Buổi sáng Cảnh Nhu có tiết học, lúc lên lớp cô hơi mất tập trung, cho đến khi Lữ Huy gửi một tin nhắn cho cô, nói là thật sự có người giở trò trên xe của Lý Hiền, họ đã đưa Lý Hiền về cục cảnh sát, đang trong quá trình thẩm vấn.
Cảnh Nhu đọc tin nhắn, cô không thể thả lỏng, nếu Lý Hiền khai ra thì tất nhiên sẽ nhắc tới bố con Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ. Đằng sau họ, bác gái Dương Mai có... và bác trai Hoắc có biết chuyện hay không? Đại Nhu nói Hoắc Bắc Thần cũng phạm pháp, lẽ nào cả nhà họ...
Tuy Cảnh Nhu không muốn tin, nhưng cô không dám tin vào mắt nhìn của mình nữa. Cô tưởng Lý Hiền là người tốt, nhưng không phải, cô tưởng Dương Tĩnh Vũ là người tốt, cũng không phải, tưởng Dương Thụ là người tốt, càng không phải.
Vậy bác gái Dương và bác trai Hoắc còn có Hoắc Bắc Thần nữa... Rốt cuộc họ có phải người tốt hay không? Cảnh Nhu nghĩ ngợi lung tung, những câu mà giảng viên giảng trên bục không hề lọt vào tai cô một chữ nào.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa tan học, Hoắc Bắc Thần hiếm khi học hai tiết ở cùng một tòa nhà, tan học anh và Ba Đặc Nhĩ cùng đợi Cảnh Nhu ở trước phòng học. Thấy cô vừa bước ra, anh đưa tay cầm túi xách của cô, đồng thời nắm tay cô. Phòng 616 bước ra ngoài, Hoắc Bắc Thần gọi họ, nói là buổi tối mở một Home Party, gọi họ đi chơi cùng.
Mọi người reo hò, Thân Chiêu Chiêu cười híp mắt: “Anh rể, anh đang bù đắp tội lỗi vì hôm qua cướp đi Thọ Tinh của bọn em sao? Được đấy nha!”
Quan Trạch Nam cũng cười nói: “Em rể, nể tình em hiểu chuyện như vậy, chuyện hôm qua bọn chị không truy cứu nữa!”
Một người anh rể một người em rể, khiến Hoắc Bắc Thần rất vui, Ba Đặc Nhĩ lại không làm theo, anh ấy vỗ vai Thân Chiêu Chiêu: “Anh lớn hơn Bắc Thần, em phải gọi là em trai với anh.”
Mễ Dương và Quan Trạch Nam cũng bắt đầu đùa vui: “Vậy không được, phải gọi theo bọn tớ. Sau này cậu gặp cậu ấy cũng phải gọi anh rể.”
Cảnh Nhu có chút xấu hổ: “Anh ấy không có tên sao? Gọi tên hết đi.”
“Hoắc Bắc Thần tới ba chữ lận, gọi mệt lắm, đương nhiên gọi anh rể vẫn hơn.” Thân Chiêu Chiêu cực kỳ vô tư.
Hoắc Bắc Thần vui đến mức vẫy tay: “Buổi trưa hôm nay ăn cơm ở nhà ăn, quẹt thẻ của tôi hết đi!”
Mọi người lại bắt đầu reo hò. Những người ở phòng ngủ khác đi ngang qua nhìn thấy cũng ngưỡng mộ, đúng là tổng tài bá đạo, họ cũng muốn một anh rể hay em rể giống vậy, tốt nhất là bạn trai giống vậy.
“Đắc ý cái gì.” Cảnh Nhu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Chẳng phải nói không tổ chức tiệc sao?”
“Không tổ chức tiệc sinh nhật cho em, nhưng người khác đã tặng quà cho em rồi, chúng ta phải đáp lễ mời khách chứ.”
“Muốn mời cũng phải để em mời.”
“Đồ ngốc, chúng ta còn phân biệt anh em gì chứ?” Hoắc Bắc Thần cúi đầu toét miệng cười nói bên tai cô, còn hôn trộm tai cô một cái: “Muội Muội, tối nay cùng về Kim Tuệ nhé?”
Cảnh Nhu liếc anh một cái, hất tay anh ra. Chỉ là lỗ tai hơi đỏ lên.
Một nhóm người ùn ùn kéo đến nhà ăn dành cho nhân viên trường, Hoắc Bắc Thần nghe lời mời bốn chị em phòng 616 ăn một bữa cơm đơn giản, Ba Đặc Nhĩ cũng vênh mặt đòi anh khao, anh cười lạnh với anh ấy.
Cảnh Nhu giấu chuyện trong lòng, cô ăn không nhiều, Hoắc Bắc Thần nghĩ cách để cô ăn nhiều hơn, Cảnh Nhu nhìn anh chằm chằm, hồi lâu mới buột miệng hỏi: “Hoắc Bắc Thần, quan hệ của anh với cậu anh và anh họ... tốt đến độ nào?”
Hoắc Bắc Thần bảo cô uống canh: “Rất tốt, sao vậy?”
“Tốt thế nào?”
Hoắc Bắc Thần nghiêng đầu chau mày: “Gì mà tốt thế nào? Thì chính là cậu với anh họ của anh thôi.”
Có cảm giác rất thân mật: “Mẹ anh... có mấy anh chị em?”
“Chỉ có bà với cậu, hai chị em thôi. Đừng thấy mẹ anh không đáng tin, bà làm chị thì không có gì để nói. Ban đầu nhà mẹ anh nghèo, không nuôi nổi con cái đi học, học phí của cậu anh đều phải nhờ tiền mẹ anh đi làm tiết kiệm từng đồng từng xu mới có, sau đó cậu anh kết hôn, anh họ anh ra đời, mẹ anh nuôi anh ấy như con trai ruột vậy. Nghe nói còn đối tốt hơn anh nữa, mẹ anh thường nói anh họ anh là con trai đầu tiên của bà, vì mới mẻ, nên món ngon hay đồ đẹp nào bà cũng mua cho anh ấy hết. Đến anh trở thành đứa con thứ hai thì không còn mới mẻ nữa, lúc nhỏ anh cơ bản đều phải nhặt đồ cũ của anh trai họ anh để mặc.” Hoắc Bắc Thần hỏi ngược lại cô một câu: “Em nói xem thế này thì tốt thế nào ?”
Thế này... quá thân thiết thì phải? Lần đầu tiên Cảnh Nhu đau đầu khi nghe người trong nhà người khác hoà thuận đến vậy.
“Ba Đặc Nhĩ, hôm nay sao nam thần của tôi không đến ăn cơm cùng các anh thế?” Quan Trạch Nam ngồi bên cạnh Cảnh Nhu hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy có việc, vừa tan học đã đi rồi, cũng không biết đã đi đâu.” Ba Đặc Nhĩ nói.
“... Tin tức đặc biệt của đài, ngày 16 tháng 7, một thu ngân siêu thị họ Lý đã đột tử lúc làm việc, người nhà đã nhiều lần phối hợp điều tra, cuối cùng phát hiện nguyên chân cái chết có liên quan đến việc anh ấy dùng nước đông trùng hạ thảo Điểm Kim, muốn khiếu cáo nhà máy Công ty Trách nhiệm hữu hạn của Tập đoàn Y Dược Tứ Hải Dương, nhưng hôm qua chuyện này lại gặp trắc trở. Theo tiết lộ của gia đình người chết, hôm qua có bảy tám người đàn ông xông vào nhà, đổ ra một triệu tiền mặt, muốn gia đình của người họ Lý đó kết thúc trong âm thầm. Bố mẹ của anh ấy đều không đồng ý, người đàn ông lạ mặt dụ dỗ không thành, bắt đầu dọa nạt gia đình của anh ấy.
Bố mẹ của người đàn ông họ Lý nói nếu như họ dám không rút đơn kiện, người này sẽ khiến cả nhà họ chôn cùng người đàn ông họ Lý. Bố mẹ anh ấy tức giận muốn báo cảnh sát, thì bị một người đàn ông trong số đó đập nát điện thoại. Cuối cùng một nhóm đàn ông xông vào, ngang ngược đập vỡ đồ nhà họ Lý, sô pha và giường đều dùng dao nhọn rạch rách, mẹ của người họ Lý tái phát bệnh suyễn, sau khi có được sự thỏa hiệp giả vờ của bố anh ấy, họ mới gom tiền lại nghênh ngang bỏ đi. Nhà báo của đài nhận được một video do gia đình nhà họ Lý quay lén, mời các vị khán giả theo dõi...”
Tivi trong nhà ăn phát sóng tin tức, để sinh viên vừa ăn vừa theo dõi, bình thường chỉ làm vật trang trí, chỉ là tin tức này khiến mọi người chú ý rất nhiều, rất nhiều sinh viên và giảng viên đều vô thức nhìn về phía ti vi.
Trong đoạn video đã được cắt xén mà đài tin tức phát sóng, mấy người đàn ông mặt mày dữ tợn không mời mà đến, thật sự như phát thanh viên đã nói, trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, đổ đầy tiền lên bàn. Ban đầu người nhà của người chết kinh sợ, sau khi nghiêm túc từ chối thì người đàn ông dẫn đầu lập tức trở mặt, buông lời tục tĩu không thể nghe nổi, có mấy chỗ cực kỳ chói tai, đài truyền hình đành phải dùng tiếng “bíp” để che đi.
“Mẹ nó, thế này có còn pháp luật nữa không!” Khán giả trong nhà ăn lòng đầy căm phẫn: “Thế này là đang công khai phạm tội!”
“Có tiền mua tiên cũng được, thực phẩm bảo vệ sức khỏe gì đó là thứ lừa tiền nhiều nhất, ông chủ nào mà không giàu đến mức chảy mỡ? Họ chỉ lo sản phẩm bị điều tra, còn những thứ khác đều không sợ!”
“Xem ra chín phần mười là có vấn đề!”
“Này, lão Lâm, tôi nhớ anh cũng đang dùng nước Điểm Kim này đúng không?”
“Còn không phải sao? Trước đây tôi vừa phải chuẩn bị bài vừa phải thi cử, thật sự bận tối mặt tối mày. Vợ tôi mua cho tôi hai hộp này, nói là rất hiệu quả, rất nhiều người đều uống, tôi cũng đã uống mấy liều. Không được, buổi chiều tôi phải đi kiểm tra sức khỏe thôi!”
“Mau đi đi, nếu không sẽ có du côn tìm đến cửa nhà anh đấy!”