Bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi mất trí nhớ

CHAP 14 
 
    Tào Gia Lương mặt mũi tối sầm kéo Lâm Khê về chỗ, không quen xin lỗi Đàm Yên.
 
    "Xin lỗi cô Đàm, cậu ấy uống say quá."
 
    Tuy là xin lỗi nhưng ngữ khí thì không có chút thành khẩn nào.
 
    Nếu Lâm Khê không có ở đây, anh ta nhất định không xin lỗi!
 
    "Không sao."
 
    Đàm Yên đẩy đẩy Khúc Đức Kinh đang nằm gục mặt xuống bàn. Anh ta miễn cưỡng ừm vài tiếng trong vô thức rồi lại bất tỉnh.
 
    Say rồi, hơn nữa lại còn say đến bất tỉnh nhân sự. 
 
    "Tôi xin lỗi Đàm tiểu thư, tôi đã chuốc say bạn của cô". Lâm Khê nói " Tôi sẽ lái xe đưa anh ta về sau."
 
    "Cậu quên đi". Tào Gia Lượng đen mặt nói. "Cậu? Cậu định lái xe sau khi đã uống say thế này sao? Để lát nữa tôi đưa anh ta về."
 
    Lâm Khê mở to mắt, mê ly nhìn anh ta.
 
    Đàm Yên cảm thấy vừa rồi Lâm Khê đến gần cô như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu------- hình như mùi rượu đã làm cô say rồi. (Là say rượu, hay là say người.....)
 
    Cô đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
 
    Hôm nay thái độ của Bàng Quân Đạt đối với cô rất kỳ lạ, chắc là do Tào Gia Lương đã nói gì đó với anh ta--- nhưng không quan trọng, cô cũng không trông chờ việc họ có thái độ tốt với cô.
 
    Quãng đường đời phía trước, mỗi người sẽ có một lối đi riêng. Sau này, cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có quan hệ với bọn họ.
 
    Rào rào.
 
    Đàm Yên vốc một vốc nước lạnh lên mặt, bình tĩnh rửa mặt.

 
    Chì kẻ mày đã bị nước cuốn trôi, chỉ là cô quên mang theo bút kẻ lông mày.
 
    Nhưng không thành vấn đề. Vốn là lông mày của cô khá nhạt nhưng cũng không tồi, nhìn sơ qua thì không có gì khác biệt.
 
    Cô đứng trước máy sấy, hong khô tay, đột nhiên có một bóng hình phản chiếu trong gương.
 
    Là Lâm Khê.
 
    Anh ta vẫn còn say, mơ hồ đứng dựa vào cửa nhìn Đàm Yên.
 
    Đàm Yên nói: "Lâm tiên sinh, đây là nhà vệ sinh nữ, anh đi nhầm rồi."
 
    "Tôi tới tìm cô."
 
    Lâm Khê lấy một điều thuốc ra, châm lửa, rít một hơi thật dài: "Đàm tiểu thư, trước đây chúng ta có từng quen nhau sao?"
 
    "Tôi nhớ anh đã hỏi như vậy một lần rồi."
 
    Đàm Yên nhắc nhở.
 
    Lâm Khê khẳng định: "Lần trước cô nói dối."
 
    Đàm Yên nhìn thấy Tào Gia Lương đứng cách đó không xa, trầm mặt ra hiệu cho cô.
 
    Cô cười cười, nhẹ nhàng nói: "Tại sao Lâm tiên sinh lại có ý nghĩ hoang đường như vậy?"
 
    Lâm Khê nghiêm nghị nhìn cô: "Cô và Tào Gia Lương đang giấu tôi chuyện gì?"
 
    Quả nhiên, biểu hiện bất thường của Tào Gia Lương khiến anh ta nghi ngờ.
 
    Đàm Yên khẽ liếc nhìn Tào Gia Lương, sảng khoái thừa nhận.
 

    "Ừm, đúng là không giấu được anh."
 
    Lâm Khê nheo mắt.
 
    Mặt Tào Gia Lương tái mét, vội vàng hừng hổ bước đến đây, khí thế chém đinh chặt sắt như muốn tẩn cho cô một trận.
 
    "Hồi đó tôi là bạn gái của Tào Gia Lương, gã ta cũng có đôi lần kể về anh. Thật đáng tiếc sau này tên đó đã đánh đập tôi không thương tiếc, lừa dối tôi mà qua lại với người khác. Tôi tức quá liền chia tay với anh ta, đến nỗi mà------"
 
    Đàm Yên cau mày, tỏ vẻ khinh bỉ cùng mất hết kiên nhẫn, gằn từng chữ một.
 
    "Đến nỗi mà tôi cảm thấy ghê tởm và buồn nôn với tất cả những thứ liên quan tới Tào Gia Lương, trong đó bao gồm cả anh!"
 
    "Cô nói láo!!!"
 
    Tào Gia Lương kinh ngạc, gân cổ lên, vội vàng bước đến giải thích, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của Đàm Yên. 
 
    Anh ta khựng lại. 
 
    Lâm Khê còn đang ở đó, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười. 
 
    Tào Gia Lương nhìn chằm chằm Đàm Yên.
 
    Mắt của Đàm Yên có màu nâu nhạt, trong suốt, thanh nhã mà không mị tục.
 
    Mà lúc này đây, đôi mắt ấy như đang nhìn một con khỉ biểu diễn trong rạp xiếc, đầy vẻ giễu cợt nhìn anh ta.
 
    Tào Gia Lương đột nhiên hiểu ra.
 
    Anh ta phải hợp tác với Đàm Yên để giải quyết êm xuôi chuyện này.
 
    "------Tôi......tôi đâu có ngoại tình. Tôi chỉ thấy người ta đáng thương, nói với người ta vài câu thôi". Mặc dù Tào Gia Lương có thể lấp liếm chuyện này cho Đàm Yên, nhưng anh ta không muốn cõng cái nồi tra nam này đâu. "Ngược lại là cô, ngày nào cũng đòi hết cái này đến cái kia, cuối cũng không phải là chạy theo người nước ngoài kia à?"

 
    Tào Gia Lương càng nói càng hăng, suýt nữa nói ra câu "Tại sao Lâm Khê phải xin lỗi cô", nhưng khi vừa nói được chữ "Lâm" thì Lâm Khê đã đạp chân xuống sàn nhà.
 
    "Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
 
    Anh ta dửng dưng nhìn hai người: "Hai người ồn ào vậy làm gì."
 
    Đàm Yên ôm cánh tay nhìn Tào Gia Lương, cười nói: "Nói tiếp đi, tôi rất muốn nghe anh đã bịa ra những chuyện gì sau lưng tôi."
 
    Tào Gia Lương tức giận: "Tôi còn chưa thèm nhắc đến những chuyên ti bỉ mà cô đã làm đâu!"
 
    "Đã làm thì sẽ nhận, còn chưa làm là chưa làm, không thẹn với lương tâm. Ngược lại là anh, là đàn ông mà sao có thể đặt điều vu khống tôi như vậy mà không biết ngượng?"
 
    Đây là đang mắng anh ta nhiều chuyện.
 
    Tào Gia Lượng muốn vặn lại nhưng Lâm Khê lại cắt ngang.
 
    "Được rồi, Tào Gia Lượng!" Lâm Khê sốt ruột kéo anh ta, "Đi, ở đây giằng co làm gì, đi về!"
 
    Nhìn nụ cười khiêu khích của Đàm Yên, anh ta phải cắn răng chịu đựng nuốt nỗi nhục này xuống.
 
    ----------- Vì Lâm Khê, anh ta nhịn!
 
    Chỉ còn lại Đàm Yên, mọi người xấu hổ ngượng ngùng lại uống rượu. Đàm Yên chọc chọc Khúc Đức Kinh, phát hiện anh ta đã say đến bất tỉnh nhân sự.
 
    Cũng không biết Tào Gia Lương đã bí mật truyền tin cho mọi người bàng cách nào, nhưng ngoài Lâm Khê ra, tất cả những người khác đề giả vờ như Đàm Yên là bạn gái cũ của Tào Gia Lương.
 
    Ăn xong, Trình Thần đề nghị Tào Gia Lương đưa Đàm Yên và Khúc Đức Kinh trở về.
 
    Tào Gia Lương và Đàm Yên xung khắc như nước với lửa, vừa nghe liền giãy nảy lên.
 
    "Đưa cô ta cùng bạn trai của cô ta về? Xin lỗi chứ tôi không làm được!"
 
    "Vậy thì để tôi."
 
    Lâm Khê đột nhiên xen vào, mọi người đều sững sờ.
 
    Chưa để ai định thần lại, anh ta đã cúi xuống dìu Khúc Đức Kinh vẫn đang bất tỉnh nhân sự, bình tĩnh nhìn Đàm Yên.

 
    "Đi thôi."
 
    Tào Gia Lương nghẹn ngào muốn khóc.
 
    Anh ta muốn tự vả!!!
 
    Cái miệng thối này! Lại đem rắc rối về nhà!!!
 
    Đàm Yên cười: "Cảm ơn Lâm tiên sinh, cơ mà......."
 
    Cô liếc về phía Tào Gia Lượng. Trịnh Thần hiểu ý, đá một phát vào mông Tào Gia Lượng.
 
    Tào Gia Lượng lảo đảo đi tới đứng trước mặt Đàm Yên, mặt đỏ tai hồng cố nặn ra một nụ cười.
 
    "Huynh đệ, để tôi làm cho. Với tính khí của cậu, tôi không yên tâm....."
 
    Lâm Khê giần giật khoé miệng, cười: "Vừa rồi cậu không uống nhiều sao?"
 
    Đàm Yên bình tĩnh nói: "Tôi bắt taxi về là được, không phiền các anh."
 
    Lâm Khê gật đầu: "Cũng được"
 
    Anh ta quay lại: "Tôi đi dìu Khúc tiên sinh vào trong xe, các cậu đợi tôi một lát."
 
    Bọn Tào Gia Lương nhẹ nhàng thở ra.
 
    Nhìn ba người bọn họ xuống lầu, Trịnh Thần lau mồ hôi trán, cảm khái nói: "Thật không dễ dàng gì!"
 
    Với tư cách là người từng trải, Bàng Quân Đạt cũng gật đầu.
 
    Bỗng nhiên, điện thoại di động trong túi quần của anh ta rung lên. Anh ta rút điện thoại ra, tay hơi run, suýt nữa thì ném thẳng xuống đất.
 
    [Lâm Khê: Tôi đưa Đàm tiểu thư về nhà, các cậu cứ ăn đi, không cần đợi.]
 
    Editor: Khổ thân :)))))). Trưa nay lên liền 2 chương cho nóng nè, các nàng đợi đến tối là sẽ có thêm một chương nữa nha. Còn bây giờ tui đi ngủ trưa đây, pai pai các nàng, moa moa!! 💋💋
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận