Bà chủ nói không sai.
Chiếc thuyền này đúng là không sạch sẽ cho lắm.
Dù gì thì cũng là thuyền đánh cá, chẳng có ai lại đi trang trí cho thuyền đánh cá cả. Tất cả đều được làm bằng những cây gỗ cồng kềnh tựa vào bờ, ở trên còn có lưới, trên lưới vẫn còn một ít vây cá đã khô cong, toả ra một mùi tanh hôi nồng nặc.
Thạch Mỹ Lệ cứ tưởng là cô sẽ được nhìn thấy những chiếc thuyền gỗ thanh tao như trong phim cổ trang, ai ngờ lại chỉ là những chiếc thuyền thô sơ như vậy.
Cô đưa tay lên bịt mũi: " Không còn cái nào sạch sẽ hơn một chút sao?"
Người cho thuê đang thương lượng giá cả với Đàm Yên lập tức không vui, vỗ vỗ quần nói: " Cô nghĩ đây là công viên hay là điểm thu hút khách du lịch sao? Chúng tôi chỉ có loại thuyền đánh cá như thế này, cô muốn thuê thì thuê mà không thuê thì thôi."
Đàm Yên không nhìn Thạch Mỹ Lệ, cô nhẹ gióng nói với người chủ thuê.
" Chú ơi, cháu không biết chèo thuyền. Một giờ hoặc lâu hơn nữa, giá cả thế nào là hợp lý ạ?"
" Nếu chỉ có một mình cô thì 70 tệ, tôi có thể chở bốn người trên một thuyền. Nếu có thêm 3 người nữa vào thì 40 tệ một người."
Đàm Yên quay lại nhìn 4 người: " Thế nào?"
Lâm Khê gật gật đầu: " Thành giao."
Thạch Mỹ Lệ bị ông chú làm cho tức đến muốn giậm chân bỏ đi, nhưng Lâm Khê còn ở lại, cô ta không muốn rời đi như vậy.
Giang Hiểu Đồng bịt mũi lại, cô không chịu nổi mùi tanh như vậy. Cô kéo kéo tay Thạch Mỹ Lệ: " Hay là chúng ta không đi nữa, đi dạo ở trên bờ thôi-----"
" Ngồi thuyền đi." Thạch Mỹ Lệ gượng cười. " Cảm nhận một chút sinh thái tự nhiên chẳng phải tốt sao?"
Nhưng vấn đề là hiện tại là bọn họ lại có tới 5 người, một chiếc thuyền không chở hết. Sau khi thương lượng, giá vẫn là 40 tệ một người, ba cô gái một thuyền còn Bàng Quân Đạt và Lâm Khê một thuyền.
Thạch Mỹ Lệ cảm thấy tủi thân. Cô ta đã cố gắng chịu mùi cá tanh hôi khó chịu để lên thuyền, rồi cuối cùng cũng không được ngồi chung với Lâm Khê.
Giang Hiểu Đồng lại càng tủi thân. Không được đi Thu Sơn cốc thì thôi đi, lại phải ngồi chiếc thuyền đánh cá đầy mùi hôi này.
Nhưng mà may mắn làm sao, phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm.
Từng đợt gió nhẹ mơn man thổi, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ. Sóng nước long lanh, mặt hồ lay động từng ánh bạc như dát vàng. Giữa hồ có rất nhiều hoa sen, từng bông từng bông màu hồng phấn đẹp mắt. Người lái đò biết họ đang đi ngắm cảnh nên cũng chèo họ ra giữa hồ để ngắm sen.
Đàm Yên ngồi xếp bằng trên thuyền. Cô nâng vành mũ lên, nheo mắt nhìn từng cụm sen nở rộ, vừa nhìn vừa cúi đầu vẽ trên giấy.
Người lái đò nhìn thấy vậy liền hỏi: " Con gái biết vẽ hả? Con học trường đại học nào? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Ba cô gái tình cách cũng hoà đồng, người lái đò cũng rất sẵn lòng nói chuyện với các cô.
" Cháu đã ra trường được vài năm rồi." Đàm Yên cười, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của cô, lỗ chân lông nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
" Nhân tiện chú ơi con hỏi chút, cái hồ này có thông với Thu Sơn cốc bên kia không?"
" Có đó." . Người lái đò đội mũ rơm, đánh tay chèo. " Để chú chèo qua đó cho con xem, cảnh đẹp lắm. Nghe nói chính phủ có ý định quy hoạch khu này thành khu du lịch danh lam thắng cảnh."
" Cũng được." Đàm Yên nói. " Sau khi quy hoạch xong, nơi này sẽ phát triển ngành du lịch, kinh tế cũng sẽ phát triển theo. Bác à, bác cũng có thể kiếm thêm tiền nữa."
" A?" Thạch Mỹ Lệ kinh ngạc nói. " Nếu như vậy thì không phải mảnh đất này sẽ bị thương mại hoá sao? Như vậy thì sẽ rất đáng tiếc."
Người lái đò thở ra một hơi: " Các cháu nhàn rỗi sẽ nghĩ thương mại hoá là đáng tiếc, nhưng ở đây chúng tôi không nghĩ vậy."
Thạch Mỹ Lệ vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của người lái đò, lẩm bẩm: " Thiển cận."
Bên cạnh bọn họ có những tàu lá sen rất to. Thạch Mỹ Lệ ngắt lấy một tàu, đội ở trên đầu như một cái mũ che nắng.
Thuyền ở Lâm Khê đang ở gần thuyền của bọn họ. Bàng Quân Đạt hưng phấn cầm điện thoại chụp trước chụp sau, mà Lâm Khê chỉ ngồi ngắm phong cảnh, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thạch Mỹ Lệ nhìn chằm chằm Lâm Khê, nhìn thật lâu mà anh ta cũng không chịu nhìn sang bên này, chỉ nhìn hoa sen. Được một lúc lâu sau, Thạch Mỹ Lệ cảm thấy vô cùng chán nản.
Giang Hiểu Đồng hơi say sóng, bắt chước Thạch Mỹ Lệ mà đội lá sen len đầu, bơ phờ nhìn phong cảnh xung quanh.
Đàm Yên vẫn đang cặm cụi cúi đầu vẽ, đột nhiên nhấc quyển sổ lên, ướm thử với những ngọn núi xa xôi.
Thạch Mỹ Lệ nghiêng người: " Cô đang vẽ gì vậy, cho chúng tôi xem đi"
Lời còn chưa nói xong, cô ta đã vươn tay định lấy cuốn sổ.
Đúng lúc này, mái chèo có vẻ như va chạm với một vật gì đó khiến cả con thuyền bỗng rung lên. Thạch Mỹ Lệ đột nhiên đưa tay ra khiến Đàm Yên giật mình, làm quyển sổ rơi bộp xuống nước.
Thạch Mỹ Lệ ngây ngẩn cả người.
Quyển sổ mỏng tang trôi rì rì dưới nước, Đàm Yên nhanh tay nhanh mắt, nhặt vội quyển sổ lên.
Vẫn may, chỉ có nửa tờ giấy trắng bên dưới bị ướt, mấy bức tranh đầu tiên chỉ bị ướt phía rìa ngoài.
Đàm Yên hơi đanh mặt lại, nhẹ giọng trách cứ.
" Lần sau cô có thể hỏi tôi một tiếng rồi mới vươn tay ra lấy được không?"
Vành mắt Thạch Mỹ Lệ đỏ lên, rồi đột nhiên cô ta vùi mặt vào trong ngực Giang Hiểu Đồng mà khóc.
Đàm Yên đen mặt, nhẹ nhàng xé bỏ những tờ giấy bị ướt để tránh làm ướt các tờ giấy khác. Thật may, quyển sổ này là sổ gáy rời, có thể dễ dàng gỡ những tờ giấy bị ướt ra.
Thạch Mỹ Lệ vùi mặt vào trong lòng Giang Hiểu Đồng mà khóc nấc lên. Có lẽ là do âm thanh quá lớn, Bàng Quân Đạt đã chú ý tới bên này.
Anh ta vội vàng chèo thuyền qua, đứng dậy, ấp úng hỏi: " Có chuyện gì vậy?"
Chú lái đò chỉ vào Thạch Mỹ Lệ và nói.
" Vừa nãy cô bé này làm rơi quyển sổ vẽ cô bé kia xuống nước." ( Ờ mây zing gút chóp chú ơi, 10 điểm.)
" Tôi không có."
Thạch Mỹ Lệ nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: " Tôi cũng chưa đụng đến quyển sổ của cô ấy, là thuyền tự nhiên rung lên, cô ấy cần không chắc nên mới làm rơi."
Bàng Quân Đạt vô cùng luống cuống. Anh ta không giỏi giải quyết mấy vụ cãi vã của con gái, chỉ đành đưa mắt cầu cứu Lâm Khê.
Lâm Khê nhẹ giọng hỏi Đàm Yên.
" Sổ của cô có sao không?"
" Vẫn còn dùng được."
Đàm Yên gấp tờ giấy lại, định mang về rồi vút đi.
Thạch Mỹ Lệ khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc đó không thể khơi dậy lòng thương cảm của cô nhưng lại khiến cô cảm thấy điếc tai vô cùng. Cô nhướng mày.
" Được rồi được rồi, là do tôi cầm không chắc, cô đừng khóc nữa." . Điếc tai tôi.
Tiếng khóc của cô ta ngưng lại một chút. Giang Hiểu Đồng ở bên cạnh mặt mày khó coi, nhưng vẫn phải cố nhịn, nhỏ giọng dỗ dành.
Dù gì cũng là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, cô không thể để cô ấy bị người ngoài bắt nạt được.
Lâm Khê nói thẳng: " Vậy thì thôi, chuyện kết thúc tại đây."
Anh ta mất trí nhớ thật rồi --- Đàm Yên nghĩ. Với tính tình nhỏ nhen của Lâm Khê trước kia, anh ta sẽ mắng thẳng mặt Thạch Mỹ Lệ.
Hai chiếc thuyền nhỏ lắc lư đi qua bao đài sen cao thấp, chở hương thơm đầy thuyền đi về phía Thu Sơn cốc.
Khoảng thời gian tiếp theo cũng không vui vẻ gì cho cam. Thạch Mỹ Lệ vẫn cảm thấy tủi thân, tán chuyện với Giang Hiểu Đồng, vô tình hay cố ý bỏ qua Đàm Yên.
Đàm Yên không quan tâm, cúi đầu im lặng tiếp tục vẽ tranh của mình, thỉnh thoảng lại quay đầu trò chuyện với người lái đò, nghe những tin tức hay chuyện cũ ở đây.
Đang chăm chú vẽ, bỗng nhiên một đài sen to lớn từ đâu bay tới rơi trúng lòng ngực cô. Nét vẽ cũng theo đó mà chệch đi, kéo một vệt dài trên trang giấy trắng.
Đàm Yên nhíu mày, ngẩng đầu. Là bản mặt đáng ghét của Lâm Khê.
Mặt anh ta lạnh tanh, lại ném thêm mấy cái nữa.
Bàng Quân Đạt cười toe toét: " Mau ăn thử đi tiểu Yên, hạt sen này ngon lắm.". Anh ta vừa nói vừa ném thêm vài hạt cho Thạch Mỹ Lệ.
Ông chú lái đò cũng cười: " Các cháu đang ở nhà tiểu Mã hả? Hái nhiều một chút, về tiểu Mã nấu canh đậu đỏ hạt sen cho."
Hồ này lớn như vậy, người dân ở đây ăn cá và hạt sen cũng quen rồi.
Nhưng đối với những người từ nơi khác đến, hạt sen tươi đối với họ là một cái gì đó rất xa lạ. Chú lái đò lấy cho họ một cái túi nilong, nhặt đầy ắp một túi hạt sen.
Khoảng 1 giờ trưa, vài thôn dân đã khiêng hạt sen trở về. Thạch Mỹ Lệ nhất quyết đòi ngồi ghế phụ, tỏ ý không muốn ngồi cùng Đàm Yên.
Bàng Quân Đạt hơi khó xử.
Anh ta không nỡ từ chối yêu cầu của một cô gái, nhưng mà Lâm Khê......
Lâm Khê cởi bỏ dây an toàn, bước ra khỏi xe, vứt chìa khoá cho Bàng Quân Đạt.
" Tôi đang hơi mệt, cậu lái xe đi, tôi ra đằng sau ngồi."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thạch Mỹ Lệ, Lâm Khê mở cửa sau, bình tĩnh nhìn Đàm Yên.
" Cô có phiền khi để tôi ngồi cùng không?"
" Có, tôi phiền."
" Vậy thì xin lỗi."
Anh kéo cửa xe, đôi chân dài bước vào. Đàm Yên nghiến răng nghiến lợi, buộc phải nhường chỗ cho anh ta.
Ba chỗ ngồi đằng sau ban đầu còn came thấy hơi trống trải nhưng khi Lâm Khê bước vào, Đàm Yên cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Anh ngồi cạnh cô, quần áo cũng sột soạt đụng chạm nhau, như thể hai người họ đang ngồi sát vào nhau vậy.
Đôi chân dài miên man này từng là niềm tự hào của Đàm Yên, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra đôi chân dài như thế này thực sự bất tiện.
Cô phải dựa vào người Giang Hiểu Đồng rồi nhấc chân lên, nếu không sẽ chạm vào người Lâm Khê.
-----Đau đến mức phát điên!!!
Ngược lại, Lâm Khê không có bất kỳ trở ngại tâm lý nào. Anh bình tĩnh mà ngồi, có như thể người ngồi cạnh anh bây giờ là Bàng Quân Đạt vậy.
Lúc này, Đàm Yên ngàn vạn lần cảm ơn anh ta vì anh ta mất trí nhớ. Nếu không, cô thực sự muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Vất vả lắm mới đến nơi, Đàm Yên thở phào nhẹ nhõm.
Xe vừa dừng, Thạch Mỹ Lệ lạnh lùng đi xuống xe, đóng sầm cửa.
Giang Hiểu Đồng thấy vậy, vội vàng chạy xuống xe dỗ dành cô ấy.
Đàm Yên cũng xuống xe. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt cô, hơi khó chịu. Đàm Yên theo bản năng mà nheo mắt lại.
Lúc này, Lâm Khê đang đừng ở bên cạnh cô cười khẽ một tiếng.
" Tư tưởng của Đàm tiểu thư vẫn còn rất bảo thủ."
Anh chỉ vừa mơi lên xe mà cô đã co người lại, tránh anh như tránh tà, vô cùng nỗ lực khiến cho bọn họ không đụng chạm vào nhau.
Đàm Yên nghĩ thầm--- sai rồi, nếu tư tưởng của tôi bảo thủ thì tôi đã chẳng ngủ với anh.
___HẾT CHAP 4___