Ngày hôm sau, Hoắc Bắc Thần không biết liêm sỉ thành công lừa được Cảnh Nhu đến khu dân cư Kim Tuệ, chứng thực câu nói “không bằng cầm thú” của Đại Nhu. Gần như cả đêm Cảnh Nhu đều không ngủ, sáng sớm đã bò dậy một cách khó khăn để đi học tiết một, không ngờ lại bị anh đè dưới người, dụ cô cúp học để làm bừa tiếp.
Lúc Cảnh Nhu hắng giọng mắng anh, điện thoại Hoắc Bắc Thần reo lên, Hoắc Bắc Thần vùi đầu vào cổ của Cảnh Nhu hôn “chụt chụt”, hoàn toàn không có ý định bắt máy, điện thoại reo bảy tám tiếng rồi cúp, sau đó lại reo lên lần nữa.
Hoắc Bắc Thần chau mày, đưa cánh tay dài cầm điện thoại muốn tắt máy, vừa nhìn thấy là mẹ gọi tới, Cảnh Nhu cũng đã nhìn thấy rõ, vội kêu anh bắt máy.
Tuy Hoắc Bắc Thần khó chịu nhưng biết nếu mẹ không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không gọi cho anh vào lúc sáng sớm, anh chống tay ngồi dậy nghe máy. Cảnh Nhu thấy vậy, quấn chăn lại muốn nhảy xuống giường, Hoắc Bắc Thần kéo eo cô lại, hai chân ôm lấy, giữ chặt cô ở trong lòng, đồng thời nhấn phím màu xanh nghe máy.
“Bắc Thần, anh Tĩnh Vũ của con xảy ra chuyện rồi, vừa rồi cậu con gọi điện tới, nói nó đã bị cảnh sát đưa đi. Con và cậu con gặp nhau để tìm hiểu tình hình trước, mẹ với bố con lập tức ngồi máy bay trở về.”
Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần lo lắng, đều nghe rõ ràng lời Dương Mai nói.
Dương Tĩnh Vũ đã bị bắt rồi? Hành động của nhóm người cảnh sát Lữ thật sự quá nhanh, quả nhiên chỗ Lý Hiền còn chứng cứ gì nữa sao? Chỉ là tại sao Dương Thụ vẫn chưa bị bắt?
“Con biết rồi, bây giờ con liên lạc với cậu ngay.”
Hai mẹ con nói hai câu đơn giản, Hoắc Bắc Thần cúp máy, sau đó gọi điện cho Dương Thụ và nói tình hình cho Cảnh Nhu nghe.
Cảnh Nhu thấy anh nói rất nhanh, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, xem ra rất nóng lòng, cô nắm một góc chăn, do dự hỏi anh: “Anh không sao chứ?”
Hoắc Bắc Thần sững sờ, tặng cô một nụ cười an ủi: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Rất nhanh, Dương Thụ đã bắt máy, hai người thương lượng gặp mặt ở khách sạn Phong Lâm. Hoắc Bắc Thần vội vàng vệ sinh, mặc quần áo rồi lấy điện thoại, anh hôn Cảnh Nhu một cái, xin lỗi về việc không thể ăn sáng cùng cô.
“Hoắc Bắc Thần, nếu anh trai anh thật sự phạm tội...” Cảnh Nhu muốn nói lại thôi: “Bỏ đi, anh nhớ gọi điện cho em nhiều chút nhé.”
“Yên tâm đi, có lẽ có hiểu lầm gì đó.”
Hoắc Bắc Thần đóng cửa rời đi, Cảnh Nhu cũng nhanh chóng tắm rửa, lúc ra ngoài muốn gọi điện cho Lữ Huy, nhưng nghĩ lại rồi thôi.
Hoắc Bắc Thần ra khỏi khu dân cư Kim Tuệ, bởi vì xe của anh đã bị Hoắc Quân Ung giữ lấy, nên anh bắt một chiếc xe taxi ở bên đường để đi đến khách sạn Phong Lâm. Hoắc Bắc Thần lên xe, lấy điện thoại ra không biết gửi tin nhắn cho ai, còn âm thầm gọi Đại Hoắc, Đại Hoắc ra ngoài: “Làm gì thế?”
Hoắc Bắc Thần nói sự việc cho Đại Hoắc nghe, sau đó anh nói: Sao cậu không nói tôi biết Dương Tĩnh Vũ còn xảy ra chuyện này nữa? Nếu tôi biết sớm, không phải sẽ nhân tiện có thể giẫm chết anh ta sao?
Đại Hoắc im lặng một lúc: “Ban đầu anh ta không xảy ra chuyện này. Anh ta chưa từng bị bắt.
Hả? Vậy bây giờ là thế nào? Tôi còn chưa ra tay, tương lai đã bị thay đổi rồi sao?
Một ngày nọ vào học kỳ trước, Hoắc Bắc Thần đột nhiên nghe thấy trong đầu mình có một giọng nói. Anh ấy tự xưng là anh của tương lai và nói với anh rằng cậu anh Dương Thụ và anh trai anh Dương Tĩnh Vũ sẽ vì tập đoàn Phong Lâm mà không từ thủ đoạn lật đổ mẹ anh.
Ban đầu, Hoắc Bắc Thần không tin, cho dù là bản thân tương lai đến từ huyền huyễn cũng không tin. Cậu và Dương Tĩnh Vũ đối với anh như thế nào, đối với nhà anh như thế nào, anh cũng cảm thấy rất đáng tin. Huống hồ cậu ruột chứ không phải ai khác, mẹ anh đã đồng ý giao tập đoàn Phong Lâm cho cậu rồi. Hoắc Bắc Thần căn bản không cần đến, không có lý nào Dương Tĩnh Vũ và Dương Thụ lại có hành động như vậy.
Nhưng anh của tương lai nói sau này mẹ vẫn lo rằng anh vô học không có cơm ăn, quyết định đổi di chúc trao phần lớn cổ phần cho anh, chỉ để lại một phần nhỏ cho Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ. Hai bố con Dương Thụ oán hận ở trong lòng, cho rằng những cổ phần đó của anh vốn dĩ nên thuộc về họ, tập đoàn tài chính Phong Lâm cũng nên thuộc về họ. Thế là giở mánh khóe bày trò khắp nơi, ép mẹ anh từ chức, Dương Thụ làm chủ tịch, hại mẹ anh nộ khí công tâm đổ bệnh nặng.
Hoắc Bắc Thần bán tín bán nghi, Đại Hoắc bảo anh đi phân biệt thật giả. Hoắc Bắc Thần giở trò ở trên chìa khóa xe đưa cho Dương Tĩnh Vũ, đặt máy nghe lén trong đó. Sau đó một ngày nọ, anh thật sự nghe thấy cuộc bàn bạc bí mật của Dương Tĩnh Vũ và Dương Thụ.
Họ đang bí mật bàn về việc làm sao để loại bỏ anh.
Dương Thụ bảo Dương Tĩnh Vũ dẫn Hoắc Bắc Thần đi ăn chơi nhiều hơn, tốt nhất là để anh dính vào ma túy một cách thần không biết quỷ không hay, hoặc là chìm trong cờ bạc, hoặc là chìm trong nữ sắc, tốt nhất là dính hết tất cả chuyện xấu. Ý của Dương Thụ là rượu, sắc dục và cờ bạc có thể hoãn lại, đầu tiên phải dính vào ma túy. Bởi vì có thể những điều đằng trước nhịn một chút cũng có thể vượt qua được, nhưng ma túy, đặc biệt là ma túy kiểu mới bây giờ, một khi dính vào thì sẽ hủy hoại tinh thần.
