“Xin chào, xin chào.” Dương Thụ nắm tay cô một cái, lập tức rút lại: “Cảm ơn con quan tâm, nhưng anh Dương của con không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ bị người ta hãm hại thôi.”
Đại Nhu hỏi một cách quan tâm: “Ai ác độc vậy?”
Dương Thụ lắc đầu, không nói gì.
Đại Hoắc kéo Cảnh Nhu ngồi xuống ghế sô pha đơn, anh ngồi trên tay vịn rộng rãi, không chịu rút tay ra, đặt tay cô lên đùi anh: “Em cũng biết người đó, chính là Lý Hiền.”
“Chị Lý Hiền à?” Đại Nhu “mặt mày tái mét”, cố gắng dùng hai tay ôm mặt để lộ vẻ kinh hãi, chỉ là Hoắc Bắc Thần kéo chặt không buông, cô đành phải dùng một tay để biểu đạt hiệu quả này: “Quả nhiên là chị ta sao? Thật đáng sợ!”
Cảnh Nhu nói với Đại Nhu: “Phản ứng của cô có phải hơi khoa trương rồi không?”
Lúc này cần hiệu quả khuếch đại. Đại Nhu giảng dạy tại chỗ.
Sắc mặt của Dương Mai và Dương Thụ đều thay đổi, Dương Mai hỏi: “Quả nhiên là chị ta? Lẽ nào con cũng biết chuyện gì sao?”
“Bác gái, con tình cờ biết được một vài chuyện.” Nghe Dương Mai hỏi cô, Đại Nhu thẳng lưng, cô vừa đáp, vừa nhìn Dương Thụ một cách khó xử: “Chỉ là... ”
Dương Thụ không ngờ rằng người bạn gái không đáng để mắt tới của Hoắc Bắc Thần lại không biết thẹn mà nói rằng biết được một vài chuyện, có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông ta cũng không thể lộ ra ngoài mặt, ngược lại chỉ có thể nói: “Con mau nói đi!”
“Vâng vâng.” Đại Nhu vội vàng gật đầu: “Chuyện là thế này. Kỳ nghỉ hè này đúng lúc con làm việc ở công ty người mẫu Vũ Trụ của anh Dương để tích lũy một số kinh nghiệm xã hội. Sau đó con có một người chị chơi khá thân trong công ty, chị ấy đột ngột bị sa thải, nên con hỏi chị ấy tại sao. Chị ấy nói rằng chị ấy đã tra được phòng làm việc Bảo Lợi có giao dịch qua lại với công ty, số tiền tương đối lớn, nhưng việc hợp tác cụ thể có chút không rõ ràng. Chị ấy nói với chị Lý Hiền về việc này, sau đó sáng thứ hai đã bị sa thải.”
Phòng làm việc Bảo Lợi? Dương Mai nhớ tới, cô gái chết trong khách sạn Phong Lâm, người mà Bắc Thần nói là bạn đó không phải là người của phòng làm việc Bảo Lợi sao? Trước đây bà cũng nói bà đã nhìn thấy cái tên này ở đâu đó, nghĩ lại chắc ở trên bảng báo cáo tài chính của công ty người mẫu Vũ Trụ mà Tĩnh Vũ đưa cho bà. Cô gái đã chết đó có liên quan gì đến vấn đề này?
Dương Mai là cổ đông lớn của công ty người mẫu Vũ Trụ, bà không hề hứng thú với ngành giải trí, chỉ coi như ủng hộ cháu trai thôi. Bà không hỏi nhiều, cũng không nhúng tay vào công việc của công ty người mẫu Vũ Trụ, chỉ kêu anh ta đưa bảng báo cáo tài chính một lần, xem có lỗ vốn bình thường hay không. Nhưng bà cũng chỉ xem sơ, đảo mắt vài cái rồi xem kết luận là xong.
Đại Hoắc rót một ly trà cho Cảnh Nhu, Đại Nhu nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Chị gái đó nghi ngờ phòng làm việc Bảo Lợi bị anh Dương dùng để trốn thuế. Đương nhiên con không tin, cũng không muốn chị gái đó hiểu lầm anh Dương và công ty. Con nghĩ đến việc đến phòng làm việc Bảo Lợi để tìm hiểu ngọn nguồn, sau đó sẽ nói sự thật với chị đó. Ai ngờ hôm đó con đến tòa nhà Hồng Thành thì nhìn thấy hai người cưỡng ép bắt một cô gái trong lều đỗ xe, rất giống mấy vụ bắt phụ nữ trên phố để lừa bán mà báo chí nói.”
“Ây da, rốt cuộc con đang nói gì vậy? Thật là lộn xộn, chị à, sau này rồi hẵng nghe lời con bé nói, bây giờ chúng ta nói chính sự quan trọng hơn.” Dương Thụ ngắt lời Cảnh Nhu: “Em thực sự lo lắng cho Tĩnh Vũ.”
“Cậu à, bình thường cậu cũng không có lo lắng như vậy. Cảnh Nhu nói chuyện rất mạch lạc, cô ấy không nói nhảm, cậu bình tĩnh nghe một chút đi.” Đại Hoắc nói một cách bình thản nhưng đầu ngón tay cầm ly trà cho Cảnh Nhu lại có chút run rẩy.
Quả nhiên là cô cố ý đến đây. Quả nhiên cô vẫn không buông được anh.
Trong lòng cô vẫn có anh. Tốt quá rồi. Lần này chắc chắn không thể đánh mất nữa.
“Đúng, Dương Thụ, em đừng ngắt lời.” Dương Mai nói: “Nói không chừng chuyện này rất quan trọng.”
Đại Nhu nói: “Bác trai Dương, con đã nói trúng chủ đề rồi, bác kiên nhẫn nghe con nói vài phút, rất nhanh thôi.” Đại Nhu dừng lại, nói tiếp lời bị Dương Thụ cắt ngang trước đó: “Tóm lại con thấy hai người đàn ông đó không giống người tốt, nên con chạy đến đó giúp cô gái ấy một tay, kết quả cô gái ấy tên là Ngũ Chân...”
“Ngũ Chân?” Vừa bảo em trai đừng ngắt lời, lúc này Dương Mai không nhịn được lên tiếng. Bà ấy nhìn con trai, cái tên này không phải là cô gái đã chết trong khách sạn Phong Lâm này sao?
Hoắc Quân Ung đương nhiên cũng nghe nói đến chuyện này, chỉ là ông ấy không ngờ rằng Cảnh Nhu cũng có liên quan đến chuyện này.
“Đúng vậy, là cô gái đột ngột qua đời trong khách sạn mấy ngày trước. Thực ra, con gọi Hoắc Bắc Thần tìm giúp Ngũ Chân nơi ở, vì cô ấy sợ có người canh ở căn nhà cô ấy thuê để bắt cô ấy đi. Con hỏi cô ấy tại sao những người đó lại bắt cô ấy, cô ấy lại nói chị Lý Hiền muốn cô ấy bán thân để lôi kéo khách hàng, mới có thể vượt hẳn mọi người. Cô ấy tự ép mình đi nhưng vẫn không nhẫn nhịn được, nên cầm chai rượu đập vào người cưỡng bức cô ấy, nên Lý Hiền muốn cho khách hàng một lời giải thích, muốn bắt cô ấy lại.”
Dương Mai chau mày, bà vượt bao khó khăn dốc sức làm việc, sao có thể không biết những chuyện dơ bẩn của những người giàu. Bà là một người phụ nữ, cũng từng nhiều lần bị sỉ nhục, vì vậy bà rất ghét loại người xem phụ nữ thành đồ chơi hay món hàng, chỉ hận luôn có những người làm trò hề vì sắc dục và ham muốn, cũng hận những người vì tiền mà sẵn sàng sa ngã. Đáng thương nhất là những cô gái bị ép mại dâm để mưu sinh.
Không ngờ lại có người xử lý những chuyện ghê tởm này đằng sau bà?
“Con không dám tin chị Lý Hiền lại xấu xa như vậy. Con luôn cảm thấy Ngũ Chân đã phạm sai lầm, nhưng Ngũ Chân bị truy bắt là sự thật mà con đã tận mắt chứng kiến. Cách duy nhất con có thể nghĩ đến là kêu cô ấy liên hệ với cảnh sát, bởi vì theo cách nói của cô ấy, ở trên Lý Hiền còn có người khác, người đó rất có thế lực...”
“Con nhóc này đang nói bậy gì thế, cô đang vu khống con trai tôi sao!” Dương Thụ hét lên, đứng lên trừng mắt.
Đại Nhu sợ hãi đến mức run rẩy trên ghế sô pha, trông vừa đáng thương vừa bất lực. Đại Hoắc nhanh chóng vỗ ngực giúp cô: “Muội Muội, dọa em sợ rồi à? Đừng sợ, anh ở đây.”