Bạn trai cặn bã

Cảnh Nhu kinh ngạc, giọng nói này hơi già dặn, không giống Dương Tĩnh Vũ, ngược lại giống... bố anh ta, Dương Thụ?
 
“Gặp may rồi.” Đại Nhu có chút hưng phấn.
 
Cảnh Nhu khẽ “ơ” một tiếng.
 
“Đương nhiên có thể rồi, tôi chỉ được chiều nên sợ hãi thôi. Chỉ là không phải Tổng giám đốc Tiểu Dương đã nói là sẽ đến sao?” 
 
Giọng nói Lý Hiền không dịu dàng và đoan trang như lúc bình thường, mà lộ vẻ nịnh hót và làm nũng, là giọng nói mà bình thường Cảnh Nhu không chịu nổi.

“Tĩnh Vũ phải ở nhà với con gái cưng của nó, tôi vừa từ tiệc rượu đến đây, đã lâu không chơi tiểu yêu tinh cô rồi, nhớ chết được.”
 
Quả nhiên là cậu của Hoắc Bắc Thần, Dương Thụ! Chỉ là sao ông ta lại nói những lời tục tĩu như vậy? Lẽ nào ông ta thật sự là kẻ chỉ thị đằng sau sao? Cảnh Nhu nhớ đến gương mặt hiền từ hòa nhã đó, nhất thời có chút hủy tam quan*.
 
hủy tam quan*: những sự vật, sự việc trái ngược với nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan của mọi người.
 
“Ông còn nói nữa, tôi còn tưởng ông có tiểu yêu tinh khác rồi, nên không cần tôi nữa. Tôi đau lòng đến mức trốn trong chăn khóc nữa đấy.”
 
“Ha ha ha, dựa vào cái miệng ngọt này của cô, tôi cũng không thể bỏ mặc cô mà. Khóa máy chưa?”
 
Cảnh Nhu chợt lo lắng.
 
“Khóa lâu rồi.”
 
Lẽ nào cô ta thỉnh thoảng khóa máy là vì gặp mặt Dương Thụ sao? Hình như Dương Tĩnh Vũ cũng tham gia trong đó, rốt cuộc họ đang làm gì? Hơn nữa bây giờ rõ ràng chị ta không có khóa máy, tại sao lại nói mình khóa máy rồi?
 
Dương Tĩnh Vũ lại hỏi: “Tắm chưa?”
 
“Đương nhiên là tắm thơm tho từ lâu rồi...”
 
Sau đó Cảnh Nhu nghe thấy tiếng ồn , cô còn tưởng phần mềm nghe lén trong điện thoại có vấn đề. Ai ngờ chẳng mấy chốc, bên trong lại truyền đến tiếng thở dốc khoa trương và còn tiếng mập mờ khác. Da đầu Cảnh Nhu cũng đã tê hết, lẽ nào họ đang... Không thể nào chứ?
 
“Họ đang làm chuyện lúc nãy hai người đã làm đó.” Đại Nhu lạnh lùng nói trúng chuyện cô né tránh.
 
Lắng nghe tiếng ân ái bên trong, Cảnh Nhu cũng nổi hết da gà. Sau đêm đầu tiên nghe cái này, tâm trạng phức tạp của Cảnh Nhu thật sự không thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Nhưng rõ ràng vừa rồi là khiến người ta thẹn thùng và rung động, bây giờ lại cảm thấy âm thanh trong tai nghe thật buồn nôn.
 
Tôi đợi họ làm xong chuyện rồi mới nghe. Cảnh Nhu gỡ tai nghe xuống.
 
Bảo cô nghe hết, chắc ngày mai cô sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
 
“Ám ảnh là tốt nhất, ai bảo cô trẻ tuổi mà lại lén lút ăn trái cấm... Đeo bao chưa?”
 
Hồi lâu, Cảnh Nhu mới thốt ra một câu đeo rồi. Nhớ tới Hoắc Bắc Thần trực tiếp lấy bao cao su từ trong tủ đầu giường mà cô không dùng ra, thì không khó để hiểu rằng anh đã có âm mưu từ lâu.
 
Đại Nhu hừ một tiếng khó hiểu: “Nghe tiếp vẫn hơn, lỡ như họ vừa làm vừa nói thì sao? Đừng xấu hổ, tiếp tục nghe đi.”
 
Còn có thể vừa làm vừa bàn chuyện sao? Cảnh Nhu không tưởng tượng nổi, vừa rồi cô không nhớ gì hết, ngay cả năng lực ngôn ngữ cũng sắp mất đi rồi.
 
Đại Nhu “hơ hơ” hai tiếng, Cảnh Nhu đành phải đeo tai nghe lên, nổi da gà nghe âm thanh bên trong. May mà chẳng mấy chốc, trong tiếng hét cực kỳ khoa trương của Lý Hiền, âm thanh “phạch phạch” đã dừng lại.
 
“Được rồi, xong chuyện rồi.”
 
Nhanh vậy sao? Cảnh Nhu chớp mắt hai cái. Cô thở phào một hơi, lại có chút không dám tin. Mới được bao lâu đâu chứ?
 
“Không phải ai cũng cầm thú giống Hoắc Bắc Thần.”
 
Cảnh Nhu ho khan một tiếng, đảo mắt một cái, Hoắc Bắc Thần vẫn còn đang ngủ rất ngon.
 
Anh ấy cũng không có cầm thú như thế...
 
Đại Nhu lại “hơ hơ” hai tiếng. Cảnh Nhu luôn cảm thấy tiếng cười “hơ hơ” này rất sâu xa. Vẫn chưa thể đi sâu vào thảo luận vấn đề này với cô ấy, trong tai nghe lại bắt đầu cuộc nói chuyện bình thường. Sau những lời sùng bái ca ngợi của Lý Hiền dành cho tên háo sắc “siêu nhanh”, cuối cùng thì Lý Hiền đã bắt đầu nói chính sự: “Tổng giám đốc Dương, không biết ông nghe tổng giám đốc Tiểu Dương nói chưa, em gái của tôi xảy ra chuyện rồi.”
 
“Ồ, chuyện đó à? Tôi nghe nói rồi, sao cô ta lại ngốc như thế, bị theo dõi thì không nói, còn tự chạy đi đón người nữa?”
 
Lý Hiền nở nụ cười khó xử: “Bình thường nó rất cẩn thận, chắc là không yên tâm để người khác làm việc, mới tự đi đấy... Tóm lại trở về tôi nhất định sẽ mắng nó một trận, chỉ là tổng giám đốc Dương, ông phải nghĩ cách cứu em gái tôi ra ngoài.”
 
“Cô nói thật là đơn giản, tôi cũng không phải là thần tiên, có thể đưa người ra khỏi cục cảnh sát được.”
 
“Tổng giám đốc Dương, tuy ông không phải thần tiên trên trời nhưng ông lại là thần tiên dưới đất! Ông ngoại giao rộng rãi, tôi tin rằng trong cục cảnh sát cũng có người quen của ông đúng không?”
 
Trong tai nghe im lặng một lúc lâu.
 
Lý Hiền lại nói tiếp, giọng nói nghe có vẻ hơi lo lắng: “Thật ra ông không cần lộ diện cũng được! Chỉ là có cô gái tên Châu Nhụy, lần trước tổng giám đốc Tiểu Dương đòi cô ấy ở chỗ tôi, nói là một khách hàng của ông cần, em gái tôi khó khăn lắm mới đưa cô ấy đến chỉ vì lời dặn dò của ông. Bây giờ cảnh sát không tìm thấy người này, nói em gái tôi giết cô ấy, kết án giết người cho em gái tôi. Ông nói xem có buồn cười không? Bây giờ em gái tôi vẫn đang cố chống đỡ, nhưng ông cũng biết đấy, nó cũng chỉ là một cô gái thôi, có thể kiên trì được bao lâu dưới bàn tay của những tên lưu manh cường đạo trong cục cảnh sát chứ?”
 
“Được rồi được rồi, cô nói một đoạn dài, rốt cuộc muốn nói gì?” Dương Thụ cắt ngang Lý Hiền một cách mất kiên nhẫn.
 
“Ý tôi là ông có thể bảo khách hàng của ông đưa Châu Nhụy trở về không? Như vậy thì tội giết người của em gái tôi sẽ không hình thành, chuyện khác khác cũng dễ làm hơn.”
 
Đại Nhu nói: “Ý của Lý Hiền chắc là Châu Nhụy đã bị người ta giam cầm làm nô lệ tình dục rồi.”
 
Vậy có khả năng cô ấy còn sống. Tim Cảnh Nhu chợt thắt lại, cô nghe tiếp.
 
Trong tai nghe truyền đến tiếng bật lửa, hồi lâu sau đó không ai lên tiếng, Lý Hiền buồn bã gọi một tiếng “tổng giám đốc Dương”, Dương Thụ mới mở miệng: “Chuyện này, tôi cũng dò la rồi, tuy không phải vụ án nghiêm trọng gì nhưng cảnh sát rất xem trọng. Nếu chúng tôi nhúng tay vào, có lẽ sẽ trúng kế của họ, không chỉ cô, Tĩnh Vũ cũng có khả năng bị liên lụy. Kế bây giờ tốt nhất chính là để em gái cô gánh hết tội, cắt đứt manh mối của họ.”
 
“Nhưng như vậy thì chẳng phải em gái tôi trở thành tội phạm giết người sao?”
 
“Ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, thì tính là tội phạm giết người gì chứ? Cho dù họ cưỡng ép định tội cho em gái cô, cũng không nhốt được mấy năm đâu, lúc đó giở mánh khóe ở trong đó sẽ dễ hơn làm việc vào lúc đầu sóng ngọn gió thế này, cô bảo em gái cô chịu oan chút đi.”
 
“Không được! Em gái tôi sợ nhất là bị nhốt, chỉ mấy ngày nay thôi, tôi cũng lo rằng nó sẽ sụp đổ mất.”
 
Cảnh Nhu đã nghe thấy hết, cô không khỏi thở dài. Sớm biết vậy, thì tại sao ban đầu lại làm?
 
“Ai mà chẳng sợ bị nhốt, tôi nhìn thấy cảnh sát thôi cũng đã sợ rồi. Em gái cô thế này là tự tìm tới cái chết, có thể trách được ai, trách tôi sao? Ai làm sai thì người đó phải chịu trách nhiệm. Cô nói xem có phải lý lẽ này không?”
 
“Tuy nói là nói vậy nhưng em gái tôi...”
 
“Được rồi, cô hiểu lý lẽ này là được, cô kêu người đi nói một tiếng với em gái cô đi, thừa nhận chuyện này, nói thật hết tất cả về những thứ mà cảnh sát tra ra được. Còn những thứ cảnh sát không tra ra được, bảo cô ta đừng nói một chữ nào hết. Cô yên tâm, đợi sóng gió qua đi, tôi sẽ kêu người chi một số tiền lớn để vớt người ra ngoài.”
 
Sau đó, dường như đều là những lời Lý Hiền cầu xin cho Lưu Tĩnh nhưng Dương Thụ lại không nói lời nào, năm lần bảy lượt cắt ngang cô ta, đòi cô ta “thổi” cho ông ta. Cảnh Nhu nghe không hiểu lắm, hỏi Đại Nhu, Đại Nhu nói cô không cần hiểu câu này. Lý Hiền nói một lúc rồi bật khóc.
 
Cô ta xem em gái mình là người, còn những cô gái khác lại không phải là người. Cảnh Nhu nghĩ.
 
Nhưng bất luận Lý Hiền khóc thế nào, Dương Thụ cũng không hề động lòng. Lý Hiền khóc hồi lâu, đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Tổng giám đốc Dương, chị em chúng tôi vì ông và tổng giám đốc Tiểu Dương làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy cũng không hề oán trách, không thể nào vừa xảy ra chuyện thì đã xem chúng tôi là người chịu tội thay, còn mình thì vứt bỏ sạch sẽ, như vậy thật sự khiến chúng tôi quá sợ hãi. Nếu em gái tôi sụp đổ, không chừng sẽ nói lung tung chuyện gì đó.”
 
Sự uy hiếp rất rõ ràng, Cảnh Nhu nín thở.
 
Bên trong tai nghe yên tĩnh vài giây, đột nhiên “chát”, một tiếng bạt tai vang lên, cơ thể Cảnh Nhu giật bắn một cái. Trong tai nghe truyền đến tiếng va đập hỗn loạn, giống như cơ thể đụng vào khay trà, sau đó là tiếng hét của Lý Hiền và tiếng mắng của Dương Thụ: “Con điếm chết tiệt, còn dám uy hiếp tao à? Mày là cái thá gì! Em gái mày có thể nói được gì, hả? Em gái mày có thể nói được gì! Lúc nào tao cũng có thể giết chết em gái mày, mày tin không!”
 
Ngay sau đó là tiếng đánh người và tiếng hét thê thảm của Lý Hiền, Cảnh Nhu bắt đầu lo lắng, thiếu chút nữa muốn gọi cho 110 để báo cảnh sát.
 
“Tổng giám đốc Dương, tổng giám đốc Dương, ông đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi.” Lý Hiền khóc và cầu xin tha thứ.
 
“Hừ, bây giờ mày... đang làm gì? Sao điện thoại lại sáng lên thế?”
 
Cảnh Nhu kinh sợ, thiếu chút nữa tưởng mình đã bị phát hiện.
 
“Ghi âm à? Mày đang ghi âm à? Mày muốn dùng thứ này để uy hiếp tao à?”
 
“A... Tổng giám đốc Dương tha mạng...”
 
Cảnh Nhu nhắm chặt mắt lại, gỡ một bên tai nghe ra, tựa vào lòng Hoắc Bắc Thần. Tuy Hoắc Bắc Thần đang ngủ nhưng lại vô thức ôm chặt cô. Lúc này Cảnh Nhu mới cảm nhận được một chút an toàn.
 
Tiếng bạt tai không còn nữa, Cảnh Nhu lại nghe thấy giọng điệu Dương Thụ thay đổi, thở dài một tiếng: “Mày muốn để em gái mày ra ngoài như vậy, ngay cả tao mà cũng dám uy hiếp à? Được thôi, tao biết rồi, 10 giờ sáng mai, mày đến Bảo Lợi đợi ở đó, sẽ có người tìm mày giải quyết chuyện này.”
 
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn tổng giám đốc Dương!”
 
Đại Nhu trầm giọng: “Ngày chết của Lý Hiền chắc là vào sáng mai.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui