“Tiểu Nhu, Tiểu Nhu.”
“Hả, hả?” Cảnh Nhu chợt tỉnh lại, tay cô giơ lên lại đụng trúng thứ vừa ấm nóng vừa có tính đàn hồi.
Cô đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Cô đã chạm vào thứ gì?
Cảnh Nhu tiếp nhận sự tra hỏi của linh hồn khi nửa mơ nửa tỉnh.
“Cô... tình huống gì thế?” Giọng điệu Đại Nhu bình thản.
“Sao thế, mơ thấy ác mộng à?” Giọng nam trầm thấp vang lên giữa bóng tối, tay của Cảnh Nhu bị một bàn tay to nắm lấy, tim chợt đập nhanh, Cảnh Nhu thấy rõ đôi mắt sáng rực đó trong bóng tối.
Những cảnh tượng lúc tối lập tức hiện trong đầu Cảnh Nhu giống như nước thủy triều dâng. Cô và Hoắc Bắc Thần chơi trét kem quá mê say, Hoắc Bắc Thần điên lên, liếm sạch hết kem trên mặt cô, sau đó anh hôn cô, quấn lấy cô, hỏi cô có thể lên giường không, không ngờ ma xui quỷ khiến cô lại gật đầu.
Hồi tưởng lại những hành động của Hoắc Bắc Thần đối với cô không lâu trước đó, Cảnh Nhu cũng cảm thấy mặt mình đỏ đến tận ngón chân. Chuyện không thể miêu tả đó, đúng là... khiến người ta vô cùng hổ thẹn.
“Muội Muội?” Giọng nói của Hoắc Bắc Thần bên tai dường như vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Cảnh Nhu hốt hoảng.
Tai nóng đến mức phát sốt: “Em, em không sao.” Cảnh Nhu khẽ nói.
Hoắc Bắc Thần không lên tiếng nữa, Cảnh Nhu muốn rút tay ra lại bị anh nắm chặt. Luồng khí nóng chợt áp sát, Cảnh Nhu vô thức trốn ra phía sau, lại có thêm một bàn tay siết eo cô, đồng thời miệng lại bị hôn một cái, sau đó cánh môi đỏ bị khóa lại thật chặt.
Lưỡi của Hoắc Bắc Thần vừa chạm vào thì đã luồn vào trong, chứa đựng sự kiêu căng muốn công phá thành trì và sự tham lam không biết thỏa mãn, dây dưa một cách càn rỡ trong miệng cô.
“Đẩy anh ấy ra đi!” Đại Nhu nói.
Tôi không đẩy ra được. Cảnh Nhu khóc không ra nước mắt. Sao cô không biết tình huống này lại khó xử đến thế? Giống như bị người chị gái luôn phản đối họ qua lại bắt gian tại giường, hơn nữa còn bị chị ấy tận mắt nhìn thấy hai người lên giường... Nhưng lúc Hoắc Bắc Thần nghiêm túc, sức lực của anh có thể chống lại mười phiên bản của cô, cộng với kỹ năng hôn của anh quá giỏi, tất cả phòng tuyến của cô đều bị phá vỡ tan tác.
May mà Hoắc Bắc Thần tự dừng lại, anh thở hồng hộc nói bên tai cô: “Em là lần đầu tiên, anh sẽ không làm bậy nữa.” Cô khóc một cách rất đáng thương. Cũng chính vì cô khóc, con thú dữ trong cơ thể anh mới bị nhốt lại trong chuồng, anh cố gắng hết sức cho cô đêm đầu tiên dịu dàng.
Cho dù Hoắc Bắc Thần vẫn chưa thỏa mãn, nhưng anh không muốn làm tổn thương Cảnh Nhu. Anh hôn vài cái lên tai cô, nhảy xuống giường bước ra khỏi phòng, rất nhanh Cảnh Nhu đã nghe thấy nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước từ vòi sen.
Cảnh Nhu co người trong chăn, thở hổn hển từng chút một. Trái tim cô đập nhanh đến mức chưa từng có. Một lúc sau, cô vội xuống giường, không dám mở điện thoại, lấy đồ ngủ của mình mặc vào.
Đại Nhu “trơ mắt” nhìn cô làm xong tất cả mọi thứ, cô ấy im lặng hồi lâu, giống như không biết nên nói gì.
“Cô... nghe thấy Lý Hiền có động tĩnh gì chưa?”
Cảnh Nhu: “...” Nếu trong tình huống trước đó, cô còn có thể nghe lén được, vậy chắc cô là thần tiên rồi nhỉ?
“Vậy cô mau nghe đi.”
Bây giờ à?
“Đúng vậy.”
Nhưng Hoắc Bắc Thần...
“Khóa cửa lại không phải là được rồi sao?”
Cảnh Nhu mơ màng.jpg
Nhốt bạn trai vừa làm chuyện thân mật nhất ở ngoài cửa, rốt cuộc chuyện này có hợp lý không?
Lúc Cảnh Nhu còn đang do dự, Hoắc Bắc Thần đã tắm nước lạnh xong, mặc quần cộc xông ra ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau ở trước cửa: “Anh vào đây làm gì!” Cảnh Nhu buột miệng nói ra.
Hoắc Bắc Thần sững sờ, cười hi hi ôm eo cô: “Đừng quậy nữa, cũng đã thế này rồi, em còn nỡ để anh ngủ phòng khách à!”