần kéo Cảnh Nhu đứng lại: “Khởi động cùng tôi.”
Vẻ mặt Cảnh Nhu mơ hồ: “Tôi khởi động như thế nào?”
“Tôi dắt em đi chạy bộ.”
“Tôi không chạy.” Cảnh Nhu không thích chạy bộ.
“Tôi dắt em chạy.” Hoắc Bắc Thần không thể không nói rõ ràng, Cảnh Nhu không khởi động, anh sẽ kéo tay cô khởi động. Anh lại khỏe như một con bò, Cảnh Nhu không muốn bị người ngoài chế giễu, chỉ có thể chấp nhận số mệnh của mình.
Cô bước từng bước vào đường chạy, mỗi một bước chân là một dấu chân kiên định: Mẹ, nó, xin, hãy, chia, tay.
Hoắc Bắc Thần chỉ có thể chấp nhận tốc độ của Cảnh Nhu, chân dài chạy chậm đến mức gần như đi bộ.
Thể chất ốm yếu của Cảnh Nhu không phải chỉ nói chơi. Một cô gái bình thường không cần giúp đỡ vẫn có thể chạy hết một vòng, cô thì chưa chạy xong nửa vòng thì đã phải thở hồng hộc, càng chạy càng chậm: “Tôi không chạy được nữa, tôi muốn nghỉ ngơi...”
Hoắc Bắc Thần không cho: “Mới chạy có một chút, một vòng chỉ có 400m, chạy một vòng đi, chạy xong một vòng sẽ để em nghỉ ngơi.”
Cảnh Nhu đỡ eo, có cảm giác bị đau sốc hông: “Tôi không thể chạy.”
“Tôi kéo em, chạy chậm từ từ.”
Sau khi chạy được một đoạn, dường như Cảnh Nhu chỉ có hít vào chứ không thể thở ra được.
Bọn họ chạy quá chậm, đội điền kinh đã đuổi theo kịp, cười với bọn họ đầy ẩn ý.
Bạn cùng phòng Hoắc Bắc Thần là Ba Đặc Nhĩ ở trong đội điền kinh, khi anh ta chạy ngang qua họ, liếc mắt nhìn thấy môi Cảnh Nhu trắng bệch: “Có phải Cảnh Nhu thật sự không thể chạy nữa không?” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Nhưng mới mấy trăm mét thôi mà? Còn chưa tới 300 mét!”
Cảnh Nhu chỉ cảm thấy giọng nói của họ truyền tới từ phía chân trời, dưới chân cô mềm nhũn, lảo đảo rơi thẳng về phía trước. Hoắc Bắc Thần vội vàng đỡ lấy cô: “Cảnh Nhu!”
“Máu cung cấp không đủ, ai có chocolate!” Ba Đặc Nhĩ hô lên.
“Không có!”
“Bị sao vậy, tôi có đường!”
“Mẹ nó, mau lấy ra đây!” Hoắc Bắc Thần rống lên.
Trước mắt Cảnh Nhu tối om, đầu óc cô như quay cuồng.
Khi tỉnh táo lại, trong miệng có vị ngọt của kẹo sữa, cái vị ngọt này chậm rãi thấm vào cơ thể cô, giống như người máy đã được bôi trơn. Cuối cùng Cảnh Nhu cũng tỉnh lại.
Khuôn mặt Hoắc Bắc Thần phóng to trước mặt cô.
“Này, Cảnh Nhu, đỡ hơn không? Tôi đã bảo người mua bữa sáng cho em rồi, còn chưa chạy xong một vòng em đã ngã, em có tài thật đấy.” Hoắc Bắc Thần nói.
Cảnh Nhu lấy tay che mặt. Sau này cô mà yêu cái loại cặn bã này nhất định là bị mù mắt rồi.