Tại sao lại nói vậy? Cô nhớ ra thời gian rồi à?
“Tôi không nhớ ra thời gian, nhưng lúc tôi điều tra vụ án, buổi sáng Lý Hiền bị tai nạn giao thông ở trên đường lái xe đi làm từ đường cao tốc vành đai ngoài, tổng cộng khiến cho ba chiếc xe đụng vào nhau, một chiếc trong đó là ô tô nhỏ do người mẹ chở hai cô con gái sinh đôi đến nhà trẻ. Xe của Lý Hiền đụng vào xe cô ấy, khiến hai chiếc xe và một chiếc xe tải đụng vào nhau, ô tô nhỏ trực tiếp bị cuốn vào bánh xe tải, ba mẹ con đều chết hết. Lý Hiền cũng đã chết. Tôi rất nghi ngờ là có người giở trò trên xe của Lý Hiền.”
Ý cô là có người không quan tâm sống chết của người khác chỉ để hại chết một mình Lý Hiền sao?
“Loại người như họ làm gì biết quan tâm sống chết của người khác, chỉ cần người chết không phải là mình, thì ai cũng được.” Đại Nhu cười lạnh một tiếng: “Tai nạn giao thông dễ bị người ta kết luận là tai nạn bất ngờ nhất, không dễ dấy lên nghi ngờ. Xem tình hình bây giờ, chắc chắn Dương Thụ không giữ được Lý Hiền nữa rồi.”
Cảnh Nhu nhìn đồng hồ, đã sắp 4 giờ rồi, trong tai nghe truyền đến tiếng “ding” của thang máy, sau đó là tiếng mở cửa ra, còn có thể nghe thấy tiếng mắng lẩm bẩm của Dương Thụ. Chắc điện thoại của Lý Hiền bị Dương Thụ lấy đi rồi. Một lúc sau, không có âm thanh gì nữa, bị khóa máy rồi.
Cảnh Nhu tắt gấu trúc nhỏ, thu điện thoại lại.
Đáng tiếc phần mềm nghe lén này không thể ghi âm trực tiếp.
“Có thể ghi âm trực tiếp cũng vô dụng, chúng ta đang dùng thủ đoạn phi pháp, không thể xem thành chứng cứ được.”
Vậy làm thế nào mới có thể nắm được chứng cứ của họ?
“Đương nhiên là chó cắn chó rồi.”
Ý cô là muốn lấy chứng cứ phạm tội của bố con nhà họ Dương từ chỗ Lý Hiền? Nhưng chẳng phải điện thoại của chị ta bị lấy đi rồi sao? Chị ta đâu còn chứng cứ nữa?
“Vậy kiếp trước tại sao chị ta lại chết? Nếu như Bảo Lợi và tập đoàn cho vay thế chấp ảnh khỏa thân không bị bại lộ, vậy tại sao chị ta lại chết?”
Có lẽ thật sự là tai nạn ngoài ý muốn.
“Tôi không tin, cho dù đúng là tai nạn ngoài ý muốn, người có tính cách như Lý Hiền chắc chắn có chứng cứ khác.”
Cảnh Nhu im lặng. Cô không ngờ rằng ngày sinh nhật tuổi 20 của mình lại trải qua một cách sóng gió như vậy, nửa phần trước là lãng mạn, nửa phần sau là kinh sợ. Cảnh Nhu không còn buồn ngủ nữa, cô nhìn chăm chăm gương mặt đang ngủ của Hoắc Bắc Thần, tâm trạng chùng xuống. Dương Thụ, Dương Tĩnh Vũ đều là người thân của người đang ngủ ở trước mặt cô.
Đại Nhu, Hoắc Bắc Thần có biết những gì cậu và anh trai của anh ấy làm không? Cảnh Nhu hỏi.
Đại Nhu im lặng một hồi: “Biết.”
Vậy sau này... anh ấy có làm chuyện phạm pháp không?”
“Làm rồi.”
Cô nói dối.
“Cô muốn hỏi tôi, hỏi rồi thì cô lại không tin.”
Cảnh Nhu nhếch miệng không nói gì.
Chớp mắt đã đến buổi sáng ngày hôm sau, thời tiết không tốt lắm, có mưa nhỏ, hơi u ám lạnh lẽo. Gương mặt Lý Hiền bôi phấn dày, đeo kính râm bước ra khỏi thang máy, có thể nhìn ra được vết sưng ở một bên, cô ta nhanh chóng bước đến chiếc BMW màu đỏ của mình, mở khóa điều khiển từ xa định mở cửa xe ra, có người gọi cô ta từ phía sau: “Lý Hiền!”
Lý Hiền xoay đầu lại, thấy có khoảng mấy người bước về phía cô ta, người có mái tóc xoăn bước đi ở đằng trước vừa đi vừa giơ thẻ công tác ra: “Chúng tôi là người của cục cảnh sát Vương Thành, có chuyện cần cô phối hợp một chút.”
Lý Hiền khoác lên nụ cười gần gũi không có kẽ hở: “Đương nhiên rồi, đồng chí cảnh sát, tôi hoàn toàn phối hợp với công việc cảnh sát nhân dân, có chuyện gì tôi có thể giúp được không?”
“Cô biết Lưu Tĩnh không?” Cảnh sát hình sự bước đi bên cạnh cảnh sát tóc xoăn đứng yên trước mặt cô ta, bình thản hỏi một câu, cảnh sát tóc xoăn lại cùng hai người đi cùng khác vòng qua cô ta, bước đến xe của cô ta.
Lý Hiền vừa nghiêng người chú ý họ, vừa cười trả lời câu hỏi của cảnh sát hình sự: “Cảnh sát, công việc mà tôi làm một ngày phải gặp rất nhiều người, có lúc một ngày có thể gặp được mấy người tên Lưu Tĩnh, tôi cũng không biết rốt cuộc có quen hay không.”
Lữ Huy tóc xoăn mở nắp xe BMW của Lý Hiền ra, Lý Hiền vội nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh muốn làm gì?”
“Yên tâm đi, họ chỉ xem thôi.” Cảnh sát hình sự Nghê Huân móc ra một tấm ảnh lúc Lưu Tĩnh lập hồ sơ từ trong túi ra: “Cô ấy, Lưu Tĩnh này, cô quen không?”
Lý Hiền nhận tấm ảnh, từ từ gỡ kính râm xuống, ra vẻ nghiên cứu một lúc, lúc nghiên cứu còn thỉnh thoảng chú ý đến nhóm người Lữ Huy. Một lúc sau, cô ta mở miệng nói: “Người này... hình như tôi chưa từng gặp. Cô ấy trông có vẻ không cao, chắc không phải là người mẫu, cô ấy sao thế?”
Nghê Huân giật giật khóe miệng, sau đó từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Lý Hiền: “Lưu Tĩnh này, cô quen không?”
Lý Hiền nhìn chăm chú, sắc mặt chợt thay đổi. Đó là bức ảnh cô ta và Lưu Tĩnh chụp ở công ty người mẫu Vũ Trụ, trong đó còn có Dương Tĩnh Vũ. Hơn nữa góc này... rõ ràng là người trong công ty chụp.
Tại sao cảnh sát lại có tấm ảnh này? Ai đưa cho họ? Hay họ có gián điệp trong công ty? Lẽ nào cảnh sát đã để mắt đến họ từ lâu?
“Nhìn ánh mắt tôi này, anh cho tôi xem tấm này thì tôi nhận ra rồi. Hình như cô ấy là một chuyên gia trang điểm, đến công ty chúng tôi để bàn chuyện hợp tác nhưng cô ấy không có tác phẩm đạt chuẩn nào, nên tôi không để ý tới cô ấy.”
“Cô nhìn kĩ thêm chút đi.” Nghê Huân chau mày: “Cô thật sự không cảm thấy người phụ nữ này quen mắt sao?
“Cái này, tôi...”
“Sư phụ, qua đây xem này!” Lữ Huy kêu lên.
Ánh mắt Nghê Huân thay đổi, anh ấy bước nhanh qua đó. Lý Hiền qua đó theo, nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh xe cô ta chỉ chỏ, ai cũng mang vẻ mặt nặng nề, cô ta thấy lạ, lo lắng hỏi: “Sao vậy, xe của tôi bị sao vậy?”
Lữ Huy liếc nhìn Nghê Huân, thấy anh ấy gật đầu, anh mới nói: “Phanh xe của cô bị người ta phá hỏng rồi, có người muốn giết cô, gần đây cô đã kết oán với ai?” Không ngờ lại bị em gái Cảnh Nhu nói trúng rồi, chỉ là sao cô biết được? Những gì họ nghe lén đêm qua cũng chỉ là Lý Hiền định gặp ai đó vào lúc nửa đêm. Họ canh cả đêm ở dưới tòa nhà Lý Hiền ở cũng không thấy nhân vật khả nghi nào lên đó.
Cảnh Nhu lại gọi cho anh ấy từ sớm, nói sáng nay Lý Hiền có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Không thể nào!” Lý Hiền trợn to hai mắt: “Không thể nào có người hại tôi!”
“Sao lại không thể nào, ống phanh của cô đã bị người ta cắt rồi, ốc vít bánh xe cũng bị nới lỏng. Đừng nói với tôi rằng cô đã tự làm những điều này nhé.” Một cảnh sát ngồi xổm cạnh xe kiểm tra xong đứng dậy, phủi dầu trên tay.
Ở khu dân cư mà Lý Hiền sống, vừa ra khỏi nhà rẽ ngoặc thì đã đến đường cao tốc vành đai ngoài, lúc này lưu lượng xe cộ không nhiều cũng không ít, tốc độ của đường cao tốc luôn nhanh hơn trong thành phố. Lý Hiền lái một chiếc xe như vậy trên đường, rất có thể sẽ chạy đến “đường Hoàng Tuyền”*. Hơn nữa, chắc chắn sẽ lôi kéo một vài người vô tội đến Hoàng Tuyền.
*“đường Hoàng Tuyền”: đường đến âm phủ.
Gương mặt trắng bệch của Lý Hiền càng thêm đáng sợ.
“Vì sự an toàn tính mạng của cô, tốt hơn cô nên quay về cục cảnh sát với chúng tôi. Nhân tiện, hãy nói cho tôi biết chuyện của cô với Lưu Tĩnh.”