Bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi mất trí nhớ

CHAP 9 
 
    "Cậu có bệnh hả?"
 
    Trịnh Thần đưa tay lên sờ trán Bàng Quân Đạt.
 
    Ủa, đâu có nóng đâu?
 
    Bàng Quân Đạt gạt tay hắn ta ra: "Bệnh bệnh cái gì, cậu mới bệnh ấy. Cậu nói mau, rốt cuộc 2 bọn họ có quan hệ gì?"
 
    "Còn có thể là quan hệ gì nữa? Bạn trai và quan hệ bạn bè." Tào Gia Lương nói. "Lão Bàng, lúc đó anh không có ở đây, tôi cũng không biết tình hình-------"
 
    Anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn ra cửa phòng.
 
    Bàng Quân Đạt đợi hồi lâu cũng không thấy anh ta nói tiếp, nghi ngờ nhìn theo, giây tiếp theo liền tự nhủ 'thôi xong rồi' "
 
    Mùi khói thuốc lá trên người Lâm Khê đã bay hết. Anh ngáp một cái, đi vào phòng tùy ý ngồi trên ghế sopha.
 
    "Các cậu vừa nói cái gì?" Anh hỏi: "Cái gì mà quan hệ bạn trai và bạn bè cơ? Với ai?"
 
    Tào Gia Lượng cười haha hòng che giấu sự viêc, tay chỉ vào Trịnh Thần.
 
    "Ai nói cậu đâu, tôi nói hắn ta mà. Trong nhà hắn đột nhiên xuất hiện một cô gái như hoa như ngọc, vốn tưởng là em gái ai ngờ lại là người yêu của hắn."
 
    Trịnh Thần sửa lại: "Là hôn thê"
 
    Lúc này, Trịnh Thần đột nhiên nháy mắt với Bang Quân Đạt một cái, lén lút kéo anh ta vào phòng vệ sinh.
 
    "Tuyệt đối đừng nhắc đến cái tên Đàm Yên trước mặt Lâm Khê, và tuyệt đối đừng để hắn ta biết được chuyện hắn có bạn gái ở thời đại học. Nghe rõ chưa?"
 
    Nếu là trước khi gặp Đàm Yên thì Bàng Quân Đạt có thể gật đầu ngay tắp lự, nhưng vấn đề là Lâm Khê đã gặp Đàm Yên, thậm chí là có chút hứng thú với cô ấy.....
 
    Thấy Bàng Quân Đạt không nói gì, Trịnh Thần nhấn lại nhấn mạnh rồi thêm vào một câu.
 
    "Chúng tôi làm vậy đều là vì Lâm Khê thôi. Năm đó Đàm Yên biến mất mà không một lời từ biệt, Lâm Khê ngơ ngẩn như một kẻ mất trí vậy. Thật khó khăn mới quên được cô ta, tuyệt đối đừng để hắn nhớ lại!"
 
    Bàng Quân Đạt thực sự không thể tưởng tượng nổi một Lâm Khê điên cuồng mất trí vì tình, nhưng suy cho cùng vẫn là anh em chơi với nhau từ nhỏ, nếu bọn họ muốn giữ bí mật thì anh ta sẽ không đưa phương thức liên lạc của Đàm Yên cho Lâm Khê.
 
    Trịnh Thần nhìn anh ta, thấy có gì đó không ổn, liền hỏi.
 
    "Cậu có biết Đàm Yên không?"
 
    Bàng Quân Đạt cười khổ: "Không chỉ biết mà vài ngày trước Lâm Khê còn gặp và đi chơi với cô ta mấy ngày liền."
 
     Sắc mặt Trịnh Thần khẽ biến.
 
    Bàng Quân Đạt chua xót nói: "Tôi vốn đâu biết có chuyện như vây, Lâm Khê thậm chí còn muốn hỏi cô ta điều gì. Than ôi! Chỉ là rôi vẫn chưa lấy được phương thức liên lạc của cô ta."
 
    Trịnh Thần đi đi lại lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu có chắc là hiện giờ Lâm Khê không còn chút liên lạc gì với Đàm Yên không?"
 
    Bàng Quân Đạt gật đầu. Anh ta không dám nói rằng anh ta vừa gặp Đàm Yên dưới lầu xong, hơn nữa còn trao đổi số điện thoại------
 
    Khi cả hai người vừa quay lại, mọi người đã uống được một tuần rượu. Bàng Quân Đạt và Trịnh Thần vừa quay lại cũng không thoát được, bị đè ra rót rượu. Lâm Khê hơi chuếnh choáng ngồi nhìn bọn họ mỉm cười.
 
    Sau khi về đến nhà, Bàng Quân Đạt run rẩy lôi điện thoại ra, định xoá số của Đàm Yên. Nhưng anh do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng chỉ sửa lại tên danh bạ.
 
    Thu Sơn cốc ( ý là ảnh sửa tên chị Yên trong danh bạ thành Thu Sơn cốc á các nàng)
 
    Cuối cùng Đàm Yên đã nộp được bản vẽ trước thời hạn.
 
    Lý Liên lúc này cũng mang đến một tin vui: hệ liệt văn phòng phẩm hợp tác giữa Nhiệt huyết Carnival và Dung cuối cùng cũng được ấn định, nhà thiết kế bên kia đã bắt cầu liên lạc với Đàm Yên để thảo luận về kế hoạch cụ thể cho dự án mới.
 
    Dưới sự càm ràm không dứt từ Lý Liên, Đàm Yên mới lấy một chiếc váy hiếm hoi trong tủ đồ vốn toàn đồ thể thao của mình ra, mặc vào. Lý Liên thực sự không chịu nổi nữa, kéo cô đi mua một cái váy mới.
 
    Đêm qua Đàm Yên ngồi vẽ thâu đêm nên vô cùng buồn ngủ, cả tinh thần và thể xác đều vô cùng mệt mỏi. Cô ngồi trong xe của Lý Liên, ngủ gà ngủ gật, đến cả phấn nền cũng chưa đánh. Lý Liên nhìn mặt mộc của cô như vậy, thấy thời gian vẫn còn nhiều liền kéo cô đến nhà mình.
 
    "Dù gì thì đợt hợp tác lần này cũng quan trọng, nhà mi đừng cậy mình tài giỏi là muốn làm gì thì làm. Phải thể hiện thái độ tôn trọng đối phương một chút." Lý Liên hậm hực nói, tay thì vẫn lia lịa bôi trét lên mặt Đàm Yên. "Mi nhìn mi xem, xinh đẹp như vậy nhưng không chú ý gì cả, thật là phí của trời."
 
   Đàm Yên có nước da rất trắng, trắng đến nỗi trông có hơi xanh xao nên rất hiếm có màu nào phù hợp. Hơn nữa cô xòn thức khuya nên trông có vẻ uể oải, bọng mắt cũng có quầng thâm nhàn nhạt.
 
    Lý Liên thoa kem che khuyết điểm, đánh phấn phủ, mí mắt và kẻ eyeliner. Đàm Yên cảm thấy việc trang điểm như này thực sự không cần thiết.
 
    "Họ chủ yếu xem tranh chứ có xem người đâu, cô việc gì phải kỳ công đến thế."
 
    Sau khi kẻ mắt và chải mi, Lý Liên thực sự muốn cạy đầu Đàm Yên ra để xem bên trong có thực sự là một con Kinh Kong hay không.
 
    Kỹ năng trang điểm của Lý Liên vốn không phải dạng vừa. Đàm Yên khi ngồi xuống là trạch nữ u uất trầm mặc, khi đứng lên là thiếu nữ xinh đẹp dễ chịu. Lý Liên cũng cảm thấy giày của Đàm Yên không phù hợp với váy nên lại kéo cô đi mua giày mới, lúc này cô mới thực sự hài lòng. Đàm Yên xỏ chân vào giày, cảm giác như bị khống chế và tước mất tự do vậy.
 
    "Đi đôi giày này linh hồn nghệ thuật của tôi sẽ bị phong ấn."
 
    Lý Liên mặc kệ linh hồn của cô ấy có bị phong ấn hay không, cô chỉ biết Đàm Yên là người bạn thân nhất của cô ở thành phố G, tấm lòng của cô quả là tấm lòng người mẹ!
 
    Ngay khi lễ tân biết được bọn họ đến từ tạp chí Nhiệt huyết Carnival liền lập tức dẫn bọn họ đến phòng chờ. Bọn họ giải thích xe của nhà thiết kế gặp trục trặc giữa đường nên mong bọn họ đợi một chút, anh ta sẽ đến ngay.
 
    Sau khi chờ khoảng 5 phút, cuối cũng họ cũng nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau. Đàm Yên lúc này đang đứng trước giá đặt mẫu thử, nghe thấy âm thanh này liền quay người lại.
 
    Ngoạ tào!!*
 
    Là Lâm Khê??!!
 
    Anh ta là nhà thiết kế?
 
    Đùa cô à????
 
    (Ngoạ tào này là một từ trong tiếng Trung, na ná chữ ĐM bên mình đó các nàng :))))). Dịch là ĐM thì hơi thô quá nên tui để nguyên nha.)
 
     Gia hoả này luôn cho rằng phối màu hài hoà nhất, cân xứng nhất là xanh với đỏ, vàng với tím, khiếu thẩm mỹ này không phải là thẳng nam nữa mà là sắt thép và bê tông.
 
    Tai nạn ô tô cũng có thể kích thích tiềm năng và nghệ thuật của con người???
 
    Trong lúc cô còn hoá đá tại chỗ thì Lý Liên đã bước đến và bắt tay Lâm Khê.
 
    "Xin chào, tôi là phó tổng biên tập của tạp chí Carnival. Hân hạnh được gặp anh."
 
    "Tôi là Lâm Khê "
 
    Đàm Yên đè nén nội tâm đang muốn chửi thề, yên lặng cầm chắc cuốn sổ trong tay, chìa tay còn lại ra.
 
    "Chào anh, tôi là Yên."
 
    Bút danh của cô là Yên.
 
    Qua một khoảng thời gian dài như cả đời người, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc da thịt với anh ta. Lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng, vô cùng xấu hổ!!!!
 
    Cô vốn dĩ chỉ muốn nắm một chút rồi buông ra, ai ngờ Lâm Khê giữ chặt tay cô lại khiến cô không rút ra được.
 
    Tay Lâm Khê nóng như phải bỏng. Anh ta bình tĩnh nhìn cô, bóp chặt một lần nữa rồi mới thả ra.
 
    "Đã lâu không gặp, Đàm tiểu thư."
 
    Đàm Yên vội vã rút một tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau tay.
 
    "Đã lâu không gặp."
 
    Lý Liên ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
 
    "Hai người có quen biết từ trước?"
 
    Đàm Yên quăng tờ giấy vào sọt rác: "Lần trước tôi đi Thu Sơn cốc, may mắn được ở cùng khách sạn của anh Lâm đây."
 
    Lý Liên bừng tỉnh đại ngộ ồ lên một tiếng.
 
    Họ vừa mới ngồi xuống, trà còn chưa động đến thì cửa văn phòng lại được đẩy ra.
 
     Một nam sinh tết tóc ngó vào, nhìn thấy Lâm Khê thì sửng sốt một chút sau đó theo bản năng lui ra ngoài.
 
    "Thật xin lỗi, Lâm tổng, em đi nhầm."
 
    Không đợi mọi người phản ứng lại, cậu ta đã sạch sẽ lưu loát ra ngoài đóng cửa lại.
 
    Một lát sau, cậu ta lại mở cửa, cười hì hì nhìn Lý Liên và Đàm Yên.
 
    "Xin hỏi 2 vị có phải là người của tạp chí 'Nhiệt huyết Carnival' không?"
 
    Lý Liên choáng váng vì hai chữ Lâm tổng vừa rồi, lại thấy anh ta thực sự muốn thảo luận kế hoạch mới bọn họ, da đầu tê dại.
 
    Vốn chỉ là hợp tác thôi, tạp chí gửi anh ta là phó tổng biên tập cũng là nể mặt rồi, không ngờ bên này lại cử cả tổng giám đốc của công ty đi thương lượng hợp tác.
 
    Không, có lẽ Lâm Khê đến không phải vì chuyện hợp tác lần này.
 
    Lý Liên liếc nhìn Đàm Yên đang ngồi cạnh mình, thầm nghĩ ăn mặc đẹp thì có tác dụng gì? Chính là có tác dụng như này đấy!!
 
    Nói gì thì nói, chuyện bản vẽ thiết kế đều là do Đàm Yên thảo luận với cậu nam sinh kia, còn hai người Lý Liên và Lâm Khê hoàn toàn chỉ ngồi đó ngâm nước tương. Sau 4 giờ thương thuyết giữa hai bên, cuối cùng vấn đề cũng đã được giải quyết.
 
   Hạng mục hợp tác giữa Dung và cô lần này là một hộp quà, tên của hộp quà được lấy từ bài thơ "Xuân phiếm Nhược Da khê"* của Kỳ Vô Tiềm*, bên trong là một cuốn sổ tay, hình dán và kẹp sách.
 
    Đồ cũng không nhiều, cậu nam sinh kia nói đến hứng khởi, thậm chí còn cầm hàng mẫu đến đây cho cô tham khảo. Đàm Yên ước tính một chút, yêu cầu khoảng 12 phó hoạ sĩ.
 
    Về phần thù lao, Lý Liên vốn dĩ muốn thảo luận với người phụ trách của Dung, nhưng giờ Lâm Khê lại ở đây.....
 
    Cô hơi do dự, cuối cùng ngập ngừng đề xuất một mức giá cao giá thị trường một chút. Lâm Khê lập tức gật đầu đồng ý không chần chừ.
 
    Lý Liên không khỏi ảo não. A, biết vậy mình đòi thêm rồi.
 
    Nhưng ngẫm nghĩ lại thì Đàm Yên vốn không có nhiều danh tiếng trong nghề, thù lao như vậy đã được coi là nhiều rồi.
    
    Thương thảo xong thì cũng đã đến trưa. Lâm Khê đứng lên, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói.
    
    "Hôm nay hai người đã cất công đến đây một chuyến, hay là chúng ta cùng đi ăn trưa, hai người thấy thế nào?"
    
    Ánh mắt của anh ta vẫn luôn dừng lại tại Đàm Yên.
    
    Lý Liên liên tục kêu khổ------trời ạ rõ ràng là anh ta đang nhắm tới tiểu Yên!!!
    
    Đàm Yên chưa kịp nghĩ đã từ chối.
    
    "Cảm ơn lòng tốt của Lâm tổng nhưng tạp chí của chúng tôi còn có nhiều việc, không dám làm phiền anh."
    
    Thấy tình hình không ổn, cậu nam sinh kia không dám ở lại, cáo từ một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài.
    
    Lý Liên đứng lên, nhìn một đôi nam nữ bọn họ, cuối cùng trầm mặc không nói gì.
    
   Bị Đàm Yên từ chối nhưng Lâm Khê cũng không biểu lộ sự tức giận. Anh ta chỉ cầm tập hợp đồng, nhìn một cái, chưa nói một lời nào nhưng cũng đã đủ cho Đàm Yên hiểu anh ta muốn làm gì.
 
    "Đàm tiểu thư không muốn cho tôi chút vinh dự này sao?"
 
    ---------Hai bên còn chưa chính thức ký hợp đồng!!!
 
    Trong mắt anh không hề có một chút ý cười.
 
    Nhìn là biết, chỉ cần Đàm Yên nói một câu từ chối thì 4 tiếng thảo luận vừa rồi coi như đổ sống đổ biển.
 
    Đàm Yên khổ sở đấu tranh tâm lý, không biết nên làm như nào cho ổn.
 
    Thù lao lần này vô cùng hậu hĩnh, mà Lâm Khê thì như một trái bom nổ chậm vậy, không biết lúc nào phát nổ.
 
    Nhưng mà-------đây là một đống tiền, rất nhiều tiền!!!
 
    "Nếu Lâm tiên sinh đã nói như vậy.." Đàm Yên miễn cưỡng kéo khoé miệng, lựa chọn quỳ gối trước đồng tiền. "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!"
 
   Editor: Alooooo, có nàng nào còn thức khônggg??? Tui bảo là tối sẽ up nhưng bây giờ là nửa đêm rồi, thôi coi như giải trí đêm phia nha các nàng. Chúc các nàng ngủ ngonnn.
 
  À, xí quên :))))
 
*Kỳ Vô Tiềm 綦毋潛 (691-756) tự Lý Thông 季通, người Nam Khang, Giang Tây, 15 tuổi lên Trường An học, có quan hệ với nhiều danh gia trên thi đàn thời đó. Năm Khai Nguyên thứ 8 (720) đời vua Huyền Tông, ông thi trượt rồi về quê. Năm Khai Nguyên thứ 14 (726) lại lên kinh thi, đỗ tiến sĩ, rồi giữ các chức Nghi thọ đạo uý, Tả thập di. Năm Khai Nguyên thứ 18 (730), vào Tập hiền viện đãi chế làm Trước tác lang. Trong thời kỳ này, có lần ông về quê thăm cha mẹ, trên đường qua Hồng Châu (nay là Nam XƯơng, Giang Tây), cùng với Đô đốc Hồng Châu bấy giờ là Trương Cửu Linh 張九齡 tương kiến, cùng nhau làm thơ tạc thù. Mùa đông năm Khai Nguyên thứ 21 (733), sau khi tiễn bạn thơ là Trừ Quang Hy 儲光羲 cáo quan quy ẩn, ông cũng chịu ảnh hưởng của chí hướng ẩn cư nên cuối năm đó ông cũng dời Trường An, đi Lạc Dương khoảng nửa năm, cuối cùng quyết chí từ quan về nam. Sau đó ông hu du khắp các thắng cảnh vùng Giang Hoài. Thơ ông nay vẫn còn lưu truyền nhiều bài tả phong cảnh nơi đây.
Đầu năm Thiên Bảo (742), ông quay lại Lạc Dương, Trường An tìm đường phục quan. Năm Thiên Bảo thứ 11 nhậm Tả thập di, hưởng quan bát phẩm, sau đó làm Trước tác lang, quan ngũ phẩm. Sau khi xảy ra loạn Trường An, ông lại quy ẩn, về lại vùng Giang Hoài, về sau không còn rõ. Ông mất khoảng trên dưới 65 tuổi.
 
Kỳ Vô Tiềm là thi nhân có tiếng nhất của Giang Tây, người xưa đối với ông bình luận là “Thịnh Đường thời, Giang Hữu thi nhân duy Tiềm tối trước” 盛唐時,江右詩人惟潛最著 (Thời Thịnh Đường, thi nhân vùng Giang Hữu chỉ có Vô Tiềm là giỏi nhất). Thơ của ông có tiếp cận phong cách của Vương Duy 王維. Toàn Đường thi sưu lục thơ của ông gồm 1 quyển, 26 bài, nội dung đa phần về thú ẩn dật, tiêu biểu nhất là Xuân phiếm Nhược Da khê 春泛若耶溪, có được tuyển chọn trong Đường thi tam bách thủ.
    
     (Nguồn: https://.thivien.net)
 
*XUÂN PHIẾM NHƯỢC GIA KHÊ
 
U ý vô đoạn tuyệt 
 
Thử khứ tuỳ sở ngẫu 
 
Vãn phong xuy hành chu 
 
Hoa lộ nhập khê khẩu 
 
Tế dạ chuyển tây hác 
 
Cách sơn vọng nam đẩu 
 
Đàm yên phi dung dung 
 
Lâm nguyệt đê hướng hậu 
 
Sanh sự thả di mạn 
 
Nguyện vi trì can tẩu 
 
  *DỊCH NGHĨA
 
Mùa xuân dạo thuyền ở khe Nhược Da 
 
Ý nghĩa nhàn vắng không dứt 
 
Cho nên đi đến đâu là theo sự tình cờ 
 
Gió chiều thổi đẩy thuyền trôi 
 
Đường hoa chạy vào cửa khe 
 
Đêm đến rẽ vào núi tây 
 
Cách núi ngắm sao Nam đẩu 
 
Khói đầm bay mù mịt 
 
Trăng rừng xuống thấp phía sau 
 
Chuyện đời hãy còn man mác 
 
Xin làm ông lão buông cần câu cá 
 
    *DỊCH THƠ: Lê Nguyễn Lưu
   
 
Man mác ý u nhàn 
 
Đến đâu vui ở đó 
 
Dong thuyền ngọn gió đưa 
 
Vào suối đường hoa ngõ 
 
Vừa tối, Tây sơn kề 
 
Trên non, Nam đẩu ló 
 
Quanh đầm khói sóng lan 
 
Sau mái trăng rừng tỏ 
 
Xin được làm ông câu 
 
Chuyện đời mù mịt bỏ!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui