Ở dưới tòa nhà ký túc xá nữ, Hoắc Bắc Thần vẫn kéo tay Cảnh Nhu không nỡ buông ra, hai người tay kéo tay thầm thì to nhỏ một hồi lâu, thì bị bạn cùng phòng trên lầu nhìn thấy.
Sau khi trở về, Cảnh Nhu không tránh khỏi việc bị trêu chọc một phen, đặc biệt là vừa ngồi xuống điện thoại lại vang lên, giống như một khắc cũng không thể tách rời, tiếng cười đùa của chị em càng lớn hơn.
Cảnh Nhu bắt điện thoại dưới ánh mắt mập mờ của chị em, nói hai câu thì đã cúp máy, giả vờ bình tĩnh cầm đồ dùng vệ sinh đi ra bên ngoài, ra ngoài cửa mới nhớ ra mình đã rửa mặt, đánh răng ở nhà thuê rồi. Cô sờ mũi, đến bồn rửa tay công cộng xoay một vòng rồi lại trở về.
Đại Nhu cứ nhai đi nhai lại những lời lẽ nhàm chán: “Bây giờ cô tỉnh ngộ vẫn còn kịp, cứ tiếp tục như vậy thì cô đợi vạn kiếp bất phục đi.”
Cảnh Nhu lắc đầu, bây giờ đã không kịp nữa, cô nói.
Đại Nhu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một tiếng.
“Bỏ đi, tôi chính là một kẻ ngu ngốc, không muốn quan tâm nữa. Cô mở gấu trúc nhỏ ra xem thử có phương thức liên hệ với người tình giả của Lý Hiền không, nghĩ cách thăm dò ý tứ của cô ta.”
Cô cũng cảm thấy bức ảnh ở chỗ cô ta sao?
“Không biết.”
Cảnh Nhu trả lời một tiếng, sau đó lập tức leo lên giường, kéo rèm lại, lấy điện thoại trong túi ra.
“Cảnh Nhu, ngủ sớm vậy, xuống đây nói chuyện đi!” Quan Trạch Nam gọi cô.
“Đợi chút, tớ có chút chuyện.” Cảnh Nhu trả lời, lướt màn hình bấm vào hình gấu trúc nhỏ.
Gấu trúc lắc cái mông béo ú hai cái, giao diện hiện ra, Cảnh Nhu còn chưa kịp bấm vào danh bạ mà app đã , một cái chấm tròn nhỏ đã thu hút ánh nhìn của cô, đó là lời nhắc cập nhật tin tức theo dõi mới.
Chứng tỏ chủ nhân của điện thoại đã nhắn tin với người khác.
Nhưng chủ nhân điện thoại đã chết rồi mà. Cảnh Nhu chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Lẽ nào đây là tin nhắn đến từ địa ngục?
…
5 giờ sáng ngày hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ sáng, bầu không khí buổi sáng mang theo cơn lạnh đầu thu. Oshima Yukiko đeo một cặp kính gọng đen, trên lỗ tai đeo khẩu trang màu đen, tuy áo thun lộ rốn và quần jean siêu ngắn khoe được vóc dáng người mẫu hoàn mỹ của cô ta nhưng khi cô ta kéo vali bước ra khỏi cổng đón ở sân bay, vẫn không nén được mà run cầm cập.
Sao lạnh vậy… Sớm biết thế này cô ta mặc áo khoác vào là được rồi, Oshima Yukiko đi trong gió lạnh, vẫn kiên trì ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô ta phải chuẩn bị sẵn từng giây từng phút, lỡ như có phóng viên giới giải trí chụp ảnh đi đường thì sao?
Cô ta nhìn xung quanh xem có phóng viên giới giải trí không, lại nhìn thấy có một người đàn ông trung niên mặc Âu phục đen, gương mặt không hề có biểu cảm gì, cầm một bảng hiệu làm từ giấy cứng, phía trên dùng bút đen lớn viết “Dương Dương thân yêu”. Có chút không nỡ nhìn, cô bước nhanh lên phía trước, đưa tay cầm lấy bảng hiệu của anh ta.
“Cô là Oshima Yukiko à?” Người đàn ông đó hỏi, xem ra là một tài xế.
“Là tôi, Lý Hiền đâu? Cô ấy không đến à?”
“Cô ta kêu tôi đến đón cô.” Người đàn ông đó gấp đôi giấy cứng lại, ném vào thùng rác bên cạnh: “Mời đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Đến nơi cô sẽ biết thôi.”
Tài xế xoay người, muốn bước xuống hầm đỗ xe, thì có hai người đàn ông lôi thôi lếch thếch đang đứng nhìn trái ngó phải, có thể lờ mờ thấy bên hông của họ nhô lên, hình như có thứ gì đó khác. Sắc mặt tài xế thay đổi, xoay đầu thấp giọng nói với Oshima Yukiko: “Có mấy người muốn giết cô đang đi về phía cô, trên người họ có súng, bình tĩnh một chút nhé.” Tài xế có tầm nhìn xa khiến Yukiko bình tĩnh lại khi cô ta sắp kinh ngạc la lên: “Cô đeo khẩu trang, họ tạm thời không nhận ra cô, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đến nhà vệ sinh nữ, ở đó có người tiếp ứng cô.”
Tinh thần ủ rũ ban đầu của Oshima Yukiko lập tức bị thức tỉnh bởi Adrenaline tăng vọt, đôi mắt cô lộ vẻ sợ hãi, không hiểu tại sao đột nhiên mình lại bị cuốn vào trong chuyện nguy hiểm, nhưng sắc mặt của những người bước đến đều không tốt, cô ta không kịp suy nghĩ, chỉ có thể tin người mà Lý Hiền phái đến.
Lữ Huy và anh em quan sát khắp nơi tìm Yukiko, căn cứ vào tình báo đáng tin, cô ta là người tình che giấu của Lý Hiền, chuyến bay cô ta ngồi chính là chuyến vừa đáp xuống.
Tuy Lý Hiền đã khai cô ta có chứng cứ hình ảnh Dương Tĩnh Vũ giết người, nhưng cô ta lại dùng thứ này để uy hiếp, cầu xin được xử lý rộng lượng và yêu cầu phóng thích Lưu Tĩnh. Không ngờ còn chưa bàn xong điều kiện, thì cô ta đã đột ngột đi gặp Diêm Vương rồi. Hỏi Lưu Tĩnh thì Lưu Tĩnh nói không biết, kiểm tra một lượt tất cả thiết bị lưu trữ trong nhà cô ta, cũng không có, cầm lệnh kiểm soát đến nhà bố cô ta tìm cũng không có. Nếu không phải Cảnh Nhu nhắc tới, bọn người Lữ Huy căn bản không biết còn có nhân vật này. Chỉ là rốt cuộc Cảnh Nhu làm sao biết được, rốt cuộc cô là nhân vật nào trong vụ án này? Cảnh sát sẽ không bị cô sử dụng như công cụ chứ? Ân oán hào môn gì đó… Nhưng thấy dáng vẻ ngốc bạch ngọt của bạn trai cô lại không giống vậy.
Nhưng cho dù Cảnh Nhu có quỷ kế âm mưu gì, thì vụ án này cũng là án lớn nghiêm trọng. Có lẽ một khi lôi ra thì nước bẩn bên trong càng sâu hơn.
Việc cấp bách trước mắt chính là tìm thấy Yukiko.
Bọn người Lữ Huy cũng không tiết lộ trước, cảnh sát muốn tóm tất cả những người đã gọi Yukiko trở về, họ đã sớm nhắm trúng người đàn ông cầm bảng hiệu “Dương Dương thân yêu”. Bởi vì Cảnh Nhu nói đây là tên thân mật của Yukiko. Tuy Yukiko đeo mắt kính và khẩu trang, không nhìn rõ tướng mạo nhưng nhân viên trên máy bay đã thầm gật đầu xác nhận nhân vật mục tiêu với họ.
Họ đang định bước lên phía trước thì thấy hai người đột nhiên chia nhau hành động, người đàn ông mang dáng vẻ tài xế trực tiếp bước về phía bãi đỗ xe dưới hầm, Yukiko lại bước về… phía nhà vệ sinh.
Nghê Huân bảo mọi người chia nhau hành động, một bộ phận đuổi theo tài xế đó, những người còn lại nhắm vào Yukiko. Lữ Huy cùng cảnh sát và nữ cảnh sát hình sự Ngô Phương theo đuôi Yukiko đến nhà vệ sinh. Yukiko lẻn vào trong, Ngô Phương gật đầu với Lữ Huy, Lữ Huy bảo cô ta cẩn thận, Ngô Phương trả lời rồi theo vào trong.
Nhà vệ sinh ở sân bay vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, còn phát nhạc du dương, lúc Ngô Phương vào trong thì không có ai đang đợi, lướt nhìn thì mười phòng đơn chỉ có hai phòng còn trống. Ngô Phương đứng bên ngoài, để tay dưới vòi nước cảm ứng tự động giả vờ rửa tay, tai mắt lại chú ý động tĩnh bên trong một cách cảnh giác.
Một phút trôi qua, có một cô gái trẻ tuổi để tóc búp bê ngang vai bước ra từ một căn phòng trong số đó, thêm một lúc nữa, một chị gái mặc sườn xám và một chị nhân viên văn phòng bước ra ngoài. Hai người đều rửa tay và dặm lại lớp trang điểm ở bồn rửa tay. Thêm một lúc nữa, một cô gái tóc vàng cột kiểu đuôi ngựa, đeo khẩu trang, hai tay đút vào túi bước ra ngoài, Ngô Phương liếc nhìn cô ta một cách cảnh giác, chiều cao không phù hợp, ít nhất Yukiko cao một mét bảy, còn cô gái này nhiều nhất chỉ một mét sáu.
Ngô Phương cứ chờ đợi mãi, đợi đến khi người bên trong đều ra ngoài gần hết, vẫn không thấy bóng dáng của Yukiko. Ngô Phương cảm thấy có chút không đúng, cô ấy bước vào trong đẩy từng cánh cửa ra xem, đợi đến khi cô ấy bước đến một căn phòng ở góc bên phải, nhìn xuyên qua kẽ hở, một đôi chân dài duỗi ra một cách yếu ớt. Ngô Phương chợt lo lắng, đẩy cửa ra xem.
Yukiko ngồi trên bồn cầu với đôi môi tím tái, đầu lệch sang một bên một cách kỳ lạ, cô ta đã tắt thở từ sớm.