Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dừng lại một giây, hai giây, ba giây, đột nhiên ai cũng di dời tầm mắt. Đại Nhu trực tiếp bước vào thang máy được cô gái lễ phép ấn giúp, Đại Hoắc hắng giọng, đi vào trong theo. Cô gái lễ phép biết Hoắc Bắc Thần từ phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất xuống đây, đang định ấn phím tầng dưới thì Đại Hoắc lên tiếng, kêu cô ấy ra ngoài.
Cô gái lễ phép không nói nhiều, hơi gật đầu rồi đi ra ngoài. Đại Hoắc ấn phím tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Đại Nhu đứng tựa vào một góc, rõ ràng cô ấy không muốn nói chuyện với Hoắc Bắc Thần lắm. Cảnh Nhu nhắc nhở cô ấy, đừng thể hiện quá rõ ràng.
Đại Nhu còn chưa kịp phản bác, đột nhiên cái bóng trước mặt áp sát với nhiệt độ nóng rực. Đại Nhu bị hôn trúng, ánh mắt cô nghiêm lại, lập tức giơ chân lên, Cảnh Nhu vội kêu cô ấy đừng đánh anh, Hoắc Bắc Thần dùng đầu gối ngăn cô lại, ấn hai chân cô lên mặt tường trơn bóng. Anh gập đầu gối, lồng ngực chắc chắn đè chặt cô, nụ hôn nóng rực cũng càng lúc càng thô bạo, giống như muốn cắn nát cô nuốt vào trong bụng.
Tuy Cảnh Nhu không biết Hoắc Bắc Thần đột nhiên phát bệnh gì, nhưng cô càng sợ Đại Nhu nổi giận mất đi lý trí hơn.
Đại Nhu khó mở lời, cô bị tên này giữ chặt, đừng nói đánh, cô còn chẳng cử động được. Hơn nữa bây giờ cô là Tiểu Nhu, nếu quá kháng cự dễ dấy lên nghi ngờ. Lúc này cô vẫn không thể bị nghi ngờ.
Đôi môi đỏ của Cảnh Nhu bị hôn đến mức ướt át, dường như sưng lên một cục, thở cũng sắp thở không được. Lúc này Hoắc Bắc Thần mới lùi lại một cách tiếc nuối, anh cũng thở dốc, nhìn chăm chăm gương mặt xinh đẹp như hoa đào của cô, anh không khống chế được, yết hầu động đậy, rồi lại bao phủ lên môi cô thật sâu.
Thang máy đã đến tầng cao nhất từ lâu, cô gái lễ phép từ thang máy bên cạnh thấy hai người hôn thắm thiết ở trong thang máy thì đỏ mặt nghiêng đầu ấn thang máy giúp họ, không để nó xuống dưới.
Người trẻ bây giờ phát “cẩu lương” khắp nơi. Có nghĩ đến cảm nhận của cô gái độc thân trong thang máy bao giờ chưa? Không đúng, họ thật sự đã từng nghĩ qua rồi, anh chàng đẹp trai bảo cô ấy ra ngoài... Sao lại càng cảm thấy đau lòng hơn thế?
Đại Nhu cắn môi Hoắc Bắc Thần thật mạnh, lúc này Đại Hoắc mới lùi lại, mơ hồ kêu đau, trán chạm vào trán của Cảnh Nhu, hay tay dán lên mặt cô, giọng nói trầm giống như đang uất ức: “Anh nhớ em quá, Cảnh Nhu.”
Đại Hoắc hồi hộp, cô trừng mắt anh, nhưng anh lại nhìn chằm chằm cô một cách thâm tình.
“... Anh uống bừa thuốc gì thế? Mấy tiếng trước chúng ta vừa mới gặp nhau.”
Đại Hoắc chớp mắt, cười hi hi đứng thẳng người: “Tục ngữ nói một giờ không gặp như cách biệt ba mùa thu, vậy thì tính ra, chúng ta đã rất lâu không gặp rồi đúng không?”
Đại Nhu nhìn chằm chằm gương mặt của Hoắc Bắc Thần thời Đại học, có một sự tức giận không trút ra được, gương mặt xinh đẹp của cô cứng lại, xua tay rời đi.
Đại Hoắc đuổi theo, nắm tay cô: “Không dám nữa, Muội Muội.”
Đại Nhu định đá anh ra, Đại Hoắc giữ cô thật chặt: “Anh sai thật rồi, tha thứ cho anh đi.”
“Sai nhưng lần sau vẫn dám, phải không?” Đại Nhu cười lạnh: “Buông tay.”
“Không buông. Không dám nữa đâu, em bảo anh qua phía Đông anh tuyệt đối không qua phía Tây.”
“Bảo anh cút.”
“Đi về chơi trò lăn* với em.”
*lăn: trong tiếng Trung, chữ “滚”có thể hiểu là “cút” hoặc “lăn”
Đại Nhu và Cảnh Nhu: “...”
“Ôi trời, cậu đúng là lão luyện.” Hoắc Bắc Thần cười to đắc ý: “Nhưng xem chuyện tốt mà cậu làm kìa, lần sau tôi muốn chơi trò thang máy, Muội Muội chúng ta không cho phép nữa rồi.” Anh không hề khó chịu với việc vừa rồi Đại Hoắc hôn Cảnh Nhu, vốn dĩ đều là bản thân mình, hơn nữa cảm quan cũng tương thông, chỉ là anh vẫn muốn bản thân... bản thân của hiện tại tự hôn hơn.
Yên tâm đi, còn rất nhiều tư thế có thể giải mã.
Đại Hoắc cười hi hi nắm lấy tay Cảnh Nhu đang cạn lời bước về phía phòng tổng thống. Đại Nhu cũng không để tâm đến anh, cưỡng ép mình nhịn một lúc. Cô đến trước cửa phòng dừng lại: “Bố mẹ anh đến chưa?”
“Đều ở bên trong.” Đại Hoắc vừa mở cửa vừa nói.
Đại Nhu khẽ đáp lại, nuốt một ngụm nước bọt, cùng bước vào phòng với Hoắc Bắc Thần.
Phòng tổng thống rất lớn, tiếng nói chuyện không hề lớn, Đại Nhu không nghe thấy họ nói gì, Dương Mai và Hoắc Quân Ung ngồi phía đối diện thấy họ bước vào đều thu lại vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười nghênh đón: “Tiểu Nhu đến rồi à?”
Đại Nhu bị Hoắc Bắc Thần kéo lại, thẳng người bước tới, Hoắc Quân Ung không nhịn được cười, hai đứa trẻ này sao vậy, sao lại dính lấy nhau thế?
“Chào bác gái.” Giọng nói của Đại Nhu giống như người máy, cô đưa tay phải không bị nắm ra, Dương Mai sững sờ, khẽ cười nắm tay cô. Chỉ là lòng bàn tay cô rất lạnh, trời nóng như vậy, không phải đứa trẻ này bị bệnh rồi đó chứ?
“Chào bác trai.” Đại Nhu cũng đưa tay ở trước mặt Hoắc Quân Ung, hơi khom lưng.
“Chào con, sao hôm nay khách sáo vậy?” Hoắc Quân Ung cũng nắm tay cô, lại không ngờ rằng cô nắm tay rất chặt.
Đại Nhu mỉm cười, giọng nói hơi khàn.
Đại Hoắc trịnh trọng nói: “Bố, mẹ, đây là con dâu tương lai của bố mẹ.”
Người đang ngồi đều sững sờ, nếu không phải không đúng hoàn cảnh, họ sẽ mỉm cười, chàng trai nhà giàu ngốc nghếch này đang nói mớ sao?
Dương Mai và Hoắc Quân Ung liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt nhìn Cảnh Nhu lộ nụ cười sâu sắc.
Đại Nhu vẫn giữ nụ cười, trong lòng lại muốn đánh Hoắc Bắc Thần nhưng chỉ có thể xoay đầu như cười như không trừng mắt anh, sau đó cô lại đưa tay trước mặt Dương Thụ: “Bác trai Dương.”