CHAP 7
Bàng Quân Đạt đang say giấc nồng trên giường thì đột nhiên bị Lâm Khê dựng dậy.
Anh ta vô cùng tức giận, đánh một phát vào tay của Lâm Khê: " Cậu làm gì thế, không cho người ta ngủ à?"
Lâm Khê mặt lạnh như băng, cởi chiếc túi màu đen ra, nhét quần áo vào rồi nặng nề kéo khoá lại.
" Không ngủ nữa, đi về."
" Hả?"
Bàng Quân Đạt trố mắt, cảm thấy vô cùng khó tin.
" Không phải hôm qua cậu bảo ở lại thêm vài ngày nữa à, sao tự nhiên bây giờ lại đổi ý? Cậu đã bao tất cả các phòng rồi còn gì."
Bị Lâm Khê dựng dâyn như vậy, anh ta cũng không ngủ nữa, dụi dụi mắt, vớ lấy chiếc áo thun bên cạnh mặc vào người.
" Không phải chứ, chúng ta đi về thật à?"
" Thật."
Lâm Khê nhanh tay nhanh chân, chỉ trong chốc lát đã nhét tất cả quần áo vào ba lô. Anh mở cửa.
" Tôi đi xuống nói chuyện với bà chủ, cậu mặc xong quần áo rồi cũng chuẩn bị khởi hành đi."
Bàng Quân Đạt bước vào phòng tắm rửa mặt. Cái lạnh tê tê của dòng nước làm anh rùng mình, anh tự véo vào cánh tay mình một cái.
Đau quá.
Đây không phải là mơ.
Lâm Khê thực sự muốn đi về.
Tại sao tính tình của thằng nhóc này lại thay đổi xoành xoạch như vậy chứ?
Bàng Quân Đạt ngờ vực.
Hai người họ đến đây chỉ là theo ý thích, vì vậy nên chỉ mang gheo những thứ cơ bản như quần áo, giày dép và những thứ linh tinh khác, chỉ cần gập quần áo lại là xong.
Bàng Quân Đạt xách túi đi xuống lầu, thấy bà chủ kiên quyết nói với Lâm Khê.
" Không......tôi không thể cho anh biết thông tin liên lạc của khách hàng được."
Bàng Quân Đạt ngơ ngác hỏi: " Thông tin liên lạc nào?"
Lâm Khê không nói.
Anh ta bỗng tự ngộ ra: " À, của tiểu Yên? Sao cậu không đi hỏi cô ấy luôn?"
Bà chủ nói: " Tiểu Yên đã trả phòng từ tối hôm qua và rời đi từ sáng sớm hôm nay rồi. Các cậu không biết gì sao?"
A, thì ra là vậy. Thảo nào thằng nhóc này mới sáng sớm đã vội vã trở về, thì ra là tại Đàm Yên.
Lâm Khe vẫn đứng đó đôi co với bà chủ nhưng bà vẫn kín miệng, từ chối tiết lộ thông tin liên lạc của Đàm Yên.
Bàng Quân Đạt đứng đó, vô cùng thiếu kiên nhẫn, cuối cũng vẫn mon men đến gần bàn làm việc, giả vờ đang nhìn cái gì đó nhưng thật ra lại lén lút mở sổ, ghi lại số điện thoại của Đàm Yên.
Lâm Khê bình tĩnh liếc nhìn anh ta, Bàng Quân Đạt làm cử chỉ ok.
Lúc này, Lâm Khê mới bày ra vẻ mặt u sầu: " Vậy thì thôi, tôi cũng không ép buộc nữa."
Bà chủ quay sang an ủi.
" Không sao, vạn sự tùy duyên, nói không chừng cậu sẽ gặp lại tiểu Yên ở một nơi nào đó, lúc đó thì nhớ xin số điện thoại. Ai da, dù gì cungc là thông tin riêng tư của khách hàng, tôi không thể tiết lộ được."
Lâm Khê nói chuyện với bà thêm vài câu rồi mới rời đi.
Hai người bọn họ lên đường. Bàng Quân Đạt chế nhạo.
" Duyên phận cái gì chứ? Đất nước chúng ta hơn 1 tỷ dân, đất rộng người đông, dựa vào duyên phận thì biết bao giờ mới gặp lại? Còn cái thằng nhóc này, để ý cô nương nhà người ta thì đi mà xin số điện thoại trước đi, không thì như mò kim đáy bể, tìm đến bao giờ?"
Lâm Khê lạnh mặt không đếm xỉa gì đến anh ta, lấy điện thoại ra quay số.
Bàng Quân Đạt rốt cục cũng ngừng luyên thuyên, im lặng chờ đợi.
Hai người bọn họ nín thở.
" Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách đã bị gián đoạn......"
-------------
Lâm Khê mặt không biểu cảm mở giao diện nạp tiền.
" Có lẽ tiểu Yên quên nạp tiền. Lần trước cũng vậy, con mẹ nó trừ của tôi hơn 200 tệ tiền điện thoại....."
Sau năm phút, Lâm Khê gọi lại.
Lần này cuộc gọi đã được nối máy đến nhưng chỉ tút một cái, bị ngắt kết nối.
" .....Chắc lần này là do tiểu Yên đang bận?"
Lâm Khê lạnh lùng để điện thoại sang một bên, xoa xoa thái dương.
" Cậu đừng nói gì nữa."
Bàng Quân Đạt nghĩ, thằng nhóc này làm chuyện gì cũng suôn sẻ, hôm nay lại đá phải thiết bản rồi.
Nghĩ đến Đàm Yên, anh ta lại thấy chạnh lòng.
Một mỹ nhân như vậy, sao tự nhiên lại bỏ đi đâu?
Bàng Quân Đạt đã bị Lâm Khê dựng dậy từ sáng sớm nên rất buồn ngủ. Trong lúc dừng lại đổ xăng, anh ta ngủ gà ngủ gật rồi lại ngơ ngác tỉnh dậy, thấy Lâm Khê đứng dựa ở cửa xe, tay vẫn cầm điện thoại di động.
Đàm Yên vui vẻ đi chơi hai ngày rồi mới thong thả về đến thành phố G.
Việc đầu tiên cô làm sau khi trở về là lao vào nhà tắm rồi sau đó nghỉ ngơi. Sau đó, bật chế độ chăm chỉ, điên cuồng ngồi vẽ.
Một lần như vậy là hai ngày.
Việc gửi tranh cho tạp chí phải dời lại khoảng nửa tháng.
Đàm Yên là một người sống tạm bợ, qua loa, được đến đâu hay đến đấy nhưng lại rất tỉ mỉ trong việc vẽ tranh. Nếu cảm thấy tranh của mình có chút không ổn, cô sẵn sàng vứt hết đi và làm lại từ đầu. Chính vì tật xấu khó sửa này mà phải đến 10 ngày hoặc nửa tháng, cô mới có được một bức tranh thực sự ưng ý ------- không tính tranh của Lâm Khê. Rốt cuộc thì thời gian có hạn, bức tranh đó mới chỉ hoàn thiện được một nửa.
Khi Lý Liên gõ cửa, Đàm Yên vẫn đang chân trần mà ngồi trước máy tính phác thảo, tóc được buộc lộn xộn bằng băng đô vải, trên người chỉ mặc một cái áo phông rộng thùng thình.
Lý Liên nhíu mày, cẩn thận nhảy qua một túi bim bim khoai tây, nhón chân bước qua một lon Coca đang mở nắp, hận rèn sắt không thành thép mà nói.
" Yên Yên, ông trời đã ban cho nhà mi một cái túi da* đẹp hoàn mĩ không tì vết, bây giờ nhà mi lại đối xử với nó như thế này à?"
( Chú thích: Túi da ở đây là ngoại hình nha các bạn, các bạn có từ nào phù hợp hơn không, góp ý giúp mình với. Mình cũng thấy nó sao sao.....)
Lý Liên thích gọi cô là Yên Yên, hay kéo dài âm thanh ra, nghe ngọt xớt nhưng cô lại không thích kiểuè xưng hô này. Nói thế nào nhỉ......có cảm giác như tú bà đang gọi cô nương ấy.
Sau đó sẽ là câu: " Ra ngoài tiếp khách đi!"
Đàm Yên không ngẩng đầu lên: " Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"
" Gần đây nhà mi rảnh chứ, rảnh thì hợp tác với ta. Công ty ta đang chuẩn bị ra mắt một tạp chí mới."
Tay Đàm Yên vẫn múa máy không ngừng:
"Hợp tác?"
Lý Liên làm cho một tạp chí truyện tranh lấy chủ đề thanh xuân vườn trường mà nổi tiếng. Trong mấy năm gần đây, nhiều truyện tranh cũng nối đuôi nhau mà xuất bản, nếu hợp tác thì cũng là hợp tác với hoạ sĩ truyện tranh nổi tiếng, sao lại tìm đến một hoạ sĩ minh hoạ như cô?
Lý Liên giải thích: " Lần này là hợp tác với 'Dung', họ rất ưa thích phong cách vẽ tranh của mi. Trừ những mô hình chung, họ còn muốn làm một hệ liệt văn phòng phẩm."
" Giá cả thế nào?"
"Chuyện đó vẫn còn đang thảo luận. Tính theo lần hợp tác trước đó, giá cả cũng không quá thấp đâu.". Lý Liên không ngờ rắng Đàm Yên sẽ hỏi một câu hỏi thực tế như vậy, không vòng vo. " Đây là việc tốt, Yên Yên. Mặc dù 'Dung' chỉ là một thương hiệu văn phòng phẩm bình thường, nhưng người mua vẫn không thể cưỡng lại được sức hút của nó. Ta sẽ đi xin chữ ký của các hoạ sĩ, nếu như việc hợp tác với 'Dung' thành công thì các nhãn hàng khác cũng sẽ tự động kéo đến thôi."
Lý Liên nói đúng. Mặc dù Dung chỉ là một thương hiệu văn phòng phẩm mới ra mắt thị trường gần đây nhưng đã nhắm ngay đến đối tượng thiếu nữ, hợp tác sản xuất với nhiều thương hiệu khác. Thiết kế đẹp mắt, vừa vặn, giá cả phải chăng, hầu như cô gái nào cũng phải có trong tay một vài sản phẩm của họ. Đến cả sổ phác thảo của Đàm Yên cũng là sản phẩm của Dung.
"Có tiền thì cái gì cũng dễ" Đàm Yên thản nhiên nói, "Gần đây ta có một bản thảo đang gấp, ngoài ra còn có tranh minh hoạ "Tía tô". Bao giờ các ngươi định phát hành quỹ hợp tác này?"
"Còn đang thảo luận." Lý Liên tính toán, "Dựa theo tình hình hiện tại thì ước tính khoảng 2 tuần bọn họ sẽ thảo luận xong. Mi có khoảng 1 tháng để sắp xếp"
" Vậy là đủ rồi."
Trong những năm mới vào nghề, Đàm Yên cũng đã từng hợp tác với một số chủ cửa hàng Taobao về hình dán, sổ tay và những thứ linh tinh tương tự. Nhưng khi đó kỹ năng của cô chưa tốt như bây giờ, cũng không nổi tiếng nên một bức tranh chỉ có giá khoảng hai trăm tệ. Tuy là không nhiều nhưng với những kinh nghiệm góp nhặt được, Đàm Yên cũng không lo lắng về việc tùy chỉnh giá cả.
Lý Liên là một người mắc bệnh sạch sẽ chính hiệu. Ngồi được một lúc, cô không chịu nổi nữa liền đứng dậy, cầm túi rác vơ hết vỏ đồ ăn vặt chai nhựa linh tinh bỏ vào rồi cầm chổi lau nhà, ra sức tì mạnh.
Đàm Yên ngồi đó hai ngày, vẽ mệt thì gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi, ngủ dậy lại tiếp tục ngồi vẽ. Chỉ là một người phụ nữ trong tranh mà cô đã vẽ đến vài bản.
Cuối cùng, sau khi phác thảo xong, cô đặt bút xuống, xoay người duỗi eo một lúc lâu. Và khi cô nhìn lại căn phòng được Lý Liên chà cho sáng bóng, cô không khỏi bật cười.
"Lão Lý, ngươi thật là một người hiền huệ."
"Xùy, từ 'hiền huệ' không được dùng để miêu tả đàn ông. Còn nữa, cô đừng có gọi tôi là lão Lý, nghe như đồng chí cách mạng gọi nhau vậy."
( OMG các nàng ơi, đến giờ tui mới phát hiện ra Lý Liên là nam á trời. Làm sao giờ, các nàng bảo tôi có nên sửa không nhỉ? Tôi định giữ nguyên các chap trước rồi sửa sau chap này á, các nàng bảo tôi có nên sửa lại từ đầu không?)
Lý Liên rửa sạch tay, thấy Đàm Yên khui một lon Coca liền đưa tay ra đón, miệng vẫn không quên càm ràm " Cô đừng có vứt lung tung ra sàn, nhỡ giẫm phải lại rách chân." ( Trước tui có để xưng hô ta mi á nhưng từ khi biết lão Lý là nam thì tôi sửa thành cô tôi cho phù hợp nha, các nàng có thể góp ý để tôi sửa nà.)
Đàm Yên tiện tay ném đi, vỏ lon Coca bay thẳng vào thùng rác.
Hai người họ ngồi đối diện nhau trên sàn gỗ, mỗi người cầm một lon Coca, nâng ly chúc mừng.
Lý Liên luôn coi thường Coca và khoai tây chiên, anh ta cảm thấy thứ đồ này không có gì tốt. Nhưng mỗi lần ngồi với Đàm Yên, anh ta lại phá bỏ nguyên tắc của mình.
Trong lúc dọn dẹp, anh ta đã kéo tấm rèm của thật dày ra, mở cửa sổ. Một làn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào, vô cùng thoải mái.
Lý Liên hỏi: " Lần này cô đi chơi có gặp được soái ca nào không?"
"Không có"
Lý Liên lắc đầu cảm thán "Trạch nữ lâu năm như cô đã mất hết hứng thú với đàn ông ngoài đời thực rồi."
Đàm Yên không trả lời. Cô uống một ngụm Coca, không để ý hình tượng mà ợ một cái.
Mũi có cảm giác hơi cay cay.
Cô ném vỏ lon rỗng vào thùng rác:
"Đừng nói chuyện yêu đương vớ vẩn nữa, tôi sống một mình cũng rất tốt rồi"
___HẾT CHAP 7___