Bà chủ đang ngồi trong phòng xem gameshow, cười lăn lộn, thấy bọn họ họ trở về liền vui vẻ đứng lên: " Trong bếp vẫn còn mì và rau quả, mọi người mà đói bụng thì tự làm ăn nha."
Nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Thạch Mỹ Lệ, bà chủ kinh ngạc, vội vàng hỏi.
" A, cô làm sao vậy, sao lại khóc?"
Thạch Mỹ Lệ không nói lời nào, nổi giận đùng đùng đi thẳng lên phòng của mình, đóng sầm cửa lại.
Giang Hiểu Đồng ngượng ngùng không biết nói gì cho phải, liền giải thích: " Không sao đâu, chỉ là tranh chấp nhỏ nhặt thôi, để em đi dỗ cô ấy là được."
Bà chủ thở phào: " Không phải tranh chấp với dân làng là được."
Sau cả một buổi sáng đi chơi, Bàng Quân Đạt cảm thấy vô cùng đói bụng nên anh ta lao vào trong bếp nấu mì. Đàn Yên vốn ca.r thấy không đói bụng, giờ ngửi thấy mùi mì bỗng cảm thấy bụng mình hơi trống.
Không giống Bàng Quân Đạt nấu mì, Đàm Yên không thích ăn mì nấu, vì vậy nên cô rửa sạch đậu và cà chua, xắt nhỏ rồi cho mì vào xào. Cô vừa ra khỏi phòng bếp, Bàng Quân Đạt đã không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào bát mì nóng hổi trên tay cô. Đàm Yên tao nhã gắp một miếng mì kẹp đậu que, tinh tế bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Bàng Quân Đạt không nhìn được, bưng chén mon men đến gần Đàm Yên, ngượng ngùng cười.
" Tiểu Yên à, em làm khéo quá, nhìn ngon hơn bát của anh nhiều. Trong nồi vẫn còn mì đúng không, cho anh ăn ké tí."
Đàm Yên vẫn chậm rãi ăn mì.
" Mặt mũi anh vứt hết cho chó gặm rồi. Trong nồi vẫn còn một chút mì đó, anh thích thì tự lấy mà ăn."
Bàng Quân Đạt nghĩ thầm--Mặt mũi không còn nhưng có đồ ăn là được. Anh hớn hở cầm bát đi vào bếp, kết quả là mì thì chưa thấy đâu, chỉ thấy Lâm Khê bưng một cái bát, trong bát là mì Đàm Yên vừa nấu, đi ra ngoài.
Anh ta lại nhìn vào trong nồi, nồi đã bị vét hết sạch.
Là do tên nhóc thối này làm.
Bàng Quân Đạt vừa buồn bực vừa tức giận.
" Cậu....không phải cậu bảo không đói à?"
" Tự nhiên tôi lại muốn ăn.". Lâm Khê bình tĩnh cầm bát ngồi đối diện với Đàm Yên, gắp một sợi mỳ: " Mỳ cô làm ngon lắm."
Đàm Yên dừng lại một chút: " Quá khen."
Trong lúc bọn họ đang nhàn nhã ăn mì ở dưới này thì ở trên kia, Giang Hiểu Đồng đang cố gắng dỗ dành Thạch Mỹ Lệ. Cô gõ cửa liên tục nhưng Thạch Mỹ Lệ vẫn nhất quyết không chịu mở cửa, gõ hồi lâu vẫn chẳng thấy ai đáp lại.
Nhìn thấy ba người bên dưới đang ăn trưa, Giang Hiểu Đồng cũng cảm thấy đói bụng nên xuống nấu mì ăn.
Đàm Yên dọn dẹp bát đũa của cô rồi lên phòng. Một là để xem lại thành quả hôm nay, hai là--- để tránh mặt Lâm Khê.
Cô chỉ nghe loáng thoáng bọn họ đang bàn luận về việc đi chơi ở Thu Sơn cốc.
Đàm Yên đặt phòng trong vòng 4 ngày, cô vẫn còn rất nhiều thời gian nhưng mặc dù Lâm Khê đã mất trí nhớ, cô vẫn cảm thấy không tự nhiên khi đối mặt với người đã từng làm chuyện tiếp xúc da thịt với cô.
Cô sẽ rời đội và đi ngao du tự do.
Có một bìa tạp chỉ với chủ đề " Thiếu nữ vùng sông nước.". Ban đầu, ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Đàm Yên là hẻm Ngói Đen hay những con thuyền Ô Bồng.
Nhưng bây giờ, cô lại quyết định vẽ một cô gái đang tắm ao sen.
Ở đây không có giấy vẽ khổ lớn, chỉ có máy ảnh, điện thoại di động và các sản phẩm điện tử khác. Đàm Yên bắt đầu phác thảo ra giấy, sửa rồi lại xoá, xoá rồi lại sửa, vẽ một mạch đến 4 giờ chiều.
Cô bắt đầu cảm thấy khát nước, mà bình nước lại trống không. Đàm Yên xỏ dép lê, cầm theo bình nước đi xuống lầu.
Căn nhà này được lát sàn gỗ, đôi dép cô đang đi cũng là dép đế gỗ. Lòng bàn chân ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào đôi dép. Vì hôm qua trời mưa nên sàn nhà cũng hơi ẩm, đế giày dính chặt vào sàn nhà tạo nên một cảm giác bết dính khó chịu.
Loẹt xoẹt loẹt xoẹt.
Cô bước đi trên sàn nhà bằng phẳng mà cảm giác như là đi trong bùn lầy vậy.
Rót đầy nước, đóng nắp lại, bấm nút, Đàm Yên đứng dựa vào bàn chờ nước sôi. Đột nhiên, có một bàn tay nào đó vỗ nhẹ lên vai cô.
Đàm Yên giật mình quay đầu lại, chiếc điện thoại trên tay rơi thẳng xuống đất----
" A!"
May mắn làm sao, trước khi điện thoại rơi xuống sàn nhà, nó đã được một bàn tay đỡ lấy. Lâm Khê cúi xuống, đưa điện thoại cho cô.
" Sao vậy?"
" Cảm ơn." Đàm Yên cầm điện thoại, cười "Anh xuất hiện đột ngột quá, làm tôi giật mình."
Để che giấu sự ngạc nhiên và thất thố của mình, cô nhìn chằm chằm vào ấm nước như đang đợi nước sôi.
Tại sao anh chàng này không đi đến Thu Sơn cốc nhỉ?
Cô không thể hỏi thẳng, chỉ có thể đứng trơ trơ ở đó.
Lâm Khê chủ động nói: " Cô có thể vẽ tranh?"
" Ừm?"
Anh lùi ra sau hai bước rồi lại hỏi.
" Một bức tranh cô vẽ bao nhiều tiền?"
Đàm Yên ngẩn người. Cô không nghĩ anh ta sẽ hỏi tới vấn đề này.
" Cái này cũng tùy tình huống và yêu cầu của khách hàng. Ví dụ như vẽ tranh khổ to hay nhỏ, tranh có nhiều chi tiết hay không."
" Đại khái một chút đi, giá cả mà bình thường cô hay thương lượng ấy."
Đàm Yên vẽ nhiều nhất là bìa sách và vẽ trang tạp chí.
" Khoảng từ 1500 đến 2000 tệ."
" Tôi trả cho cô 4000 tệ, cô hãy vẽ cho tôi một bức tranh."
" Tôi không vẽ tranh chân dung của anh-----"
" Ai bảo là vẽ tôi?" Lâm Khê ngắt lời. " Tôi muốn cô vẽ người hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi."
Người trong giấc mơ?
Nước đã sôi sùng sục. Cạch một cái, cái nắp bình đã bật lên.
Cô cầm lấy tay cầm, thấy nóng bỏng liềm rụt tay lại, đưa tay lên nhéo dái tai.
Lâm Khê vẫn đứng đằng sau cô, giọng nói kiên định và chậm rãi.
" Thế nào?"
4000 tệ một bức tranh, thù lao này thực sự khiến Đàm Yên động lòng.
Cô không biết mình còn cạn kiệt ý tưởng trong vòng bao lâu nữa. Trong giai đoạn bế tắc này, cô rất cần tiền để trang trải phí sinh hoạt.
" Nhưng tôi phải nói trước. Hiện tại tôi không có quá nhiều dụng cụ vẽ, chỉ có giấy trắng và bút chì."
Lâm Khê không thèm nháy mắt lấy một cái: " Không sao."
Đàm Yên rót một cốc nước rồi để lên bàn cho nguội. Cô bước lên lầu, lấy một tờ giấy khổ lớn nhất cô có được ở hiện tại.
Cô sẽ vẽ theo yêu cầu của Lâm Khê.
Lâm Khê ngồi trên ghế mây, hai tay đan lại, người tựa ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang cố nhớ lại.
" Đó là một cô gái trẻ, mặc váy đỏ. Cô ấy có làn da trắng và mái tóc dài." Dừng lại một chút, Lâm Khê nói. " Tóc dài đến ngang lưng, màu đen."
Đàm Yên dừng lại, cây bút chì trong tay bộp một phát gãy ngòi.
Khi nghe Lâm Khê nói váy đỏ, sắc mặt của cô đã không được tốt.
Cô vẫn luôn nhớ, cái ngày mà cô rủ Lâm Khê đi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ.
Lâm Khê thực sự đã mất trí nhớ, hay chỉ là giả vờ?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
" Vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, đại khái là như này....."
Anh đưa tay ra ước lượng, miêu tả cho cô, tiếp tục nói.
" Cô ấy dường như đang khóc, khóc rất thảm thiết."
Đàm Yên cúi đầu, nhấc tờ giấy lên, cầm lấy bút và bắt đầu vẽ.
Dù gì cũng là 4000 tệ một bức, cô không thể vẽ qua loa được.
Mãi cho đến khi bà chủ và mọi người cũng nhau trở về, cô vẫn chưa vẽ xong.
Bàng Quân Đạt là người đi vào đầu tiên. Anh ta nhìn hai người họ, chậc chậc hai tiếng.
" Chẳng biết ai nói là muốn ngủ trưa, không đi chơi, hoá ra là cosplay ở đây. Nào, Jack, hãy cho tôi xem nàng Rose trong bức tranh của cô nào."
( Cho bạn nào chưa hiểu, trong phim Titanic, có một phân cảnh nổi tiếng là cảnh chàng hoạ sĩ nghèo Jack vẽ tranh khoả thân cho Rose. Ý Bàng Quân Đạt ở đây là hai bọn họ đang cosplay hai nhân vật đó trong đó Đàm Yên là Jack, còn Lâm Khê là Rose. Nhưng mà cũng lạ, một cái vẽ khoả thân và một cái không, làm sao có thể so sánh với nhau được nhỉ, làm mình load mãi mới ra.)
Thạch Mỹ Lệ đi theo anh ta, mặt vẫn cúi gằm xuống.
Đàm Yên vẫn chăm chú tỉa tóc, không nói gì.
Bàng Quân Đạt nghiêng người nhìn vào tờ giấy, sửng sốt.
" Gì đây, là nữ à?...... Đây không phải là Sadako sao?"
Lâm Khê đột nhiên mở mắt, đứng dậy đi tới gần Đàm Yên. Cô đã vẽ được hơn phân nửa trên tờ giấy trắng. Là một cô gái trẻ, eo thon, mặc một chiếc váy dài, mái tóc bung xoã trên mặt đất. Cả một bức tranh đều sặc mùi ảm đạm.
" Cái này......"
Lâm Khê há hốc miệng, không biết nói gì cho phải.
Quả thực, Đàm Yên vẽ không sai, không quá khác biệt so với yêu cầu của anh. Chẳng qua là----- cái cô vẽ là phiên bản kinh dị.
Thạch Mỹ Lệ ban đầu cũng không muốn xem nhưng nghe Bàng Quân Đạt nói vậy, sự tò mò trỗi dậy, do dự một lúc rồi cũng liếc một cái.
Đây là vẽ truyện tranh kinh dị mà?
Đàm Yên dừng bút, ngẩng mặt nhin Lâm Khê.
" Tranh tôi vẽ có vấn đề gì sao?"
" Không có vấn đề gì."
Anh đứng dậy quay về phòng của mình, trước khi đi còn để lại một câu.
" Vẽ đại khái là được. Lát nữa mang lên phòng cho tôi, tôi trả tiền cho cô."
Câu nói này rất tự nhiên, chỉ là câu mệnh lệnh quen thuộc.
Đàm Yên không ngẩng đầu lên: " Ừ."
Tay cô vẫn đang di chuyển không ngừng. 4000 tệ, cô phải vẽ thật tốt.
Bà chủ nhìn tranh, tấm tắc: " Tranh này vẽ không tệ, tôi nhìn vào cũng phải rùng mình."
Bàng Quân Đạt cảm thấy vô cùng khó hiểu. Anh ta rón rén chạy lên phòng Lâm Khê.
" Này, tại sao cậu tự nhiên......"
Lâm Khê nằm xuống giường, nhắm mắt tĩnh tâm: " Tôi yêu cầu cô ấy vẽ những thứ thường xuất hiện trong các giấc mơ của tôi....."
Bàng Quân Đạt đã hiểu.
3 năm trước, Lâm Khê bị tai nạn ô tô do lái xe với tốc độ cao rồi tự đâm vào lan can đường, đầu phải khâu 5 mũi.
Sau khi tỉnh dậy từ ca phẫu thuật, Lâm Khê thậm chí còn không nhớ nổi họ của mình, chỉ từ từ khôi phục lại ký ức nhưng anh đã quên sạch những gì hồi còn học đại học.
Bác sĩ nói đây là do trải qua một kích thích nào đó, đại não lựa chọn tự quên đi những ký ức đau khổ mà anh không muốn nhớ lại.
Bàng Quân Đạt không học đại học trong nước nên không biết cuộc sống đại học của Lâm Khê đau khổ như thế nào, chỉ có thể lén lút đi hỏi vài người bạn. Và anh ta đã nhận được câu trả lời như thế này: Lâm Khê bị một người phụ nữ hám giàu bỏ rơi.
___ HẾT CHAP 5___