Tống Dương đuổi theo mắng bình luận đứng đầu, kết quả tài khoản bị khóa, nói hắn tấn công cá nhân, khi hắn xoắn tay áo đăng kí lại lần nữa thì cái tên Tống Dương bị chiếm dụng, còn muốn nghiệm chứng, Tống Dương tức giận mua một năm hội viên, nghiệm chứng qua thân phận, trong tư liệu chi tiết ghi là cựu giám đốc của tập đoàn Tống Thị, ba ba mày Tống Dương.
Tài khoản thật sự đặt tên là Ba ba mày Tống Dương.
Mở dấu tích V màu vàng xong sức chiến đấu của Tống Dương lập tức tăng gấp trăm lần, lại chạy đến mắng bình luận đứng đầu, đặc biệt kiêu ngạo.
Có bản lĩnh thì tiếp tục khóa tài khoản ba ba mày nha! Rác rưởi! (*)
(*) Từ gốc là 辣鸡 Lạt kê, đọc giống với 垃圾Rác rưởi nên trên mạng dùng nó chơi chữ để chửi người.
Mọi người nhấn vào mở một cái, nhất thời vẻ mặt ngu ngơ, theo sau là mấy chục cái đm liên tiếp, thật sự là cựu giám đốc của Tống Thị Tống Dương, đây là chính chủ tự mình ra trận mắng anh hùng bàn phím, lợi hại, cho đến bây giờ chưa từng thấy qua giám đốc nào có phong cách như vậy, tuy là tiền nhiệm nhưng giá trị con người vẫn còn bày ở đó, hắn không thể chi chút tiền để thuê thủy quân sao...
Quý Duyên Trạch cầm điện thoại nhìn bình luận đến mức sắc mặt trắng bệch, gã không tin người nọ là Tống Dương mà gã thích kia.
Lần đầu tiên Tống Dương mắng lại, Quý Duyên Trạch thấy hai chữ kia thì đặc biệt kích động, trong lòng có chờ mong mơ hồ, nhưng khi mở ra nhìn thấy tất cả lời nói đều là mắng gã, Quý Duyên Trạch không thể tin, thèm muốn đối với Tống Dương trong lòng gã đều xuất phát từ ấn tượng qua vài lần gặp gỡ ít ỏi, đẹp trai nhiều tiền còn thêm chút bá đạp, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy gã ở phòng bệnh, cười ôn nhu với gã còn hỏi thân thể gã làm sao vậy.
Quý Duyên Trạch không tin người miệng đầu th.ô tục chính là bản thân Tống Dương, mở một cái quả nhiên là tài khoản mới đăng kí, nhất định là có người muốn nổi tiếng nên cố ý làm như vậy.
Báo cáo không chút do dự.
Không bao lâu lại có một cái tài khoản nhỏ đến, Quý Duyên Trạch vừa mới nhấp báo cáo, lướt xuống bình luận thấy câu đm là người thật, tay dừng lại.
Chờ khi nhìn thấy tin tức nghiệm chứng thân phận, sắc mặt Quý Duyên Trạch dữ tợn ném thẳng điện thoại đi.
Không có khả năng, Tống Dương gã biết không thể nào là người miệng đầy th.ô tục, càng không có khả năng sẽ mắng gã.
*
Tống Dương mắng xong cả người thoải mái, lại đăng một tin khác.
Tôi chính là yêu Quý Duyên Khanh yêu đến muốn chết, nhóm anh hùng bàn phím dám bôi đen, sau này tuân theo pháp luật, kiện chết các người!
Quý Duyên Khanh đang điều tra nơi phát ra tin kia vừa lúc thấy được cái tin vừa đăng này, khóe mắt đều mang theo ý cười, "Sao lại ấu trĩ như vậy chứ."
Tống Dương đưa tay ném điện thoại lên sofa, không biết xấu hổ sáp qua, "Khanh Khanh, chẳng phải em yêu anh ấu trĩ sao."
"Da mặt dày." Quý Duyên Khanh thản nhiên nói, nhưng tâm tư không chú tâm vào việc tra địa chỉ, quay đầu nhìn về phía Tống Dương, ánh mắt che giấu không được sự vui vẻ, "Có thể do phẩm vị của em tương đối đặc biệt!"
Tống Dương lặp lại lời nói của Quý Duyên Khanh một lần trong miệng, cười đến mức không thấy mắt đâu.
"Thân, em xem anh gọi em là Khanh Khanh, em lại gọi anh là Tống Dương rất xa lạ."
Quý Duyên Khanh liếc mắt nhìn Tống Dương, "Vậy em nên gọi anh là gì?"
"Thực ra em không biết anh còn có một cái nhũ danh." Tống Dương đặc biệt không biết xấu hổ nghiêm túc nói: "Nhủ danh họ Lão gọi Công."
Đây là còn nhớ đến lúc chiều ăn cẩu lương ở chỗ của Hoa Đình.
Xưng hô này Quý Duyên Khanh gọi không được, cảm thất rất thẹn thùng, Quý Duyên Khanh cảm thấy lúng túng miệng không gọi được. Vì thế chuyển đề tài, "Lúc sáng anh nói đến đây tìm em là vì việc gì?"
Tống Dương có hơi thất vọng, nhưng mà trong nháy mắt hắn đã khôi phục đầy máu, không tin tiếp xúc cả đời Khanh Khanh nhà hắn còn không chịu kêu!
"Hiện tại anh không có công việc, còn đang cân nhắc làm việc khác, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn làm phim hoạt hình." Lời này có vài phần là thật, nhưng càng nhiều hơn là Tống Dương muốn dùng cớ này để tìm đến Quý Duyên Khanh thường xuyên, không nghĩ đến bởi vì chuyện tình của Hoa Đình, bọn họ nói ra hết, thuận theo tự nhiên ở bên nhau thêm lần nữa.
Quý Duyên Khanh nhìn Tống Dương, "Chỉ việc này? Gần nhất em cũng muốn làm một chút khảo sát, thị trường phim hoạt hình trong nước phổ biến nhiều với trẻ con, đối với người lớn mà nói thì vẫn không có phim hoạt hình thích hợp, thị trường có, nhưng là người đầu tiên mở ra thì sẽ rất gian nan, có khả năng tiền bạc để đầu nhập vào gì đó cũng không có."
Làm giả đạo nhái trong nước nhiều lắm, sau khi phim hoạt hình chiếu ngoại trừ tiền kiếm từ vé xem phim thì không kiếm được gì từ những thứ xung quanh, rất khuyết thiếu ý thức bản quyền.
"Nếu như muốn nâng cao ý thức về thương hiệu thì sẽ rất gian nan, giống như Disney, mô hình hoạt động của họ đã rất thành thục, trừ điện ảnh còn có một loạt cách kiếm tiền, các loại bên cạnh, công viên trò chơi, liên quan đến rất nhiều, nhưng nếu dùng hình thức rập khuôn ở trong nước, có thể không quá lí tưởng." Quý Duyên Khanh đối với sự nghiệp làm phim hoạt hình trong nước cũng vô cùng đau đầu, trong cảm nhận của đại đa số người trong nước, phim hoạt hình giống như chỉ dành cho trẻ nhỏ xem, như vậy thì quần thể người tiêu dùng vốn rất lớn lại bị sụt giảm, thành gia đình có trẻ con, nhưng này không phải cục diện Quý Duyên Khanh muốn nhìn thấy.
Kiếm tiền là một phương diện, nhưng quan trọng hơn là cậu muốn người làm ra phim hoạt hình của nước nhà là chính cậu.
Đừng nên khi đề cập đến phim hoạt hình, không phải Disney của Mĩ, thì là Hayao Miyazaki của Nhật Bản, mà chỉ có XiYangYang của Trung Quốc.
"Tiền, anh rất không thiếu." Tống Dương ra vẻ khí thế của nhà giàu mới nổi, dựa gần Quý Duyên Khanh, buồn nôn cực kì nói: "Khanh Khanh, phu phu chúng ta liên thủ nhất định sẽ mở ra cục diện mới."
