Bạn trai cặn bã

Đừng sợ cái đầu của anh đấy! Cô sợ bàn tay nhân cơ hội làm bậy của anh thì có! Đại Nhu muốn đẩy anh ra nhưng xét thấy tình cảnh lúc này của mình không tiện để hành động.
 
Dương Mai cũng bị em trai làm giật mình: “Dương Thụ! Em dữ với con bé làm gì chứ?”
 
Đại Nhu “sợ hãi” nắm tay Hoắc Bắc Thần: “Đúng vậy, bác trai Dương, con cũng chỉ thuật lại một lượt lời Ngũ Chân nói. Sao bác lại kích động như vậy, nói con vu khống anh Dương? Con chưa từng nói anh Dương là người đó mà, Ngũ Chân cũng không biết, cô ấy chỉ biết Lý Hiền không phải người có quyền lớn nhất, chỉ vậy mà thôi.”
 
Đại Nhu nói rất thành khẩn, nghe sao thì vẫn có ý gỡ tội cho Dương Tĩnh Vũ, nhưng ai cũng biết Lý Hiền là thư ký thân cận của Dương Tĩnh Vũ, cô ta lại lợi dụng sự thuận tiện của công ty người mẫu Vũ Trụ để làm những chuyện đó. Thậm chí phòng làm việc Bảo Lợi còn xuất hiện trên bảng báo cáo tài vụ của công ty Vũ Trụ, Dương Tĩnh Vũ là tổng giám đốc của công ty, lại không hề biết gì sao?
 
Nói ra thì khiến người ta khó mà tin được, Dương Mai trải qua gian truân nhiều năm như vậy, cho dù tin cháu trai mình như thế nào cũng khó tránh sẽ vẽ một dấu chấm hỏi trong lòng.
 
Thứ Đại Nhu muốn chính là hạt giống nghi ngờ này.
 
Dương Tĩnh Vũ đối với Dương Mai thật sự quá thân thiết, bình thường lại không có chỗ nào trái với lệ thường, bất kỳ ai đột nhiên nói anh ta là người xấu... cho dù là Hoắc Bắc Thần... Dương Mai cũng có thể không tin, có lẽ sẽ cho rằng có người đang bày kế ly gián.
 
Một người như Lý Hiền khai ra Dương Tĩnh Vũ, có thể nói cô ta vì bảo vệ bản thân mà kéo người khác xuống nước, nhưng một nạn nhân đã chết lại nói ra những lời lấp lửng thì đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
 
“Em vợ, lời Tiểu Nhu nói rất quan trọng, dựa vào lý lẽ thông thường, cô gái đã chết không hề nói dối, ở trên Lý Hiền vẫn còn người khác. Chỉ là người đó là ai thì rất quan trọng, có lẽ chính là người hãm hại Tĩnh Vũ.” Hoắc Quân Ung nói, sau đó ông ấy chuyển sang Đại Nhu: “Bác trai Dương của con tính tình nóng nảy, xin lỗi vì đã dọa con sợ, ông ấy không cố ý đâu.”
 
Giọng nói hòa nhã lại có sức mạnh chữa lành, tuy Đại Nhu không bị giật mình nhưng vẫn vô cùng thoải mái.
 
Đại Hoắc hôn lên trán Cảnh Nhu giống như an ủi đứa trẻ sợ hãi, nói với Dương Tĩnh Vũ một cách thẳng thắn: “Cậu à, Cảnh Nhu của chúng ta là một cô gái điềm đạm, sao chịu nổi tiếng hét của cậu chứ? Cô ấy cũng không nói gì, cậu đột nhiên mắng cô ấy làm gì, làm như anh Tĩnh Vũ thật sự có vấn đề vậy!”
 
Dương Thụ nhanh trí, thấy mình có vẻ đã mắc bẫy của cô bé này. Thật sự cô cũng không chỉ đích danh, tuy người đó rất có khả năng là Tĩnh Vũ nhưng cũng có khả năng không phải. Ông ta mắng cô hơi sớm, ngược lại càng lộ rõ ông ta đang chột dạ. Đêm qua Dương Thụ chơi thâu đêm với một cặp song sinh, vốn dĩ tinh thần vẫn chưa hồi phục, mà sáng sớm lại gặp chuyện xấu này, nên ông ta mới trở nên hồ đồ. Dương Thụ lấy lại tinh thần, vội tỏ vẻ hối hận: “Ôi, con xem cậu này, cậu bị hồ đồ rồi. Tiểu Nhu, xin lỗi, bác trai Dương xin lỗi con, bác trai Dương không cố ý lớn tiếng với con đâu.”
 
“Không sao đâu, bác trai Dương, đương nhiên con hiểu tâm trạng của bác. Con không để trong lòng đâu.” Suy cho cùng thì chỉ là hai tiếng chó sủa, cô cũng không thể tính toán. Điều Đại Nhu khá bất mãn là con chó dữ cỡ lớn ở bên phải, nhân cơ hội cứ đụng chạm cô, bàn tay dán lên tay cô giống như không thể tách rời vậy. Cô xoay đầu cười như không cười ra vẻ Tiểu Nhu: “Buông em ra có được không, em không quen.”
 
“Không buông.” Đại Hoắc không chỉ không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn.
 
Đại Nhu híp mắt: “Buông ra.” Còn lên mặt nữa à?
 
Đại Hoắc cứng đờ, méo miệng, đôi mắt đen rất uất ức, lại không dám không buông, anh ấy buông ra một cách tiếc nuối, Đại Nhu lập tức rút tay ra.
 
Cảnh Nhu thật sự bội phục, cô luôn bó tay khi Hoắc Bắc Thần giở trò, cũng là bản thân mình, sao Đại Nhu lại có thể ăn nói mạnh mẽ như vậy?
 
Luật sư Vương nghe điện thoại xong trở về, đứng một bên nghe họ nói chuyện, ông ấy mở miệng đề nghị: “Tổng giám đốc Dương, hay là bây giờ tôi kêu người điều tra tình hình của Lý Hiền nhé?”
 
Điều tra, điều tra cái quỷ gì! Tất cả bọn họ đều cho rằng Lý Hiền không phải kẻ cầm đầu, điều tra kĩ hơn nữa thì Tĩnh Vũ phải thanh minh thế nào đây? Cho dù không có quan hệ gì cũng có thể tìm ra quan hệ! Dương Thụ nóng lòng, nhưng vẫn phải nghe theo: “Đúng đúng, phải điều tra.”
 
Cho dù Đại Hoắc không thể đụng chạm nhưng anh vẫn ngồi trên tay vịn không chịu ngồi trên sô pha thoải mái. Cánh tay anh để trên lưng ghế sô pha, nói một cách thờ ơ: “Con nhớ Lý Hiền có một người tình, chắc cô ta biết gì đó.”
 
Đại Nhu còn đang nghĩ xem làm sao để nhắc nhở họ về người này, không ngờ Hoắc Bắc Thần lại thuận miệng nói ra. Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, đúng lúc nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu đến mức giống như không có ánh sáng. Đại Nhu chớp mắt một cái, thì lại trở thành đôi mắt có ý cười dịu dàng, đúng như dáng vẻ trong trí nhớ của cô.
 
Đại Nhu hoảng hốt trong vài giây.
 
“Người tình của Lý Hiền...” Luật sư Vương đang muốn hỏi kĩ, điện thoại ai đó lại reo lên, Dương Thụ lập tức bảo luật sư Vương im lặng, rồi mới nghe ra đó là điện thoại của luật sư Vương. Luật sư Vương vội nói một tiếng “xin lỗi” rồi đi nghe máy, “ừm ừm” vài tiếng ở bên cạnh, ông ấy cất điện thoại, bước nhanh trở về: “Vừa nãy nhận được tin từ cục cảnh sát, Lý Hiền đó đã chết trong trại giam rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui