Bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi mất trí nhớ

CHAP 10 
 
    [Tiểu Yên, mi đã từng rất quen thân với anh chàng này?]
 
    Nhiệt độ điều hoà trong xe rất thấp. Đàm Yên hơi rụt cổ lại, cúi đầu trả lời Lý Liên.
    
    [Không quen]
 
    Sau khi gõ xong hai chữ này, Đàm Yên đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ. Cô ngước mắt lên, thấy được khuôn mặt của Lâm Khê qua gương chiếu hậu.
 
    Anh ta đang nhìn cô.
 
    Đôi mắt anh ta sâu thẳm, lạnh lẽo như hồ băng vậy.
 
    Thịch! Trái tim Đàm Yên đập mạnh, cả người nhảy dựng lên.
 
    Anh chàng này.......
 
    Cô bắt đầu hoài nghi, liệu anh ta có mất trí nhớ thật không nhỉ?
 
    Lý Liên ngồi đoan chính bên cạnh cô, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, lại gửi cho cô một tin nhắn.
 
    [Sao tôi cảm thấy người ta có ý với mi nhỉ? Anh ta vẫn luôn nhìn mi kìa, mi không phát hiện ra sao?]
 
    [Không]
 
    Đánh xong một chữ này, Đàm Yên đặt tay xuống, dừng lại.
 
    Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Khê.
 
    Anh ta lớn hơn cô một tuổi, rất đẹp trai, lại là người khá ồn ào. Vào đầu năm học, anh ầm ĩ muốn đi đón tân sinh viên.
 
    Năm đó, nhà trường gửi một chiếc xe bus của trường đến ga tàu và sân bay để đón tân sinh viên. Đàm Yên kéo vali, bỏ qua chiếc taxi đang chờ khách ở trước mặt và nhìn thấy Lâm Khê.
 
    Anh đang giơ một tấm biển lớn viết tên trường, hô hào ầm ĩ.
 
    "Các em tân sinh viên của trường đại học C, chào mừng các em đã về với vòng tay của tổ chức......"
 
    Đàm Yên kéo vali đi lướt qua, còn chưa đến nơi thì Lâm Khê đã đưa bảng cho ai đó cầm, niềm nở bước tới, chủ động xách vali cho cô.
 
    "Học muội, em là sinh viên trường đại học C hả? Chuyên ngành nào?"
 
    Đàm Yên không có thói quen thân cận với người lạ, né ra bên cạnh: "Khoa học máy tính"
 
    "Hể, vậy hả? Anh cũng học Khoa học máy tính nè"
 
    Phía sau có một nam sinh gọi tên anh.
 
    "Lâm Khê, đừng có mà tán tỉnh con gái nhà người ta nữa!!! Sang bên này làm làm việc chính đê!!"
 
    Lâm Khê không quay đầu lại.
 
    "Việc chính cái gì, đang làm việc chính đây này!!"
 
    Mọi người ở phía sau cười đùa ầm ĩ.
 
    Lâm Khê cũng không đi đón tân sinh viên khác mà đưa Đàm Yên lên xe trước, trong xe đã có vài học sinh tụ tập nói chuyện phiếm.
 
    Đàm Yên thấy phía sau còn có ghế trống, đi thẳng tới ngồi xuống.
 
    Lâm Khê thấy Đàm Yên vẫn lạnh lùng thờ ơ không đếm xỉa gì đến mình, xấu hổ không dám chen vào, chỉ có thể ngồi chỗ khác.
 
    Nhưng trong suốt thời gian đi, anh ta luôn nhìn chằm chằm Đàm Yên.
 
    Cô gái ngồi bên cạnh Đàm Yên đẩy đẩy vai cô, hỏi nhỏ.
 
    "Này, Lâm tiền bối có phải có ý với cô không? Anh ta cứ nhìn mãi bên này...."
 
    ....
 
    Nhiệt độ điều hoà trong xe được tăng lên một chút. Lý Liên vẫn tiếp tục nhắn tin cho cô.
 
    [Yên huynh đệ, chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Sau này nhà mi có phát tài rồi thì cũng chớ quên ta nghe chưaa??]
 
    Đàm Yên suy nghĩ một chút rồi trả lời.
 
    [Tôi không có quan hệ gì với anh ta, cô đừng nghĩ linh tinh]
 
    Lý Liên cười đến híp cả mắt.
 
    Nơi Lâm Khê chọn ăn vẫn giống như trước kia-----
 
    Ngay khi họ dừng xe đã có một người lon ton chạy đến, ân cần mở cửa xe cho bọn họ, cung kính hô to.
 
    "Anh Lâm, mời vào!!"
 
    Vừa bước vào, quản lý quán ăn đã đích thân bước đến chào hỏi, khuôn mặt vuông vức, đoan chính. Đầu tiên ổng ta niềm nở nói với Lâm Khê rằng rượu đang được vận chuyển tới đây, chưa kịp nói hết câu đã sững lại khi nhìn thấy Đàm Yên.
 
    Đây là gương mặt vô cùng quen thuộc. Cô nhớ mang máng hình như ông ta họ Đường, là gương mặt mà cô đã gặp biết bao nhiêu lần khi đi cùng Lâm Khê.
 
    Cô mím môi cười nhạt.
 
    Quản lý Đường định thần lại, hô to.
 
    "Chào cô Đàm!!"
 
    Lâm Khê dừng bước, không chút kiêng dè mà liếc Đàm Yên một cái.
 
    "Hai người quen nhau à?"
 
    Quản lý Đường lúng túng cười: ".........Gặp qua một hai lần"
 
    Lâm Khê 'Ồ' một tiếng đấy ẩn ý nhưng không quá quan tâm về vấn đề này, nhấc chân bước vào thang máy.( Sao tui có cảm giác anh nhà đã nhớ lại hết rồi ta....)
 
    Quản lý Đường cũng bắt đầu đổi chủ đề vè nói về vấn đề khác.
 
    Đàm Yên đổ mồ hôi lạnh, sau lưng đọng lại một lớp mồ hôi mỏng.
 
    ------Lâm Khê cố ý.
 
    Dường như anh ta đã biết gì đó nên mới dùng hợp đồng để dẫn dụ cô tới gặp ông Đường.
 
    Nhưng anh ta đã biết được những gì?
 
    Lòng bàn tay Đàm Yên ướt đẫm mồ hôi, tim vẫn đập thình thịch.
 
    Cô bắt đầu nghi ngờ việc Lâm Khê bị mất trí nhớ tất cả đều là dối trá.
 
    Vào chỗ ngồi, quản lý Đường đưa menu cho ba người họ và bắt đầu giới thiệu những món ăn ngon nhất của mùa này.
 
    Lâm Khê đưa thực đơn cho Đàm Yên, cố ý bảo cô chọn trước.
 
    Đàm Yên biết Lâm Khê có cùng khẩu vị với mình: trọng ngọt trọng cay nên cố tình tránh các món đó đi, tùy ý gọi 3 món đều là món thanh đạm.
 
    Lâm Khê mặt không đổi sắc, cũng tùy ý gọi vài món, nhìn Đàm Yên cười nói.
 
    "Thì ra khẩu vị của Đàm tiểu thư lại giống tôi như vậy."
 
    Đàm Yên: "........"
 
    Giống cái em gái anh!
 
    Lý Liên chửi thầm. Tiểu Yên còn bảo không quen Lâm Khê, thế này mà không quen à? Các món Đàm Yên gọi đều trùng khớp với khẩu vị của Lâm Khê, đúng là miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật!
 
    Không lâu sau, đồ ăn được phục vụ từng món một. Đàm Yên trong lòng chất chứa tâm sự, hơn nữa đồ ăn lại không hợp khẩu vị nên cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
 
    Lâm Khê ăn rất nhẹ nhàng, thậm chí anh ta còn nói chuyện phiếm với Lý Liên.
 
    "Lần này hợp tác được với Đàm tiểu thư ít nhiều cũng là nhờ Lý tiểu thư đây. Nếu không có cô nhiệt liệt tiến cử, chúng tôi sẽ không phát hiện Đàm tiểu thư đây đúng là một viên ngọc quý."
 
    Lý Liên cười khách sáo đáp lại vài câu. Lâm Khê khen ngợi Đàm Yên, cô là bạn tất nhiên sẽ tự hào về cô ấy. Nhưng mà tại sao-----
 
    Rõ ràng là Dung chủ động đề nghị hợp tác, tại sao qua lời Lâm Khê lại thành cô nhiệt liệt tiến cử rồi???
 
    Đàm Yên vẫn vùi đầu vào bữa ăn, mặc kệ không quan tâm đến cuộc hội thoại của hai người.
 
    Lâm Khê nói tiếp: "Tôi rất ngưỡng mộ tài năng và phong cách của Đàm tiểu thư. Không biết liệu Đàm tiểu thư có muốn đầu quân cho công ty chúng tôi không?"
 
    Đàm Yên bình tĩnh nhai sạch thức ăn rồi nuốt xuống, không do dự mà chối thẳng.
 
    "Đâu dám đâu dám. Tôi tài hèn học mọn, làm sao có thể đảm nhận công việc của quý công ty."
 
    Phục vụ đẩy xe đến, bên trong phủ kín đá vụn. Khí lạnh xộc đến, bên trên điểm xuyết vài bông hoa, nằm ở giữa là một chai rượu nho.
 
    Phục vụ mở chai rượu đánh tách một cái, định rót rượu cho bọn họ thì bị Lâm Khê cản lại. Anh đứng dậy, từ từ rót cho cô một ly rượu rồi lại rót cho Lý Liên.
 
    Lý Liên vội vàng đứng lên, nịnh nọt cười.
 
    "Cảm ơn Lâm tổng"
 
    ------Rõ ràng Lâm Khê nhỏ hơn cô những vài tuổi nhưng không biết tại sao, Lý Liên lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
 
    Tính theo chức vụ thì hiện tại, cô phải là người rót rượu cho Lâm Khê.
 
    Lâm Khê cuối cùng cũng tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, nhìn Đàm Yên mà cười.
 
    "Đàm tiểu thư không cần căng thẳng như vậy đâu, thả lỏng nào."
 
    Lý Liên thấy Lâm Khê đã uống thì cũng vội vàng nhấp một hơi, nhìn sang Đàm Yên vẫn không nhúc nhích thì da đầu tê dại, dùng khuỷu tay huých một cái.
 
    Đàm Yên ngửa cổ lên, cũng uống một ngụm rượu.
 
    Vào khoảnh khắc hơi rượu cay xè xộc vào cổ họng, cô chợt nhận ra từ trước đến giờ là cô luôn lầm tưởng.
 
    Đây không còn là thời học sinh của bọn họ nữa. Hợp đồng của cô, tiền bạc công sức của cô đều nằm trong tay Lâm Khê, bị anh quản lý chặt chẽ.
 
    Nhưng nếu cô đến công ty của anh làm việc, cô sẽ bị anh kiểm soát nhiều hơn.
 
    Cô không muốn.
 
    "Tôi không thích một công việc gò bó và cứng nhắc. Cảm ơn ý tốt của Lâm tổng."
 
    Lâm Khê nhướng mày: "Vậy thì quên đi."
 
    Cổ họng cô bỏng rát, hơi cay xộc thẳng lên mũi. Rất khó chịu.
 
    A, cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
 
    Đàm Yên đẩy ghế, đứng lên rời khỏi bàn: "Tôi đi vệ sinh một chút, xin lỗi vì không tiếp được ngài."
 
    Cô đi vào WC, đóng cửa lại, đưa tay vào trong cổ họng bóp mạnh một cái, nôn hết rượu vừa uống ra.
 
    Cô không thích rượu, thứ lúc nào cũng nhắc chở cho cô về những sai lầm chua xót trong quá khứ.
 
    Ấn nút xả, cô đi đến bồn rửa tay, chà xát bàn tay đến ửng đỏ rồi tỉ mỉ dùng giấy lau hết.
 
    Khi cô quay lại bàn ăn một lần nữa, trong phòng chỉ có một mình Lâm Khê.
 
    Rượu trong ly của anh đã cạn.
 
    Lúc này, anh hơi nheo mắt lại, mị hoặc nhìn Đàm Yên, nhẹ giọng hỏi: "Đàm tiểu thư, cô đã có bạn trai chưa?"
 
    Đàm Yên lạnh mặt: "Lâm tiên sinh, anh say rồi."
 
    Cô tránh sang bên cạnh.
 
    Lâm Khê vẫn cười, rồi tự nhiên đứng dậy bước về phía cô.
 
    Đàm Yên xoay người muốn chạy nhưng Lâm Khê đã nắm chặt cổ tay của cô.
 
    Anh ta càng lúc càng gần, tựa như đã chạm vào má của cô.
 
    Mùi rượu nồng nặc.
 
    "Đàm tiểu thư, cô nghĩ một chút, cô có muốn làm bạn gái của tôi không?"
 
   (Editor: Coóoooooo)
 
                      ____HẾT CHAP 10____
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui