Hai tiếng sau, Dương Mai và Hoắc Quân Ung từ thành phố Nam Tích đến Tây Kinh, lúc này luật sư của Phong Lâm cũng dò la được tin tức từ cục cảnh sát.
Thư ký của Dương Tĩnh Vũ, Lý Hiền và em gái cùng mẹ khác cha dính vào vụ án vay thế chấp ảnh khỏa thân và cưỡng ép các cô gái bán dâm. Đồng thời còn liên quan đến hai cô gái mất tích và một nhóm tội phạm. Sau khi Lý Hiền bị bắt đã khai Dương Tĩnh Vũ với cảnh sát, nói anh ta mới là kẻ chỉ thị đằng sau, cô ta chẳng qua chỉ là một con rối thôi.
Trong lòng Dương Thụ rất rõ, nhưng ngoài mặt lại giống như nghe được một câu chuyện cười: “Cho dù Tĩnh Vũ của chúng tôi tệ thế nào đi nữa cũng sẽ không đi làm những chuyện hèn hạ như vậy! Chị ơi, chị là người nuôi Tĩnh Vũ lớn lên, chị nói xem, cảnh sát vu khống thế này có hợp lý không!”
Dương Mai thật sự không tin cháu trai mình sẽ làm ra chuyện này, hơn nữa bà ấy cho rằng anh ta cũng không cần làm vậy. Anh ta vừa không thiếu tiền, vừa có Phong Lâm làm chỗ dựa, anh ta muốn làm gì mà không có nguồn vốn, tại sao lại làm chuyện hạ đẳng này? Lý Hiền đó, bà ấy cũng từng gặp, thông minh lại linh hoạt, là một người có chính kiến, chỉ là không ngờ cô ta lại không có mắt nhìn, vay thế chấp ảnh khỏa thân ư? Bán dâm sao? Lẽ nào cô ta lợi dụng sự thuận tiện của công ty người mẫu, âm thầm làm những chuyện dơ bẩn này?
“A Thụ, em cũng đừng lo lắng, chuyện này đến đột ngột, chúng ta đều không biết tình huống cụ thể, phải đợi nhóm người luật sư Vương gặp mặt Tĩnh Vũ hỏi rõ ràng, mới biết được chỗ nào đã xảy ra vấn đề ở đâu.” Dương Mai nghi ngờ, là kẻ thù trong vụ làm ăn nào đó của Phong Lâm dùng Dương Tĩnh Vũ để đả kích họ.
“Chị, người bị bắt trong đó là con trai em, em có thể không lo sao! Tĩnh Vũ ở trong đó càng lâu thì càng bất lợi với tập đoàn Phong Lâm chúng ta. Rõ ràng không có chuyện cũng có thể bị những nhà báo đáng ghét đó viết thành những chuyện bậy bạ gì đó. Em nghĩ hay là đưa nó ra ngoài ngay lập tức đi!” Dương Thụ vặn tay: “Đúng rồi, chị, không phải chị có giao tình với cục trưởng Lạc sao? Hay là chị gọi điện, coi như nợ ông ấy nhân tình.”
Sau khi Hoắc Bắc Thần đến đây thì bắt đầu giả vờ lo lắng, anh vịn Dương Thụ hỏi Đông hỏi Tây, ngoài miệng Dương Thụ trả lời, nhưng trong lòng lại mất kiên nhẫn, hơn nữa không có câu nào là thật lòng. Hoắc Bắc Thần lười giả vờ, ngồi trên sô pha đợi tin tức, anh mở tivi xem. Đợi luật sư dò la được tin tức, anh mới cảm thấy có vẻ thú vị, Lý Hiền ư? Lý Hiền sẽ làm ra chuyện đó sao? Quả nhiên đám người này đều giỏi đóng kịch. Hơn nữa cô ta và Dương Tĩnh Vũ là quan hệ gì, không phải cô ta là người đồng tính nữ sao? Đợi đã, có phải câu chuyện này có chút quen tai không?
“Bố mẹ trẻ của tôi đến rồi, cậu để tôi ra ngoài gặp chút đi.” Đại Hoắc nói.
Khoảng thời gian này không phải cậu gặp hoài sao? Tuy Hoắc Bắc Thần phản bác nhưng vẫn móc sô cô la trong túi áo ra. Lúc lột vỏ đột nhiên anh nhớ ra, cậu nói xem Muội Muội của chúng ta có phải cũng đã trở về hay không, nếu không sao trong túi cô ấy lại có nhiều sô cô la đến thế?
“Cô ấy trở về làm gì, cô ấy bận lắm, tại cô ấy thích ăn cái này thôi.” Đại Hoắc nói.
