Tay anh rất nóng, trong nháy mắt trượt qua đầu ngón tay cô, sức lực rất lớn, mãnh liệt nắm lấy cổ tay Đổng Vi, cả người cô bị anh kéo quay một vòng, đưa lưng về phía mọi người và camera.
Ánh mắt cô đầy dấu hỏi chấm nhìn Thịnh Kình Việt, anh nói đừng ở đây có nghĩa là gì?
"Chuyện gì vậy?" Phó đạo diễn gọi một tiếng, ông còn tưởng rằng tự trọng Thịnh Kình Việt quá cao, có phần bất mãn khi được Đổng Vi chỉ bảo nên mới nắm chặt tay cô.
Xung quanh lộn xộn, ánh mặt trời như thiêu đốt, người người kêu la đều bị Thịnh Kình Việt bỏ lại sau lưng, anh rũ mắt nhìn cô.
Vẻ mặt cô vô cùng mờ mịt, miệng hơi hé để lộ hàm răng, đôi môi hơi nhếch lên như muốn dụ người ta đến nếm thử, anh chỉ cần cúi đầu xuống, không cần dỗ cô mở miệng mà có thể trực tiếp quấn lấy lưỡi cô...
Đột nhiên anh thả tay ra, giọng nói còn khàn hơn ban nãy, "Anh đi toilet đã."
Đổng Vi cau mày nhìn bóng lưng Thịnh Kình Việt, anh đi toilet nôn sao? Tuy là đạt được kết quả như ý muốn nhưng trong lòng cô cứ có chút kỳ lạ, đến khi anh trở lại thì cô vẫn ngoan ngoãn đối diễn.
"Ok, cảnh này qua."
Có Đổng Vi phối hợp diễn với anh, anh dồn tất cả tập trung lên trên người cô, cả người nhanh chóng thả lỏng.
Ban đầu đạo diễn định để thế thân của vai nam thứ tư quay một lần xong luôn, nhưng nhìn trạng thái của Thịnh Kình Việt lúc này lại bảo cho anh thêm vài hôm nữa, lúc nào có phần diễn của nam thứ tư thì bảo anh diễn thay.
Do đó thời gian quay phim của Thịnh Kình Việt mới trùng với Đổng Vi.
Đổng Vi cũng chỉ là người mẫu, mà những người diễn phim điện ảnh mới của Trần Khải Tân đến diễn chủ yếu đều là ngôi sao tuyến hai trở lên đều có phòng hóa trang riêng, mà Đổng Vi và những vai phụ khác chung một phòng hóa trang.
Buổi sáng lúc cô tới thấy Thịnh Kình Việt đang để đồ ăn trên bàn của cô, "Anh đang làm gì đó?"
Thịnh Kình Việt ra vẻ bình tĩnh, nói: "Anh muốn đưa đồ ăn sáng cho em ăn."
"Tôi không cần." Đổng Vi từ chối không chút nể nang.
Thịnh Kình Việt yên lặng vài giây: "Anh để ở đây, có được không?"
Đổng Vi định nói không được nhưng thấy anh đang căng thẳng bóp bẹp bánh sừng bò lại không nói gì nữa.
Môi anh nhếch lên một chút, "Em cảm thấy đồ nóng để ở đâu thì đẹp nhất? Sữa đậu nành để ở đây có ổn không?"
"Em thích để món gì ở đây?"
"Tôi..." Đổng Vi tức giận nhìn Thịnh Kình Việt, nhìn có vẻ như để cô lựa chọn nhưng thực tế là bắt cô đồng ý việc anh đưa đồ ăn sáng.
"Anh biết rồi." Thịnh Kình Việt nhìn cô gái bị anh chọc tức mà trừng lớn hai mắt, nhanh chóng rời đi.
Hôm sau Đổng Vi nhìn hai suất đồ ăn sáng để trên bàn, cuối cùng cũng hiểu được ý Thịnh Kình Việt nói gì, hơn nữa bên cạnh đồ ăn sáng còn có kẹo lấp lánh đầy nữ tính dường như chẳng giống đồ anh đưa tới chút nào.
Thịnh Kình Việt liên tục đưa bữa sáng được vài hôm, Đổng Vi chặn anh lại ở một chỗ không người.
"Vi Vi?" Thịnh Kình Việt nhìn thiếu nữ khí thế hừng hực trước mặt, hơi ngơ ngác.
Đổng Vi đi lên phía trước vài bước, lao thẳng đến ép Thịnh Kình Việt vào trong góc tường tối.
Đôi chân dài thon gọn chen vào giữa hai ch@n anh, mắt cô nhắm lại, nói một hơi dài, "Anh..."
Mắt Thịnh Kình Việt lướt xung quanh một vòng, liếc sang bên cạnh, lúc nói chuyện yết hầu nhấp nhô lên xuống, "Ở đây ư?"
"Ở đây cái gì?" Đồng Vi lấy kẹo ngọt trong ví mấy ngày nay anh đưa ném vào người Thịnh Kình Việt, "Đừng đưa nhưng thứ này cho tôi nữa."
Giấy gói kẹo lấp lánh rơi từ trên người anh xuống như thể mang theo ánh sáng nhỏ rực rỡ, rơi xuống, bị che lấp trên một tầng bùn đất.
Tim Thịnh Kình Việt chợt nhói một cái.
Đổng Vi thấy ánh mắt anh chăm chú vào mấy chiếc kẹo kia, tức giận nói, " Anh ít đưa những thứ học được từ những cô gái khác cho tôi đi, tôi nhìn thấy là buồn nôn."
Mắt Thịnh Kình Việt đảo qua đảo lại, nhìn mấy cái kẹo kia rồi lại nhìn sang khuôn mặt cô, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Đổng Vi tức giận là vì anh dùng những thứ học từ những cô gái khác để đưa cho cô sao?
"Không phải anh học được từ những cô gái khác đâu, anh tra trên mạng đó." Thịnh Kình Việt nói xong chợt nở nụ cười, tựa như ngôi sao bị tro bụi phủ lên lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trái tim anh rộn ràng lên một lần nữa.
Đổng Vi bỗng sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi có hỏi anh học từ chỗ nào đâu, tôi muốn nói là anh cho tôi nhiều kẹo thế này, có phải là muốn cho người tôi béo tròn không?"
Lông mi cô gái không ngừng run rẩy tựa như cánh bướm khẽ đập nhẹ nhàng, Thịnh Kình Việt nhìn chăm chú, tay bất chợt nắm eo cô, nói bên tai cô: "Rất nhỏ, không béo lên được đâu."
Eo Đổng Vi rất nhạy cảm.
Cảm giác bị Thịnh Kình Việt chạm vào một cái lập tức tê rần, cô đỏ mặt.
Cô lui về đằng sau một bước, chỉ về phía Thịnh Kình Việt, "Anh..."
"Anh là cái đồ lưu manh!"
Vốn là cô muốn mắng Thịnh Kình Việt, chỉ có điều khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói yếu ớt thật sự không có chút khí thế nào mà lại giống như đang làm nũng hơn.
Vẻ mặt Thịnh Kình Việt không thay đổi, ừ một tiếng.
Đổng Vi kinh ngạc, lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra Thịnh Kình Việt mặt dày như vậy, cô hứ một tiếng rồi cuống cuồng chạy mất.
Còn Thịnh Kình Việt nhìn bóng dáng cô gái chạy trốn thì lộ ra sự vui vẻ, sau đó ngồi xổm người nhặt một chiếc kẹo lên, bóc vỏ đã bị bẩn ra, đưa kẹo vào trong miệng.
Rất ngọt.
*
Hôm nay quay phim xong, Đồng Vi được Tiểu Ninh đưa về nhà, cô xuống xe ở dưới cổng tiểu khu, định tiện đường đi mua mấy chậu hoa.
Mặc dù cô đã chuyển vào cùng Hồ Vân Linh nhưng lại không có ý định tìm thợ vào nhà làm trang trí, việc quét vôi đều do cô làm nhưng vì gần đây đi quay phim suốt, cô lại không cho Hồ Vân Linh làm những thứ này nên tiến độ rất chậm chạp.
Mua chậu hoa xong thì về nhà quét vôi tường tiếp.
Dáng người Đổng Vi cao, dù có đeo khẩu trang trộn lẫn trong đám người cũng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cô nhìn thấy một cửa hàng hoa cảnh, bên trong hoa tường vi nở rất đẹp, không nhịn được vào mua hai bó, vừa ra xong thì nhìn thấy Thịnh Kình Việt.
Đổng Vi thở "phù" ra một hơi, "Thịnh Kình Việt, anh cứ thích đi theo tôi vậy sao?"
"Anh..." Thịnh Kình Việt nói một chữ rồi không nói tiếp nữa, Đổng Vi chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng từ từ bốc lên.
Chủ cửa hàng ở đằng sau thấy Thịnh Kình Việt lại cực kỳ phấn khích: "Tiểu Thịnh à, cậu lại đến nữa hả? Tới đây, đã bọc kỹ hoa cho cậu, cũng trừ trực tiếp trong thẻ hội viên của cậu luôn rồi."
Thịnh Kình Việt rũ mắt nhận hoa, ừm một tiếng.
Đổng Vi nhìn dáng vẻ biết nhau của ông chủ và Thịnh Kình Việt mới nhận ra là cô đã hiểu nhầm anh.
Anh chỉ tới mua hoa thôi.
Ông chủ cười híp mắt, nói: "Cô gái à, hoa lúc trước cô mua là do Tiểu Thịnh giới thiệu cho chúng tôi bán đó, hoa tường vi vốn nhỏ lại rẻ, trong cửa hàng không có, có điều bây giờ mọi người lại cảm thấy hoa tường vị rất đặc biệt, sau đó đều tranh nhau tới mua, hôm nay hoa vừa mới về đến cửa hàng nên mới có, nếu không thì chắc chắn đã bán xong rồi."
Đổng Vi nhìn hoa rồi lại nhìn Thịnh Kình Việt, "Anh ở gần đây ư?"
"Ừm."
Cô gật đầu, "Cũng đúng, chia tay rồi vẫn ở nhà cũ quả thực không ổn lắm." Nói xong cô lập tức bỏ đi.
Thình Kình Việt thở dài một hơi, bước nhanh hơn đuổi theo cô.
"Lần này là anh đang đi theo tôi ư?"
"Ừm." Thịnh Kình Việt đưa tay đến trước mặt Đổng Vi, sau đó mở lòng bàn tay ra, bên trong là năm cái kẹo lấp lánh, ánh mắt anh cũng sáng tựa như giấy gói kẹo vậy: "Kẹo."
Người đàn ông ngốc nghếch chỉ biết tìm cách theo đuổi trên mạng để theo đuổi mình khiến cho lòng cô mềm nhũn.
Đổng Vi dừng bước, cuối cùng cầm lấy kẹo trong tay Thịnh Kình Việt, đến lúc ăn vào miệng vẫn còn uy hiếp anh, "Nếu như tôi béo lên, tôi nhất định sẽ đánh anh."
Trong đôi mắt to và sáng ấy, chỉ có bóng hình của mình anh, Thịnh Kình Việt cong môi: "Được."
Thịnh Kình Việt cũng không đi theo Đổng Vi mà đi đến nhà cũ của mình rồi dừng bước: "Anh không trả lại nhà của chúng ta nhưng ở một mình nhớ em quá mới chuyển ra, chỉ là...!nó vĩnh viễn ở đó chờ chúng ta cùng nhau trở về."
Vẻ mặt của anh rõ ràng rất bình tĩnh, lý trí nhưng lại vẫn dạt dào tình cảm nồng nàn.
Thịnh Kình Việt nhìn Đổng Vi rất nghiêm túc dường như thấy ánh lệ trong mắt cô, còn chưa kịp nhìn rõ, cô gái đã xoay người ôm hoa chạy đi.
Đổng Vi cắn chặt môi dưới, chạy rất nhanh.
Tại sao lại muộn như vậy?
Muộn màng như vậy mới yêu cô.
Thịnh Kình Việt vẫn đưa bữa sáng như trước, người của đoàn phim hầu như đều biết, nhưng có vẻ người có ý tốt không nhiều lắm, dù sao Đổng Vi cũng gần như là người mẫu rồi mà Thịnh Kình Việt mới chỉ là một diễn viên đóng thế nhỏ nhoi.
Lý Nhậm Hà nhìn Đổng Vi đang trang điểm ở bên trong, ánh mắt lướt qua kẹo trên mặt bàn cô, hâm mộ nói: "Vi Vi, sao em lại đáng yêu như vậy, ánh mắt của tên Thịnh Kình Việt kia đúng là rất tốt, nhắm trúng cô gái xinh đẹp nhất đoàn phim chúng ta."
Lý Nhậm Hà có thể coi như vai nữ số năm, là một người chuyên đóng vai phụ, phim truyền hình cô ta đóng đều rất nổi, nhưng khổ cái cô ta lại mãi không hot được, lần này vốn là phim điện ảnh đầu tiên của cô ta, kết quả lại bị một cô người mẫu lấn áp nên trong lòng không dễ chịu chút nào.
Có điều cô người mẫu chẳng có chút danh tiếng này được người trong đoàn phim theo đuổi này lại im lặng như không, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô ta.
Nếu Đổng Vi đáp lời Lý Nhậm Hà, lời này mà truyền đi không biết sẽ bị fans hâm mộ các nữ nghệ sĩ khác xào thành cái tin gì nữa.
Đổng Vi mờ mịt nhìn cô ta: "Chị Hà, chị vừa nói gì vậy? Em vừa thất thần rồi hả?"
Tiểu Ninh phụ hoa theo: "Em cũng không nghe thấy, mà chị Vi ơi, hình như đạo diễn hối chị đi quay phim rồi."
"Ồ, vậy sao? Chị Hà ở đây nhé, em ra ngoài trước." Động tác của hai người nhanh chóng ra khỏi phòng hóa trang, để lại Lý Nhậm Hà cười cứng ngắc.
Đến sau khi ra ngoài rồi, vẻ mặt Tiểu Ninh ấm ức nói: "Cái cô Lý Nhậm Hà này đúng là miệng nam mô, bụng bồ dao găm, đoán chừng là ghen ghét với chị Vi xinh đẹp hơn cô ta, "đào hố" cho chị khắp nơi."
Có điều ánh mắt Đổng Vi đang đảo qua đồ Thịnh Kình Việt đưa tới, không hiểu sao, cô cảm thấy chuyện Lý Nhậm Hà ghen ghét không phải việc này.
Buổi sáng, sự khó chịu của Lý Nhậm Hà đạt tới đỉnh điểm, là lúc đoàn phim có một người chạy vặt định tìm Đổng Vi để ký tên nhưng lại không biết cô ta là ai.
Thấy Thịnh Kình Việt đến đưa đồ ăn sáng, không nhịn được mở miệng nói: "Ngày nào em cũng đưa đồ đến chị cũng chưa thấy em ấy ăn thử một lần, lần nào cũng ném thùng rác, phí lắm.
Sáng nay chị quên chưa ăn sáng, có thể cho chị uống cốc sữa đậu nành kia không?"
Đổng Vi nhíu mày nhưng không mở miệng.
Lý Nhậm Hà ôm bụng mình, đáng thương nhìn Đổng Vi: "Vi Vi, dù sao mấy đồ ăn sáng này em cũng không thích ăn, chị bị bệnh dạ dày không thể bị đói được."
Cô ta diễn quá giả tạo, dạ dày đau nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, khỏe mạnh bình thường.
Tiểu Ninh không chịu nổi dáng vẻ của Lý Nhậm Hà, lạnh lùng hừ một tiếng.
Đổng Vi điềm đạm nói: "Chị uống cốc nước ấm nhé, em lập tức bảo Tiểu Ninh đi mua về cho chị chút đồ ăn."
"Nhưng không phải là em không ăn bữa sáng đó sao?"
"Đúng vậy, em không ăn, có điều dù em không ăn thì đó vẫn là đồ ăn sáng của em." Đổng Vi cười hoàn mỹ, "Em không muốn cho người khác."
Rất nhiều lúc, đồ mình không thích, cho dù vứt đi, cô cũng không muốn cho người khác.
Bởi vì đó là đồ của cô.
Ánh mắt Đổng Vi lạnh xuống.
"Em thà vứt đi cũng không cho chị ăn ư? Em cũng ích kỷ quá đi à?"
"Em có thể bảo Tiểu Ninh đi mua đồ ăn sáng cho chị, chị cũng có thể cảm ơn con bé nhưng đồ của em thì em có quyền tự xử lý."
"Em cũng máu lạnh quá!" Lý Nhậm Hà không ngờ Đổng Vi có thể thực sự nói ra lời như vậy, "Em thà để cho người khác chết đói cũng không muốn bố thí một cốc sữa đậu nành ư?"
Đổng Vi nhíu mày: "Em đã nói là bảo người đi mua giúp chị."
Cô không hiểu vì sao Lý Nhậm Hà cứ khăng khăng nói chuyện này.
Tất nhiên cô không hiểu, đôi khi sự ghen ghét sẽ khiến cho con người ta mất lý trí.
Tay Lý Nhậm Hà ôm bụng dần dần bỏ xuống, mỉa mai nói, "Được thôi, có lẽ đồ ăn sáng của đại minh tinh Đổng chỉ có thùng rác mới có thể xứng đôi thôi, có người nên nhìn rõ xem cô ta là cái loại người gì rồi."
Nửa câu sau, cô ta đi đến bên cạnh Thịnh Kình Việt mới nói.
Cô ta muốn Thịnh Kình Việt nhìn thấy, Đổng Vi là cô gái ích kỷ, độc ác đến mức nào.
Nhưng giọng Thịnh Kình Việt lạnh nhạt, nhìn Lý Nhậm Hà, "Tôi cảm thấy cô ấy nói rất đúng.
Đó là đồ của cô ấy, cô ấy muốn làm thế nào thì làm thôi."
"Nhưng mà không giống với ý nghĩ độc ác của những người khác."
Lý Nhậm Hà vốn muốn làm hỏng thanh danh của Đổng Vi lại bị vả lại một câu ý nghĩ độc ác, cô ta tức giận chỉ vào Thịnh Kình Việt.
Đổng Vi phì cười một tiếng.
Thịnh Kình Việt không nói lời nào, cô cũng sắp quên lúc trước anh từ chối mấy người tỏ tình với anh tuyệt tình thế nào rồi.
Chỉ có điều lần này quả thực là cô có phần cố tình gây chuyện, Thịnh Kình Việt lại còn nói đỡ giúp cô khiến cô cảm thấy cho dù cô làm những chuyện khác, có lẽ anh cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Lý Nhậm Hà bị chọc tức mà bỏ đi, Đổng Vi ôm hai tay, đầu lông mày còn lộ ra sự vui vẻ, "Thịnh Kình Việt, anh có biết anh vừa mới cực kỳ bất công không, đoán chừng chị ta bị anh chọc cho tức điên rồi."
Thịnh Kình Việt không hiểu nhìn cô: "Bất công? Trái tim của anh vốn đã ở chỗ em rồi, thiên vị chỗ nào chứ?"
Đổng Vi đột nhiên im bặt, mặt ửng đỏ, người này đột nhiên thẳng thừng vậy sao?
Thịnh Kình Việt để phần ăn sáng còn lại lên trên bàn cô, cúi thấp đầu nói: "Anh không gọi chuyện này là bất công hay bao che khuyết điểm, mà là tình yêu."
"Nhưng việc em ném đồ ăn sáng anh mua vào thùng rác, anh vẫn còn đau lòng đây."
Anh muốn vắt kiệt sự dịu dàng từ trong những gì thô sơ nhất, sau đó dâng toàn bộ không sót chút nào tới trước mặt Đổng Vi, nhưng những thứ dịu dàng này thực sự khiến anh càng dễ đau lòng hơn.
Ánh mắt anh trong veo như là ánh nước do sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ rộng.
Đổng Vi quay mặt sang một bên: "Ừm, em biết rồi."
Sáng hôm đó Đổng Vi vô thức ăn hết hai phần bữa sáng, ăn no căng bụng.
*
Lúc này Thịnh Kình Việt về cùng với Đổng Vi, cô cũng không nói gì nữa, anh chỉ lẳng lặng đưa cô đến dưới lầu, đợi đến khi cô lên lầu mới rời đi.
Vôi Đổng Vi mua dùng gần hết rồi mà vẫn còn rất nhiều chỗ chưa quét đẹp được, Hồ Vân Linh lại mua thêm ít vôi đưa đến dưới lầu, bởi Đổng Vi khá cẩn thận nên chưa bao giờ để thợ đưa tận nhà cho nên mới để ở dưới lầu, bà thấy Đổng Vi về thì hô lên: "Vi Vi, đến giúp mẹ khuân đồ."
"Không phải đã nói để con về rồi đi mua sao?" Dù nói như vậy nhưng tay cô vẫn ôm một bao định lên lầu.
Hồ Vân Linh nói: "Thế còn cần mẹ làm gì? Chàng trai kia ơi, con cũng đến giúp một tay đi."
Thịnh Kình Việt đi vài bước lại dừng lại, nhìn về phía Đổng Vi, anh không chắc cô có đồng ý để anh vào nhà mình không.
Đổng Vi thoáng liếc quá Thịnh Kình Việt, ánh mắt giao nhau giữa không trung, cô thu ánh mắt lại, cầm đồ đi lên: "Nói không chừng người ta có việc bận rồi."
Gần đây Hồ Vân Linh ở trên lầu thường xuyên nhìn thấy Thịnh Kình Việt, hơn nữa lời nói của Đổng Vi cũng không từ chối rõ ràng, bà lại hỏi một câu: "Con có bận gì không? Nếu không thì có thể giúp chúng tôi quét tường được chứ? Con bé Vi Vi cứ muốn tự làm cho nên bây giờ tường chẳng khác gì gà bới."
"Không...!không có...con không bận, con có thể giúp ạ." Thịnh Kình Việt lập tức đồng ý, lúc lên lầu, thậm chí anh còn có cảm giác không phải đang đi cầu thang mà là đang giẫm lên mây.
Nếu không sao lại mềm và nhẹ nhàng như vậy.
Thịnh Kình Việt vào trong nhà Đổng Vi mới biết Hồ Vân Linh không nói dối, tường trong phòng vốn đã có vết ố vàng, vôi trắng được quẹt chỗ này một chút, chỗ kia một ít, vô cùng dễ thấy.
Anh còn chưa kịp cười đã nhận được ánh mắt sắc như dao của Đổng Vi.
Anh thả đồ đạc xuống, xắn tay áo lên bắt đầu đổ vôi vào trong thùng, trợn mắt nói dối: "Vi Vi quét rất đẹp."
Hồ Vân Linh lại không kìm được cười ra tiếng, "Chàng trai này còn trẻ mà thị lực đã không tốt rồi."
"Mẹ!" Đồng Vi gọi Hồ Vân Linh, mặt ngượng ngùng.
Hơi nóng hừng hực, người con trai lặng lẽ đứng trên thang chữa lại những chỗ như gà bới kia thành màu trắng tinh, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi anh, để lộ dáng người hoàn mỹ, mê người ẩn giấu bên trong.
Hồ Vân Linh cắt dưa hấu, bưng tới, gọi hai người đến ăn.
Hai mắt Đổng Vi sáng rực thả đồ xuống, chạy đến ăn dưa hấu, bà mời Thịnh Kình Việt, nét mặt tươi cười nói: "Chàng trai, bác còn chưa biết con tên là gì?"
"Thịnh Kình Việt."
Thịnh Kình Việt nói xong thì thấy vẻ mặt vui vẻ của Hồ Vân Linh biến mất, anh mím môi, đoán được bà biết sơ qua chuyện của anh với Vi Vi rồi, lại lẳng lặng tiếp tục quét tường.
Hồ Vân Linh không nói chuyện, nhìn Đổng Vi vui vẻ ăn dưa hấu, vừa giận lại vừa thương, bà tức giận vì Đổng Vi tha thứ cho chàng trai tên Thịnh Kình Việt nhanh như vậy, lại thương con gái mình đã từng chịu tổn thương.
Tâm trạng bà không vui, đưa tay bê đ ĩa dưa hấu đi: "Đừng ăn nữa, dưa hấu này hỏng rồi, để mẹ ném đi."
"Hỏng chỗ nào chứ?" Đổng Vi trơ mắt nhìn những miếng dưa hấu ngon miệng mát lạnh bị mẹ cô ném vào thùng rác, lập tức bi thương kêu lên.
Hồ Vân Linh nói: "Đi quét tường nhanh lên, quét xong người ta còn có việc bận."
Đổng Vi ngơ ngác, chỉ có thể tiếp tục đi quét tường nhưng khi cô nhìn chỗ mình và chỗ Thịnh Kình Việt quét, cảm thấy cô vẫn không nên gây thêm phiền phức thì tốt hơn.