Hoắc Bắc Thần nghe rất rõ ràng, tất cả sự nghi ngờ của anh đều biến thành phẫn nộ. Anh không ngờ rằng người cậu và anh trai họ mà mình tin tưởng hoàn toàn, lại cầm dao âm thầm đâm sau lưng anh. Hèn gì trước đây những buổi tụ tập mà Dương Tĩnh Vũ thường xuyên dẫn anh đến luôn có nhiều loại thuốc viên và thuốc bột, Dương Tĩnh Vũ giải thích đây là chuyện bình thường, chỉ cần họ không dính vào là được.
Lúc đó Hoắc Bắc Thần muốn xông đến trước mặt kẻ lòng người dạ thú này đánh cho họ liệt nửa người, may mà Đại Hoắc miễn cưỡng khuyên anh. Anh ấy nói vô duyên vô cớ đánh người sẽ chỉ khiến anh rơi vào thế bất lợi, ngay cả bố mẹ cũng sẽ không tin anh. Nhưng Hoắc Bắc Thần nổi giận đùng đùng không có chỗ đi, buổi trưa chạy đi tìm Cảnh Nhu, ôm cô một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh lại.
Từ đó về sau, Hoắc Bắc Thần âm thầm hành động theo những gì Đại Hoắc nói, nhưng không ngờ Dương Tĩnh Vũ lại phạm tội trước.
Chỉ là anh của tương lai lại không biết chuyện này, vậy là ai gây ra?
“Không biết sao anh ta lại phạm tội, xem tình hình trước đã.”
Lúc Hoắc Bắc Thần đến khách sạn Phong Lâm, Dương Thụ đã đến rồi, ông ta đi một vòng trong phòng tổng thống, gọi điện một cách vô cùng hòa nhã: “Ép xuống, ép xuống, tôi nói là phải ép xuống không hiểu sao?”
Hoắc Bắc Thần nhướng mày tươi tắn cầm thẻ mở cửa, nhưng trong nháy mắt đã hiện lên nét lo lắng. Bên trong có một người, khoảng 40 tuổi, mặc Âu phục màu xám bạc, tóc vuốt keo, Hoắc Bắc Thần từng gặp mặt, hình như là luật sư của Phong Lâm, họ tên anh đã quên mất rồi.
Đối phương vừa nhìn thì đã nhận ra anh, mỉm cười lịch sự gọi anh một tiếng “cậu Hoắc”.
Dương Thụ nghe thấy tiếng gọi thì nhìn qua đó, vẻ hung bạo trong đôi mắt chợt vụt tắt, ông ta cười khổ một tiếng với Hoắc Bắc Thần, vội vàng nói hai câu với đối phương rồi cúp máy.
“Cậu, anh con xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì, con yên tâm, chắc là tại nó gặp năm hạn xui xẻo, bị tiểu nhân hãm hại thôi.”
Tuy gương mặt Dương Thụ thả lỏng, nhưng trong lòng đã tức gần chết. Hôm qua không biết đã xảy ra sai sót ở đâu, Lý Hiền không chỉ không gặp tai nạn giao thông chết, ngược lại còn bị cảnh sát bắt đi. Sau khi ông ta nhận được tin nhắn thì trong lòng cứ bất an, muốn kêu con trai ra nước ngoài tránh một lúc, nhưng Dương Tĩnh Vũ lại xem thường cô ta, cho rằng cô ta không thể gây ra sóng gió gì, trong tay cô ta cũng không có bằng chứng, bây giờ anh ta ra nước ngoài ngược lại sẽ để lại bằng chứng chột dạ.
Nhưng không ngờ sáng sớm cảnh sát đã bắt con trai ông ta rồi!
Dương Thụ vốn dĩ muốn giấu Dương Mai nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng giấy cũng không gói được lửa. Nếu giấu bà ấy thì coi như thật sự có vấn đề, chi bằng bày ra dáng vẻ của nạn nhân, lợi dụng đoàn đội luật sư đẳng cấp của Phong Lâm thưa kiện giúp con trai.