Hoắc Bắc Thần không hề nghi ngờ, bỏ sô cô la vào trong miệng nhai. Vừa nhắm mắt rồi mở mắt ra đã trở thành Hoắc Bắc Thần của tương lai.
“Bắc Thần, bố tắt tivi nhé.” Hoắc Quân Ung đứng ở cạnh tivi, nhìn con trai ngồi trên sô pha.
“... Vâng.” Đại Hoắc nói.
Hoắc Quân Ung tắt tivi, bước qua đó ngồi cạnh Hoắc Bắc Thần, nhưng không biết con trai mình đã biến thành con trai của tương lai. Ông ấy nói: “Biết con lo cho Tĩnh Vũ nhưng bây giờ cậu con nghe thấy tạp âm có thể sẽ càng buồn phiền hơn.”
Đại Hoắc gật đầu.
Dương Mai đứng sau sô pha, sờ đầu Hoắc Bắc Thần: “Yên tâm, nhóm luật sư Vương cũng rất giỏi, anh con sẽ được thả ra ngay thôi.”
Đại Hoắc cúi đầu, “ừm” một tiếng.
Dương Thụ không nhịn được an ủi một tiếng, sau đó ông ta nhỏ giọng với Dương Mai: “Bây giờ việc học của Bắc Thần là quan trọng nhất, chị, chị không nên kêu nó đến để nó phân tâm.”
Dương Mai nói: “Anh trai mình xảy ra chuyện, đương nhiên phải quan tâm chứ, nếu không thì học nhiều như thế có tác dụng gì. Cho dù bây giờ nó không giúp được gì, sau này giữa anh em với nhau cũng phải giúp đỡ nhau mới đúng.”
Đại Hoắc xoay đầu: “Mẹ nói đúng, xảy ra chuyện này, con ở trường cũng không yên tâm, qua đây vẫn hơn. Chỉ là bây giờ lo lắng cũng vô dụng. Mẹ, mẹ qua đây ngồi đi, con pha trà cho mọi người uống, để mọi người bình tĩnh lại.”
Dương Mai vốn tưởng con trai nghe tin anh trai bị hãm hại sẽ nhảy dựng lên, không ngờ còn có thể khuyên họ bình tĩnh. Lúc lo cho cháu trai, bà ấy lại cảm thấy con trai đã trưởng thành rồi, nên bà có chút vui mừng.
Dương Mai nghe lời ngồi xuống sô pha, cũng kêu Dương Thụ và luật sư Vương ngồi xuống. Hoắc Bắc Thần lấy lá trà mà khách sạn chuẩn bị ngửi thử: “Bố, có phải là Đại Hồng Bào không?”
Hoắc Quân Ung cúi đầu ngửi lá trà được đưa đến: “Ừm, mẹ con thích uống.”
“Vậy thì dùng cái này đi.”
Nghe bố con họ thảo luận về lá trà giống như người nhàn rỗi, người trong lo ngoài sợ như Dương Thụ càng buồn bực hơn, trong lòng càng lúc càng bất mãn về Hoắc Bắc Thần. Anh trai họ của mình bị bắt, mà nó còn bày ra bộ dáng không liên quan đến mình, Tĩnh Vũ bình thường đối với nó tận tình tận nghĩa, nó lại không hề để ở trong lòng, quả nhiên là kẻ qua cầu rút ván. Sau này nếu không loại bỏ thằng nhãi này, sẽ có một ngày nó vong ơn bội nghĩa.
Tức giận thì tức giận, bây giờ điều quan trọng nhất là cứu con trai duy nhất của mình ra ngoài, Dương Thụ lại chuyển chủ đề về việc Dương Mai dùng quan hệ xã hội để kéo Dương Tĩnh Vũ ra ngoài. Dương Mai cho rằng trước khi mọi thứ rõ ràng thì không tuỳ tiện hành sự.
“Chị, giờ đã là lúc nào rồi, rõ ràng là có người muốn hãm hại cháu trai chị mà! Nếu chị còn đợi thêm nữa, có lẽ sẽ đợi nhận thi thể của cháu trai chị đấy!”
“Nói bậy gì thế!” Dương Mai tức giận trừng mắt ông ta: “Em cho rằng cục cảnh sát là nơi nào, nơi giết người sao?”
Hoắc Bắc Thần đưa trà đã pha xong đến trước mặt Dương Mai: “Mẹ, uống trà đi.”