Cô chạy ra ngoài mua mấy lon Cocacola ướp lạnh, quay về thì phát hiện căn phòng cô lãng phí mất cả hai tuần đã được Thịnh Kình Việt nhanh chóng quét đẹp đẽ rồi.
Cô tìm được Thịnh Kình Việt ở ban công, anh đứng quay lưng về phía cô, tấm lưng hơi cong có cảm giác tràn trề sức mạnh, tựa như một tay kéo căng chiếc cung.
Cô rón rén bước đến đổ Cocacola vừa mua về lên cổ Thịnh Kình Việt thì thấy người anh run rẩy, anh bị bất ngờ đứng thẳng người quay lại đã thấy cô gái cười sặc sụa rồi.
Khuôn mặt anh tuấn cứng cỏi bị dính vôi không biết chuyện như thế nào, vừa chọc người khác cười vừa thú vị.
Tiếng bọt khí Coca sôi lên hòa với tiếng cười của cô gái, nhẹ nhàng trôi theo gió trên bầu trời sẩm tối.
Thịnh Kình Việt nhìn khuôn mặt Đổng Vi cười vui vẻ, mắt cong lên, đôi mắt sáng rực, chỉ cảm thấy dù là không có bất cứ câu từ nào cũng không thể miêu tả được vẻ đẹp của cô, không thể viết ra được nửa phần vẻ đẹp động lòng người ấy, anh chỉ có thể say đắm mà ngã nhào bên trong khóe môi đầy sung sướng của cô.
Anh muốn đưa tay ra chạm vào cô, nhưng giữa chừng lại thu tay lại, cười chung cùng cô.
Có người cho rằng, yêu là tình d*c, là hôn nhân, là chiếc hôn ấm áp lúc sáu giờ sáng, là những đứa trẻ, có lẽ yêu thực sự là như vậy.
Nhưng đối với Thịnh Kình việt, yêu là muốn chạm vào rồi lại thu tay lại.
Anh quét tường xong xuôi cũng tới đêm khuya rồi, Đổng Vi tựa người ngủ trên ghế sofa, anh dịu dàng ngắm cô, nếu như cô mở mắt ra sẽ lập tức phát hiện ra ánh mắt anh có bao nhiêu dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể hòa tan cả ánh trăng.
Hồ Vân Linh nhìn Thịnh Kình Việt và Đổng Vi, thở dài một hơi trong lòng, cuối cùng không nói gì, lúc đi về Thịnh Kình Việt nói với bà một câu xin lỗi.
Bà nói: "Con không cần nói xin lỗi với bác, bác có thể để con vào là vì Vi Vi đồng ý, lần tới nếu con bé không muốn con vào, bác cũng sẽ không nể tình."
Thịnh Kình Việt gật đầu, anh sẽ không để cho cô phải đau lòng nữa.
Vài ngày sau, Thịnh Kình Việt cảm giác như chai Cocacola kia có ma lực, không thì vì sao đã qua mấy ngày rồi, anh vẫn cảm thấy vị ngọt giữa hai hàm răng chứ.
Anh mua mấy lon Coca, cầm theo một bó tường vi định đi tìm Đổng Vi, lúc đứng dưới lầu nhà cô thì nhìn thấy Chu Hoài Ngọc.
Chu Hoài Ngọc cười dịu dàng, kéo mở cửa xe, Đổng Vi từ bên trong xuống xe, ngẩng đầu cười với anh ta một cái.
Ngọt ngào trong miệng Thịnh Kình Việt chợt lộ ra vị đắng, bó hoa trong tay bị siết chặt cong queo lại.
Chu Hoài Ngọc đứng đó, đợi đến khi Đổng Vi lên lầu mới lên xe trở về lại bị Thịnh Kình Việt tóm chặt cổ áo.
"Cách xa cô ấy ra một chút!" Người con trai sắc mặt lạnh lùng, tiếng nói kìm nén.
Anh ta nhìn Thịnh Kình Việt, không chút để ý cổ áo mình bị kéo lộn xộn, nụ cười trên mặt không đổi, thậm chí trong giọng còn hàm chứa một chút sung sướng.
"Cách xa một chút?"
"Em trai thân yêu à, cậu đã hối hận rồi sao?".