Hoắc Bắc Thần sờ mũi: “Ai biết em khiêm tốn như vậy, bánh kem này anh đã đặt vào tuần trước rồi, anh còn đặt cái lớn hơn nữa, sợ không đủ. Cái đó anh cũng đã hủy rồi, giữ lại cái nhỏ thôi.”
Hóa ra lớn nhỏ mà anh nói là thế này, Cảnh Nhu lắc đầu bật cười, rốt cuộc ban đầu anh định gọi bao nhiêu người đến thế?
Cảnh Nhu bước đến trước bánh kem lớn, Hoắc Bắc Thần giục cô: “Mau mở ra xem thử.”
Cảnh Nhu hơi kiễng chân, nhẹ nhàng mở nút thắt nơ trên nóc ra, bốn phía của hộp đựng tự động mở ra, mùi hương ngọt ngào phả vào mặt. Cảnh Nhu nhìn kỹ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Trên bánh kem hình vuông hai tầng có thêm một tầng nữa, ở đó có hai nhân vật chibi được làm từ đường Fondant lớn bằng bàn tay, nhìn kĩ, không ngờ lại là khung cảnh hôn Hoắc Bắc Thần dưới chân núi Bán Kiều, đừng nói là nhân vật giống như đúc, ngay cả nếp nhăn trên quần áo, sợi tóc trên đầu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thật sự tinh xảo. Thậm chí Cảnh Nhu cảm thấy mình không đáng yêu bằng cô gái chibi đó.
“Thiết kế cũng được, nhưng không đẹp bằng em.” Hoắc Bắc Thần nói.
“Cảm ơn anh.” Cảnh Nhu cười nhìn anh: “Chỉ là sao anh lại lấy tấm này để làm mô hình?” Chẳng phải anh nói định mở tiệc sao, còn để tấm này là có ý gì?
Hoắc Bắc Thần lý lẽ hùng hồn: “Tấm này đẹp. Mau đốt nến và cắt bánh kem đi.” Anh đưa hộp nến cho cô.
“Ồ.” Cảnh Nhu nhận hộp nến, khóe môi cong lên, cô lấy ra hai cây nến, cắm ở tầng dưới cùng để tránh mất thẩm mỹ.
“Em cắm hai cây để làm gì, em ăn sinh nhật 2 tuổi à?”
“Tượng trưng là được rồi.”
“Đùa thôi, nến trên bánh sinh nhật phải nhiều mới dễ thổi!” Hoắc Bắc Thần đột nhiên cướp hộp nến trong tay cô, “xẹt xẹt xẹt” cắm nến lên: “Em ăn sinh nhật bao nhiêu tuổi?”
Lúc này lại cảm thấy không hợp lý: “20.”
Hoắc Bắc Thần dừng lại, lắc đầu nhìn cô một cách oán giận: “Muội Muội, 20 tuổi đã thành niên từ lâu rồi.” Ám thị của anh không thể rõ ràng hơn nữa.
Cảnh Nhu giả vờ không nghe hiểu: “Em cũng không có nói em chưa thành niên mà.”
Hoắc Bắc Thần: “...” Anh cúi đầu tiếp tục hì hục cắm nến, trong cơn tức giận không tính đến hai cây nến mà Cảnh Nhu cắm. Cảnh Nhu vừa đếm được 22 cây, không khỏi trừng mắt anh. Con gái rất nhạy cảm với tuổi tác đấy.
Hoắc Bắc Thần thấy mình tự dưng bị liếc hai cái, anh cầm bật lửa đốt hai cây nến dư, hai người chia nhau mỗi người một cây, vây xung quanh bánh kem châm lửa lên phía trên.
Hai mươi cây nến nhảy nhót giống như đang chúc mừng sinh nhật, Hoắc Bắc Thần chạy đi tắt đèn, ánh nến lung linh trở nên đẹp hơn. Cảnh Nhu nhìn chăm chăm ánh sáng lấp lánh, cho dù chói mắt cũng không nỡ di dời ánh mắt.
“Còn ngây ra đó làm gì, cầu nguyện đi.” Hoắc Bắc Thần nói.
Cảnh Nhu như tỉnh lại từ giấc mộng, hai tay vội chắp lại, cầu nguyện một cách thành khẩn. Hoắc Bắc Thần ở bên cạnh hát chúc mừng sinh nhật cho cô nghe. Cảnh Nhu nhắm mắt lại mỉm cười, đợi Hoắc Bắc Thần hát xong, cô mở mắt ra: “Em cầu xong rồi.”
Hoắc Bắc Thần vỗ tay: “Vậy em thổi nến đi.”
“Chúng ta cùng thổi đi.”
“Được.”
Thế là mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hít sâu một hơi, anh một bên em một bên “phù phù” thổi tắt nến.
Hoắc Bắc Thần lại chạy đi mở đèn, trở lại thấy Cảnh Nhu cười híp mắt nhìn anh, không nhịn được bước lên ôm lấy cô, anh hôn cô thêm một cái: “Sinh nhật vui vẻ, cục cưng.”
Cảnh Nhu ở trong lòng anh cười khanh khách: “Cảm ơn.”
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Hoắc Bắc Thần buông Cảnh Nhu ra, rút ra một món quà ở trong túi: “Tặng em này.”
Cảnh Nhu không nhận: “Chẳng phải đã nói là không cần mua quà sao?” Bánh kem này đã khiến cô rất bất ngờ rồi.
“Đây không phải quà của anh, là bố mẹ anh tặng đấy.”
“Sao bác trai và bác gái lại biết?” Cảnh Nhu vô cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên là anh nói với họ rồi.” Hoắc Bắc Thần ngẩng chiếc cằm kiêu ngạo lên, giống như đang vẫy đuôi chờ được tuyên dương.
Cảnh Nhu muốn nói với anh, nhưng thấy anh như vậy thì không nói ra được một lời nói nặng nào. Hoắc Bắc Thần gỡ ra giúp cô, đưa đến trước mặt cô giống như hiến dâng châu báu: “Bố anh chọn đấy, ông nói chắc em sẽ thích.”
Cảnh Nhu liếc nhìn, tác phẩm văn học lớn duy nhất của thầy Tào Triêm, nhưng lại là một quyển sách cũ. Cô lật ra xem thử con dấu của Hoắc Quân Ung, giữa những dòng chữ có rất nhiều chữ viết tay, là lời chú giải viết tay của giáo sư.
“Bố anh bị gì thế này, tặng quà cho người ta mà lại tặng sách cũ.” Hoắc Bắc Thần không hài lòng.
“Anh nói gì vậy, quyển sách này quý lắm đấy.” Cảnh Nhu vội phản bác lại anh: “Đây là những gì tâm đắc mà bố anh đã đọc được từ tác phẩm này, một chữ ngàn vàng, có tiền cũng không mua được!”
“Vậy sao? Vậy em thích là được.” Hoắc Bắc Thần buông điện thoại làm phiền bố mình xuống.
“Nhưng cái này quá quý trọng, em không thể nhận.” Vừa nhìn đã biết là sách mà giáo sư Hoắc đọc.
Hoắc Bắc Thần thấy lạ: “Chỉ là một quyển sách cũ, có gì đâu mà quý trọng? Nhận đi, nào, cái này cho em.” Anh lại biến ra một cái hộp nhỏ dài như biến phép.
“Đây lại là cái gì?” Cảnh Nhu cầm sách giống như có được báu vật, cô tò mò nhìn hộp quà được bọc bằng vải nhung xanh đậm trong tay anh.
Hoắc Bắc Thần mở hộp ra, một sợi dây chuyền màu vàng đeo trên xương quai xanh ở bên trong, ở giữa treo Ngọc Như Ý nhỏ: “Đây mới là quà anh tặng, nào, đeo lên cho em nhé.”
“Không phải đã nói là không được mua sao?”
“Em đùa gì thế, đâu có chuyện sinh nhật bạn gái mình mà không tặng quà đâu? Ngày mai họ hỏi anh thì anh nên nói thế nào, anh không cần thể diện nữa à?” Hoắc Bắc Thần thao thao giảng đạo lý, Cảnh Nhu không địch lại anh, bị anh ấn giữ trên sô pha, anh từ phía sau đeo lên giúp cô. Sau đó ngón tay thuận theo dây chuyền trượt trên xương quai xanh của cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Đẹp thật.”
Anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô: “Thật sự rất đẹp.”
Cả người Cảnh Nhu hơi nóng, cô co lại ở trong lòng Hoắc Bắc Thần, ngón tay ấn trên Ngọc Như Ý, nhưng cũng không cản Hoắc Bắc Thần. Hoắc Bắc Thần không kìm nén được cảm xúc, để lại một dấu ấn, ngẩng đầu cọ sát vào cô: “Vừa rồi đã cầu nguyện gì thế?”
Cảnh Nhu nhìn vào mắt anh: “Nguyện vọng của em là...”
“Thế giới hòa bình à?”
“Không phải.” Cảnh Nhu lắc đầu, ánh mắt long lanh: “Em cầu nguyện anh sẽ luôn là một người tốt.”
“Anh sao? Là một người tốt à?” Hoắc Bắc Thần chau mày: “Sao, thì ra trong lòng em, anh vẫn luôn là một người xấu sao?”
Cảnh Nhu học theo anh chau mày: “Không phải người xấu, cũng không thể tính là người tốt chứ đúng không?”
“Ồ ~~ Nếu đã như vậy, em xem anh thế này có phải người xấu không nhé!” Hoắc Bắc Thần đưa ngón tay dài ra, quẹt một lớp kem trên bánh kem rồi trét lên mặt Cảnh Nhu, Cảnh Nhu nhất thời không cẩn thận, bị anh trét lên mặt. Cô hét lên một tiếng, cười đẩy Hoắc Bắc Thần ra, cũng quẹt kem lên mặt Cảnh Nhu. Hai người đùa giỡn hồi lâu, mặt cả hai đều dính kem hồng và kem trắng, nhếch nhác vô cùng. Hoắc Bắc Thần cũng đã châm chước, nếu không thì chỉ chút sức lực như Cảnh Nhu thì không thể làm gì được Hoắc Bắc Thần.
Sau khi Cảnh Nhu chơi mệt, cô thở hổn hển đè Hoắc Bắc Thần cười vô cùng xán lạn, Hoắc Bắc Thần cũng cười theo, nhìn chăm chăm đôi mắt đen của cô rồi từ từ chìm sâu. Đột nhiên anh nghiêng người, liếm tảng kem trên mặt Cảnh Nhu. Cảnh Nhu cảm thấy mặt mình nóng lên, sau đó mới biết Hoắc Bắc Thần đã làm gì. Cô ngây người nhìn anh, không ngờ cô cũng tiến lên phía trước để liếm kem trên mặt anh.
Hoắc Bắc Thần điên rồi, anh trở người đè cô xuống sô pha.