CHAP 6
Khi nghĩ đến điều này, Bàng Quân Đạt cảm thấy thằng nhóc này thật mất giá.
Khi anh chàng Lâm Khê này còn nhỏ, tình tình lạnh lùng lại dễ thương, làm chao đảo một nhóm các bà các dì. Đến thời kỳ phản nghịch thì đào hoa phong lãng, hay ra tay hành hiệp trượng nghĩa nên rất được lòng con gái.
Làm sao một con người như vậy lại bị một cô gái hám giàu bỏ rơi?
Bàng Quân Đạt không rõ tình huống cụ thể, người anh em đỗ trường đại học C kia cũng không nói rõ sự tình. Thậm chí bọn họ còn chưa nói tên của cô gái kia cho Bàng Quân Đạt, chỉ thống nhất xưng hô là " cô gái hám giàu."
Nghe nói trước vụ tai nạn kia, Lâm Khê cũng đã suy đồi đạo đức rất lâu. Sau vụ tai nạn này, người nhà Lâm Khê đều thống nhất yêu cầu bọn họ không nói cho anh ta về sự có mặt của người bạn gái này, đồng thời tiêu hủy mọi dấu vết về mối quan hệ của bọn họ như quà tặng hay ảnh chụp chung.
Triệt sạch tận gốc, không lưu lại dấu vết gì.
Lâm Khê nằm trên giường hồi lâu, đột nhiên cầm điện thoại lên.
Sau khi hồi phục cơ thể, Lâm Khê đac đi tìm rất nhiều hoạ sĩ hòng tái hiện lại những gì trong giấc mơ của mình ---- anh nói là trong giấc mơ nhưng thực chất là một cô gái trong giấc mơ.
Anh khẳng định mình đã mơ thấy cô gái này rất nhiều lần nhưng lại không thể nhớ rõ được khôn mặt của cô ấy. Vì vậy nên anh đi tìm hoạ sĩ ở khắp nơi, vẽ lại hình ảnh ấy để cố gắng nhắc nhở bản thân.
Điện thoại của anh chứa đầy những hình ảnh từ ảnh phác thảo đến tranh sơn dầu, màu nước với những khuôn mặt khác nhau.
Và bây giờ, anh bắt đầu xem lại chúng.
Bàng Quân Đạt nghĩ-- cô gái trong giấc mơ đó phân nửa là cô gái hám giàu kia, không nghĩ rằng tên nhóc Lâm Khê này cũng rất si tình.
Anh ta khuyên Lâm Khê: " Cậu luôn nói rằng cậu mơ thấy một cô gái, nhưng chưa chắc cô ấy đã có thật, có thể là do cậu cô đơn lâu ngày quá thôi. Tôi thấy Đàm Yên cũng không tệ, hay là cậu thử một lần xem?"
Lâm Khê nằm quay lưng về phía anh ta, ngón tay lướt màn hình điện thoại, lơ đãng ừm một tiếng.
" Cậu là anh em của tôi nên tôi cũng nói thằng, tôi thích cô ấy. Nếu cậu không để ý đến cô ấy, tôi sẽ ra tay đó."
" ...........Tùy cậu."
Bàng Quân Đạt hạn hán lời: " Cậu thực sự không có ý với người ta?"
Lâm Khê ngồi dậy, ném điện thoại lên bàn, nhéo mắt nhìn anh ta.
" Cậu nên bỏ cuộc đi, cậu sẽ không bao giờ theo đuổi được cô ấy."
" Cũng đâu ai biết trước được điều gì." Bàng Quân Đạt nói. " Biết không chừng, cô ấy sẽ yêu tôi."
-----Cộc cộc.
Bàng Quân Đạt đi ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy Đàm Yên lặng lẽ đứng ở đó.
Anh ta âm thầm cảm thán, cô gái này đúng là trắng trẻo xinh đẹp, trắng đến phản quang. Khuôn mặt không gầy đến trơ xương mà cũng không béo đến phù nề, bóng loáng tinh tế như sứ vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn miết thử.
Đàn Yên nói: " Tôi đưa tranh tới đây, anh muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản?"
" Chuyển khoản."
Lâm Khê bước xuống giường. Vì vừa nằm xong nên đầu tóc anh ta hơi rối, tạo nên một loại cảm giác lười biếng khó tả.
Anh kéo ống quần xuống, che đi đôi chân bị lộ ra ngoài. Đàm Yên không thèm nhìn anh ta lấy một cái, click mở giao diện thanh toán. Lạch cạch nhập mật khẩu xong, cô đưa tranh cho anh ta.
" Của anh đây."
Trong bức tranh là hình ảnh cô gái mặc một chiếc váy dài ôm đầu khóc thút thít. Đàm Yên cố tình vẽ sang một chiều hướng hơi u ám để nó trông giống ác mộng, nhưng thật ra cả cô và Lâm Khê đều biết, đêm đó là một đêm mộng xuân diễm tình.
Lâm Khê hỏi: " Cô có muốn thêm số điện thoại hay thêm phương thức liên lạc không? Tôi có thể tiếp tục tìm cô."
" Quên đi." Đàn Yên lắc đầu. " Chỉ là bèo nước gặp nhau, có duyên thì sẽ gặp lại. Công việc của tôi cũng rất bận, có thể sẽ không nhận đơn đặt hàng của anh."
Đợi Đàm Yên đi rồi, Bàng Quân Đạt mới cười gian, vỗ bả vai Lâm Khê.
" Vậy mà không biết là ai vừa nói không để ý ta? Bây giờ bị người ta từ chối rồi kìa. Hây dà, hiếm thấy nha, tiểu tử Lâm Khê nhà cậu lại bị con gái từ chối cơ....."
Thạch Mỹ Lệ và Giang Hiểu Đồng ngày mai đi tàu, buổi tối hôm nay chính là đêm cuối cùng bọn họ ở lại đây.
Bà chủ ở đây đã lâu năm, khách khứa đến rồi đi bà cũng đã quen từ lâu nhưng bà vẫn tự hào khui một vò rượu hoa đào do chính tay bà nấu, chiêu đãi mọi người, rót cho mỗi người một ly đầy.
Bàng Quân Đạt nói: " Đúng lúc, chúng tôi cũng chuẩn bị rời đi vào ngày mai. Hay là tiện đường, chúng tôi tiễn bọn cô một đoạn nhé?"
Mắt Thạch Mỹ Lệ sáng lên: " Cảm ơn"
Đàm Yên vui mừng khôn xiết. Cuối cùng, Lâm Khê cũng đi rồi.
Ai biết được, Lâm Khê nhấp một ngụm rượu, đặt chén rượu lên bàn, nhàn nhạt nói.
" Tôi ở lại thêm một ngày nữa."
Tay Đàm Yên cứng đờ, suýt nữa làm rơi chén rượu, vội vàng cầm chắc lấy.
Bàng Quân Đạt ngạc nhiên nhìn anh: " Tổ tông của tôi ơi, cậu lại định làm thêm trò gì nữa? Không phải cậu muốn rời đi sau ba ngày sao?
Lâm Khê bình tĩnh nói: " Trở về là lại có cả đống chuyện phiền phức rắc rối, trốn được ngày nào thì hay ngày đó đi."
Bàng Quân Đạt hơi do dự.
Sắc mặt Thạch Mỹ Lệ bắt đầu thay đổi.
Cô buông đũa xuống, lén lút giật giật góc áo của Giang Hiểu Đồng.
Giang Hiểu Đồng phớt lờ, múc một thìa cháo, thổi thổi rồi chậm rãi cho vào miệng, nuốt xuống.
Thấy cô ấy không để ý đến mình, Thạch Mỹ Lệ ghé vào, nói nhỏ.
" Hay là....chúng ta cũng ở lại thêm một ngày nữa?"
Giang Hiểu Đồng nhẫn nhịn, hạ giọng xuống.
" Nghỉ một ngày là trừ một ngày lương, cậu sẽ bao tiền ăn ở, tiền đi lại cho tớ sao? Đi về thôi, Mỹ Lệ, người ta đã không thích cậu rồi, cậu có níu kéo cũng vô ích."
Giang Hiểu Đồng thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Nếu không có chuyến đi này, cô thực sự không biết Thạch Mỹ Lệ đã trở thành một người mù quáng như vậy.
Thạch Mỹ Lệ không nói được gì, khuôn mặt lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch.
Những lời nói của Giang Hiểu Đồng cuối cũng cũng khiến cô tỉnh ngộ.
Cô ngơ ngẩn nhìn đồ ăn trước mặt, đột nhiên lại không muốn ăn gì nữa.
Ăn cơm xong, Bàng Quân Đạt và Lâm Khê đi tìm bà chủ để tính tiền. Thạch Mỹ Lệ nhìn bóng lưng của Lâm Khê, cười một cách cay đắng.
Thôi quên đi, cứ coi như đây là một bài học đắt giá.
Người đã vô tình, cô cũng không thể cưỡng cầu mãi.
Giang Hiểu Đồng rất tực giận vì chuyện này, sáng sớm hôm sau lẳng lặng thu dọn hành lý rồi rời đi. Thạch Mỹ Lệ biết hai ngày qua mình đã gây ra những gì nên cũng vội vàng chạy theo.
Chỗ này cách bến xe còn một đoạn nữa. Các cô đi sớm, Bàng Quân Đạt vẫn còn đang ngủ, Thạch Mỹ Lệ cũng ngại khi làm phiền họ thêm một lần nữa, vì vậy nên cô tự đi bộ về.
Từ xa, cô đã thấy một bóng người đứng ở cạnh trạm xe buýt.
Dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ to sụ, chân dài, eo thon, da trắng, không ai khác là Đàm Yên.
Thạch Mỹ Lệ kinh ngạc.
Cô ấy cũng đi vào hôm nay?
Đến gần thêm một chút nữa, quả nhiên đúng là Đàm Yên.
Mái tóc ngắn buộc tùy ý bằng dây chun màu đen, vài sợi tóc tinh nghịch bết vào chiếc cổ trắng muốt của cô. Lúc này, tuy mặt trời vẫn chưa ló dạng nhưng thời tiết đã rất oi bức, cổ của cô đã tiết ra một chút mồ hôi, khiến cho làn da trở nên bóng loáng, mịn màng đến lạ thường.
Nhìn thấy hai người họ đi tới, Đàm Yên vẫy vẫy tay: " Chào."
Thạch Mỹ Lệ kéo vali: " Hôm nay cô cũng đi à?"
" Ừ."
Đàm Yên khẽ vén tóc lên, xoay xoay cái cổ hơi mỏi.
Gối ở đây hơi thấp, khi ngủ sẽ bị đau cổ.
Một lúc sau, một chiếc xe bus có vẽ khá cũ kỹ chạy tới. Cánh cửa run rẩy mở ra, chậm rãi, nghe như tiếng thở dài của một ông cụ đang lâm trọng bệnh.
Trong xe không có quá nhiều người, vì vậy Đàm Yên tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Thạch Mỹ Lệ luôn cố gắng trânh những nơi có ánh nắng chiếu vào, nhưng Đàm Yên vẫn bình tĩnh ngồi xuống rồi.....nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào làn da vốn đã trắng mịn như ngọc của cô, khiến nó trông càng nhợt nhạt hơn. Thạch Mỹ Lệ nhỏ giọng hỏi Giang Hiểu Đồng.
" Không biết cô ấy dùng loại kem chống nắng nào nhỉ, sao lại trắng đến như vậy?"
" Muốn biết thì hỏi cô ấy đi."
Mãi cho đến khi xuống xe, Thạch Mỹ Lệ vẫn không có can đảm để hỏi Đàm Yên.
Đầu tiên là đi xe bus từ đây đến tỉnh lị, sau đó đi từ tỉnh lị đến đến ga đường sắt rồi sau đó trở về thành phố. Đàm Yên vẫy tay tạm biệt họ rồi kéo vali đi, biến mất trong biển người náo nhiệt.
Thạch Mỹ Lệ vò nát vé xe, ngây người hồi lâu.
Cô nghĩ gặp được Lâm Khê ở một nơi như vậy đã là rất thú vị rồi, ai ngờ lại gặp được một cô gái độc thân xinh đẹp như Đàm Yên.
Đàm Yên đi đến ga tàu, vừa xếp hàng vừa suy nghĩ, cuối cũng không về thành phố mà đi đến nơi khác chơi.
30 tệ một vé, hai tiếng rưỡi.
Vì hành động kỳ quái của Lâm Khê, Đàm Yên đã thu dọn hành lý từ tối hôm quá, sáng hôm nay bắt đầu bỏ trốn.
------ Mặc dù anh ta bị mất trí nhớ nhưng lỡ đâu một ngày nào đó, anh ta đột nhiên nhớ lại thì sao? Đàm Yên càng nghĩ càng lo, cô sợ anh ta đột nhiên nhớ lại tất cả.
Không vẽ Thu Sơn cốc nữa, đi đến chỗ khác chơi, hai ngày sau sẽ trở về. Từ nay về sau lại như trước, sông núi không gặp nhau.
Nhân viên trên tàu đẩy xe tới. Cô mua một gói mì và một quả trứng luộc, xé gói mỳ, vắt lấy nước sốt, đổ nước nóng lên, tạo ra một mùi hương nồng nàn, hấp dẫn. Đàm Yên cầm nĩa cuộn mì, húp một miếng nước, đưa sợi mì vào miệng.
A, thoải mái.
Ăn xong, Đàm Yên nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa kính toa tàu.
Trên chuyến tàu rung lắc dữ dội, cô nằm mơ thấy một giấc mộng.
Lâm Khê.
Nửa người trên trần trụi, anh ta nửa nằm nửa quỳ trên người cô, ngón tay luồn vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, vén chúng ra sau tai, nhỏ giọng hỏi.
" Yên Yên, anh có thể không?"
.............
Đàm Yên mở bừng mắt.
Đã đến trạm.
Ngay cả khi trong xe có điều hoà, cô vẫn toát mồ hôi hột.
Lâu lắm rồi cô không mơ thấy giấc mơ nào như vậy nữa.
Có lẽ do gặp phải Lâm Khê, những ký ức vốn đã chôn sâu tận đáy lòng giờ đây lại bị gợi lại.
____HẾT CHAP 6____