Dương Mai giận dữ nhận lấy, uống một ngụm. Hoắc Bắc Thần cũng đưa cho Hoắc Quân Ung một ly, Hoắc Quân Ung nhận lấy nhấp một ngụm: “Em vợ, em đừng lo lắng, nếu không chúng ta sẽ tự làm rối thế trận, trước tiên chúng ta phải làm rõ rốt cuộc Lý Hiền đã bị ai chỉ thị mà muốn hãm hại Tĩnh Vũ, hay là chính bản thân Lý Hiền muốn đùn đẩy tội danh.”
“Quan tâm nó bị ai hãm hại làm gì, dù sao thì cũng là hãm hại!”
“Người như em...” Dương Mai muốn nói Dương Thụ, điện thoại ông ta lại reo lên, bà ấy xua tay bảo ông ta bắt máy.
Là Rosa gọi điện đến, cô ta lo lắng muốn biết rốt cuộc Dương Thụ đã xảy ra chuyện gì, biết được họ ở khách sạn Phong Lâm, cô ta cũng muốn qua đó. Dương Thụ lại không cho cô ta đến, bảo cô ta yên tâm ở nhà chăm con. Dương Mai nói: “Nó là vợ của Tĩnh Vũ, chồng gặp nạn, người làm vợ đương nhiên lo lắng, để nó đến đây đi, nó ở nhà còn nghĩ lung tung hơn nữa.”
“Nó chỉ là một tiểu thư thôi, không hiểu gì hết, để nó qua đây sẽ phiền thêm, hơn nữa nó đến thì Quan Quan cũng phải đến, càng rối thêm.”
Đại Hoắc như cười như không, nghiêng người rót đầy ly trà cho mẹ. Đột nhiên, điện thoại của anh cũng reo lên, anh móc ra xem, là Cảnh Nhu. Anh vội vàng bỏ ấm trà xuống, đứng lên, đầu ngón tay hơi run nhấn nghe máy: “A lô... Muội Muội?”
Dương Mai và Hoắc Quân Ung liếc mắt nhìn nhau, anh gọi điện cho Muội Muội nào mà căng thẳng vậy? Còn đứng dậy nữa?
“Cái gì... Anh biết rồi... Anh, xuống dưới đón em.”
Hoắc Bắc Thần cúp máy, Dương Mai hỏi anh là ai, Hoắc Bắc Thần nói: “Là Cảnh Nhu, sáng nay cô ấy nghe tin anh trai con bị bắt, cô ấy rất lo lắng, nên đã chạy đến khách sạn rồi, con xuống dưới đón cô ấy lên.”
“Con bé có lòng rồi, con đi đón đi.”
Dương Thụ vỗ đùi: “Ây da, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, sao lại để mọi người đều biết thế?” Có phải thằng khốn này đang đợi để cười cợt anh trai của nó hay không?
Dường như Dương Mai đang nói Cảnh Nhu không phải người ngoài, nhưng Đại Hoắc không nghe thấy, anh đã sớm bước nhanh ra khỏi phòng. Hoắc Quân Ung nghi ngờ có phải anh đã cãi nhau với Cảnh Nhu không, sao lại bật dậy vội vàng đi ra ngoài thế kia?
Cảnh Nhu ngoan ngoãn đứng ở thang máy dưới tòa nhà đợi Hoắc Bắc Thần đến đón, vốn dĩ cô đã quên đi chuyện sẽ cùng Hoắc Bắc Thần đến đây dò la tin tức, sau đó Đại Nhu xuất hiện nghe tin, cô mới phản ứng lại, hóa ra còn có thể làm thế này. Thế là học được một nửa, cô đã ngồi tàu điện qua đây.
Đại Nhu lo lắng việc cô lên đó đối với Dương Thụ không được đẹp mặt mà còn bị bại lộ. Cảnh Nhu cũng lo lắng điều này, Đại Nhu đề nghị hai người đổi cho nhau. Cảnh Nhu đã lấy sô cô la ra rồi, đột nhiên dừng lại.
Cô sẽ không nhân cơ hội làm chuyện gì đó với Hoắc Bắc Thần đó chứ?
“... Không đâu.”
Cô bảo đảm à?
Đại Nhu hừ một tiếng: “Tôi bảo đảm.”
Lúc này Cảnh Nhu mới bắt đầu lột vỏ kẹo, dường như Đại Nhu hơi mất kiên nhẫn: “Quý trọng Hoắc Bắc Thần của cô thế à?”
Khóe môi Cảnh Nhu cong lên, ngậm một viên sô cô la. Đúng vậy, rất quý trọng.
“Ding...” Cửa thang máy mở ra, Đại Hoắc bước ra ngoài.
Đại Nhu trừng to mắt.