Cảnh Nhu đã bắt đầu đi học lại, cô nhận được cuộc gọi từ Lữ Huy. Trong điện thoại, Lữ Huy nói với Cảnh Nhu tin tức liên quan đến Lý Hiền và Lưu Tĩnh mà họ tra được.
Hóa ra hai người là chị em cùng mẹ khác cha. Chỉ là mẹ của họ, Trương Tiểu Hồng, không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn, thậm chí không phải là một người đủ tiêu chuẩn. Bà ta là gái đứng đường, để có thêm tiền từ những khách quen, bà ta đã giở mánh khóe để mang thai, lần lượt sinh được hai cô con gái là Lý Hiền và Lưu Tĩnh. Nhưng kế hoạch của bà ta đã thất bại hai lần, hai khách hàng quen nghe nói bà ta đã sinh con gái cho mình, họ đều không thừa nhận và không nếm xỉa đến. Vốn dĩ Trương Tiểu Hồng sinh con là vì bản thân, kết quả lại gánh hai nỗi phiền phức này, bà ta cho rằng mình sinh con gái nên những người đàn ông không nếm xỉa đến, nên bà ta hận hai cô con gái này chết được, không hề có một chút tình mẹ con nào dành cho họ.
Không quá đáng khi nói Lý Hiền và Lưu Tĩnh từ nhỏ đã sống ở nơi tăm tối. Hai chị em bị giam trong một căn phòng nhỏ chưa đầy 10 mét vuông suốt cả ngày, nếu Trương Tiểu Hồng có khách, bà ta sẽ nhốt họ trong tủ quần áo, thậm chí còn để một cái xô nhựa bên trong, để lúc họ không nhịn được thì đi vệ sinh ở trong xô.
Đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Khi Lý Hiền lên 6 tuổi, cô ta đã bị người mẹ như ác quỷ của mình bán cho những người khách ấu dâm và trở thành cỗ máy kiếm tiền của bà ta. Chỉ cần không hài lòng về hai chị em thì hai chị em sẽ bị mẹ đánh đập và mắng nhiếc. Cả người Lý Hiền đầy rẫy vết thương, nhưng vẫn bị Trương Tiểu Hồng lôi đi tiếp khách. Những ngày tháng như địa ngục cứ kéo dài đến khi Lý Hiền lên 9, Lưu Tĩnh lên 7 tuổi. Lưu Tĩnh cũng bị người mẹ cầm thú bán cho khách để chơi đùa. Một ngày nọ, Lý Hiền bị khách của Trương Tiểu Hồng chơi một cách dã man vô nhân tính đến mức thoi thóp. Lưu Tĩnh dập đầu với Trương Tiểu Hồng, cầu xin bà ta cứu Lý Hiền, Trương Tiểu Hồng hoàn toàn bỏ mặc sống chết của cô ta, bà ta vẫn ra phố kéo khách như thường lệ.
Lưu Tĩnh không biết dũng khí của mình đến từ đâu, mặc kệ nguy cơ bị Trương Tiểu Hồng đánh chết, Lưu Tĩnh chạy ra ngoài gõ cửa hàng xóm. Hàng xóm cũng là gái đứng đường, nhưng cô ấy không hề biết trong nhà của Trương Tiểu Hồng có hai bé gái. Lúc đầu, cô ấy rất sốc khi nhìn thấy Lưu Tĩnh gầy như que củi, còn tưởng là một con quái vật từ đâu đến. Sau khi nghe Lưu Tĩnh nói một cách lộn xộn và ngắt quãng “chị khó chịu quá”, hàng xóm hiếm khi nổi lòng tốt đã gọi xe cấp cứu cho cô ta và thuận tiện báo cảnh sát.
Vì chuyện này, hành vi khiến người ta phẫn nộ của Trương Tiểu Hồng đã bị phanh phui, cảnh sát bắt Trương Tiểu Hồng, tòa án phạt bà ta mấy tội danh, xét thấy bản chất bà ta quá xấu xa, nên đã kết án tù chung thân cho bà ta.
Vì Trương Tiểu Hồng không có người thân, nên sau đó các đơn vị liên quan đã liên hệ với bố ruột của Lý Hiền, ông ta bất đắc dĩ nhận Lý Hiền về. Còn bố của Lưu Tĩnh đã sớm không rõ tung tích nên chỉ có thể gửi cô ta vào trại trẻ mồ côi. Vì suy nghĩ cho tương lai của hai đứa trẻ này, với tâm lý bảo vệ, cảnh sát đã niêm phong cất giữ hồ sơ, khóa giữ tuổi thơ bi thảm của họ ở trong tủ. Sau khi Lý Hiền trở lại cuộc sống bình thường, không ngờ cô ta ở lại hai năm mà vẫn thi đậu Đại học. Tuy không phải là trường trọng điểm nhưng cũng được coi là một trường khá tốt. Cô ta đã thay đổi diện mạo khi học Đại học, ra ngoài làm việc ở một vài công ty, sau đó đến tập đoàn Phong Lâm, cả một quá trình từ nhân viên nhỏ bé trở thành trợ lý và sau đó là thư ký của Dương Tĩnh Vũ. Còn Lưu Tĩnh, sau khi vào trại trẻ mồ côi học hết 9 năm giáo dục bắt buộc thì cô ta đã dừng việc học và làm rất nhiều công việc, sau đó được Lý Hiền gọi đến Tây Kinh để làm chuyện không có tính người này.
Cảnh Nhu nghe xong, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp. Cô lau đi những giọt nước mắt đã rơi vì quá khứ tàn nhẫn vô nhân đạo của hai người, nhưng cô không thể hiểu được rõ ràng họ đã phải chịu khổ như thế, tại sao họ lại từ nạn nhân trở thành kẻ bạo hành? Những gì họ làm hiện tại có khác gì mấy so với mẹ của họ đâu?
Rốt cuộc họ đã nghĩ gì?
Hay là ngay từ đầu, nhân sinh quan và giá trị quan của họ đã bị bóp méo rồi?
Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn.
Từng bị ác quỷ tổn thương, cuối cùng sẽ trở thành ác quỷ luôn sao?
“Tuy hiện tại Lý Hiền vẫn chưa xuất hiện, nhưng căn cứ theo tình hình, tình cảm giữa họ vẫn còn. Chắc Lý Hiền sẽ tìm cách cứu Lưu Tĩnh ra ngoài. Lúc đó, chúng ta có thể tóm lấy đuôi để tìm ra gốc rễ.” Lữ Huy nói.
Cảnh Nhu rất muốn hỏi xem cuộc điều tra hiện tại có liên quan đến Dương Tĩnh Vũ hay không nhưng cuối cùng cô vẫn giữ im lặng.
Cúp điện thoại xong, Cảnh Nhu ngây người đứng ở hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đồng cảm với quá khứ của chị Lý Hiền nhưng những thứ này không thể trở thành lý do để họ làm tổn thương người khác. Từng sống trong bóng tối, thì càng phải nên trân trọng cuộc sống dưới ánh mặt trời.
Đột nhiên có người chọc vào má phải của cô, Cảnh Nhu hơi quay đầu lại, má trái lại bị cánh môi ấm áp chạm vào, giọng nói của Hoắc Bắc Thần vang bên tai cô: “Sao lại ngây người ra thế?”
Cảnh Nhu ôm má quay đầu lại, Hoắc Bắc Thần nở nụ cười đắc ý nhìn cô. Cảnh Nhu nhìn chăm chăm anh, cô cũng mỉm cười: “Đâu có ngây người.”
Hoắc Bắc Thần nắm tay cô, đã đến giờ ăn trưa, anh phải làm tốt công việc cho bạn gái ăn, nếu để cô tự ăn, cô ăn ba miếng là đã kêu no rồi.
Hai người thân mật nắm tay nhau bước xuống cầu thang. Những người trong ký túc xá của Cảnh Nhu đã đi trước rồi, từ khi hai cây “cải thảo”* trong ký túc xá bị các chàng trai của phòng 312 chính thức cưa đổ, hễ đến giờ cơm là Mễ Dương và Quan Trạch Nam sẽ tự động nắm tay nhau rời đi.
*“cải thảo”: vì giá trị của cải thảo rất rẻ nên từ này chỉ những thứ rất rẻ, rất hời, không cần tốn quá nhiều công sức hay tiền của để có được.
Cảnh Nhu có lớp học buổi chiều, buổi trưa phải trở về ký túc xá nghỉ ngơi, nên Hoắc Bắc Thần không dẫn cô ra ngoài ăn cơm. Cảnh Nhu muốn ăn mì, mì ở nhà ăn của giảng viên là ngon nhất, nên hai người đi về phía nhà ăn của giảng viên.
“Ngày mai, em muốn trải qua như thế nào?” Trên đường, Hoắc Bắc Thần đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Cảnh Nhu nghe xong thấy không có đầu cũng không có đuôi: “Ngày mai vẫn như thường lệ. Buổi sáng có hai lớp học, buổi chiều không có lớp học. Em muốn đi thư viện... Anh đi không?”
Hoắc Bắc Thần cong môi: “Ai hỏi em cái này chứ, anh hỏi em ngày mai ăn sinh nhật như thế nào.”
Cảnh Nhu sững sờ một lúc, mới nhớ ra rằng hình như ngày mai là sinh nhật của mình. Bình thường Cảnh Nhu không chú ý đến sinh nhật của mình. Lúc nhỏ, cô từng có niềm khao khát và niềm vui vô hạn đối với việc ăn sinh nhật, cô rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy những bố mẹ khác tổ chức tiệc sinh nhật cho các bạn trong lớp, nhưng ông bà nội lại lực bất tòng tâm, hoàn cảnh gia đình đã quyết định rằng sẽ không có ai đến chơi, khóc suốt hai năm, Cảnh Nhu mới nhìn thoáng đi. Lâu dần, cô không nhắc đến nữa, ông bà nội cũng hoàn toàn quên mất sinh nhật cô là ngày nào.
Dường như nói dối một trăm lần sẽ trở thành chân lý, Cảnh Nhu cũng không quan tâm đến sinh nhật nữa. Sau khi lên Đại học, các bạn cùng phòng đều ăn sinh nhật, hoặc là tụ tập ăn uống, hoặc là tặng quà, nhưng hôm đầu tiên Cảnh Nhu đến báo danh chính là ngày sinh nhật, nên đã để nó trôi qua một cách lặng lẽ như thế. Đến năm thứ hai, Mễ Dương hỏi, Cảnh Nhu mới phát hiện ra sinh nhật của mình đã trôi qua rồi. Sau đó, những người bạn cùng phòng đã tặng bù một món quà cho cô.
Năm nay Cảnh Nhu lại quên mất, nhưng không ngờ Hoắc Bắc Thần lại biết.
“Sao anh biết?”
“Tại anh biết số chứng minh thư của em đấy.”
“Nhưng em ăn sinh nhật...”
“Anh biết em ăn sinh nhật âm lịch, anh tính theo sinh nhật dương lịch của em.” Hoắc Bắc Thần đặt tay lên vai Cảnh Nhu, Cảnh Nhu không cho, nói là có giảng viên. Anh đành phải đổi thành nắm tay: “Đừng lo lắng những chuyện này, ngày mai em muốn một ngày sinh nhật như thế nào? Em nói ra suy nghĩ của mình, muốn ăn sinh nhật như thế nào, muốn quà gì, anh đều sẽ khiến em hài lòng.”
Năng lực bạn trai của Hoắc Bắc Thần đạt đến đỉnh điểm, Cảnh Nhu cũng bị cảm động bởi sự hào sảng của anh. Trái tim cô bồn chồn không yên, mới phát hiện rằng hóa ra mình cũng muốn ăn sinh nhật. Có lẽ không phải ăn sinh nhật, mà vì được Hoắc Bắc Thần ghi nhớ trong lòng nên tim mới đập thình thịch chăng?
“Nhưng lần trước em cũng không tặng quà cho anh.” Đã vậy còn chọc tức anh nữa. Cảnh Nhu cười khẽ.
“Nói nhảm gì thế, không phải cuối cùng em cũng đồng ý để anh nắm tay đó sao?”
Lúc nói câu này, anh vẫn còn oán trách, Cảnh Nhu Nhiên càng cười sâu hơn, cô suy nghĩ kỹ càng, ngẩng đầu nói với Hoắc Bắc Thần: “Em nghĩ ra rồi.”
“Ừm, em nói đi.” Hoắc Bắc Thần vểnh tai lên.
“Em muốn một chiếc bánh kem nhỏ, ngoài ra thì có nến nữa. Tối mai, chúng ta sẽ đến khu dân cư Kim Tuệ, anh hát chúc mừng sinh nhật cho em nghe.”
Hoắc Bắc Thần nhíu mày: “… Chỉ vậy thôi?” Anh định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng và long trọng cho cô, kết quả cô lại yêu cầu ít như vậy sao? Đúng là sự nhiệt tình không được đáp trả thích đáng mà.
“Chỉ vậy thôi.” Cảnh Nhu gật đầu.
“Em không gọi bạn ký túc xá của em ăn sinh nhật cùng sao?”
“Em chỉ muốn ăn sinh nhật với anh thôi.” Cảnh Nhu nói.
Câu nói này khiến Hoắc Bắc Thần cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thật sự hết cách với em, muốn ăn sinh nhật riêng với anh đến vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Ây da, một khi Muội Muội nhà anh phát đường, thật sự có thể ngọt chết người đấy!