Đây là vẫn nghĩ đến chuyện gọi lão công, đều phu phu rồi.
"Phu phu đưa gà?"
Quý Duyên Khanh trêu chọc xong, cũng nhịn không được nở nụ cười.
"Được rồi, hôm nay anh trông Dương Bảo tắm rửa, nó thích nghịch nước, anh đừng để nó ngâm lâu quá, đè nặng ngực."
Lần đầu tiên cùng con trai ruột tắm rửa, Tống Dương ở một bên nhìn cũng cảm thấy cao hứng, chỉ là xe lăn có hơi lớn không vào được, Quý Duyên Khanh chuẩn bị cho hắn một cái ghế dựa đặt bên bồn tắm, Dương Bảo có thể tự mình tắm rửa mà không cần người giúp.
Thời điểm giúp Tống Dương đứng lên khỏi xe lăn, Tống Dương còn vô cùng không biết xấu hổ hôn trộm vào sườn mặt của Quý Duyên Khanh, nếu không phải có Dương Bảo ở bên cạnh nhìn, có thể sẽ làm chuyện khác nữa.
Tống Dương liếm liếm môi vẫn chưa đã thèm, lần đầu tiên cảm thấy có con nhỏ quá sớm không phải chuyện tốt gì.
Nước trong bồn tắm đã chuẩn bị xong, Quý Duyên Khanh ném vào hai con vịt cao su, Dương Bảo ở bên cạnh đáng thương nhìn ba ba, "Còn muốn gà."
Quý Duyên Khanh lại ném gà con vàng vào, "Có thể nhưng không được chơi quá lâu." Lại quay đầu nhìn về phía Tống Dương, "Không được chơi đến điên cuồng."
Thương tích của Dương Bảo nhẹ, nhưng nhóc bị Quý Duyên Khanh chăm đến yếu ớt, lúc đầu đụng nước liền đau chịu không nổi, hơn hai tuần không tắm chỉ lau mình, Dương Bảo thích sạch sẽ khó chịu đến hỏng rồi, cũng may hai ngày gần đây có thể tắm, vui vẻ đến không nói nên lời. Hiện tại càng chăm càng tốt, hằng ngày quấn băng vải cố định ở ngực, chỉ cần không vận động kịch liệt thì đều được, ngâm mình cũng được, nhưng không thể ngâm quá lâu, thời gian lâu áp suất nước sẽ tạo thành tổn thương nhất định.
Tống Dương gật đầu trịnh trọng, đợi Quý Duyên Khanh đóng cửa, một hồi sau bên trong truyền ra tiếng cười khanh khách của Dương Bảo còn có âm thanh lớn tiếng gọi ba lớn.
Tống Dương vừa mới lập quân lệnh trạng xong đã vì Dương Bảo làm nũng đáng yêu mà hạ mức giới hạn xuống phóng khoáng một chút.
Quý Duyên Khanh ở bên ngoài tra ra manh mối tắt đi máy tính, đẩy cửa vào phòng tắm, hình ảnh Dương Bảo và Tống Dương chơi đến vui vẻ ở bên trong dừng lại, một lớn một nhỏ quay đầu nhìn Quý Duyên Khanh đang xụ mặt, nháy mắt ngoan lại.
"Dương Bảo con rất không ngoan, mau ra đây ba lớn ôm con." Vẻ mặt Tống Dương muốn nói ba thật sự lo lắng đến vỡ tim, ra vẻ là một người ba tốt.
Dương Bảo ngồi trong bồn tắm ngu người, không ngờ ba lớn sẽ nói như vậy, rõ ràng vừa rồi là ba lớn đề nghị chơi một lúc mà.
Quý Duyên Khanh có cái gì không hiểu, chưa thấy qua ai dẫn theo con nhỏ mà chính mình còn có thể chơi điên cuồng hơn.
Cầm khăn tắm bọc lấy Dương Bảo đang lộ vẻ ngốc ngốc đáng yêu ra khỏi phòng tắm, quay đầu lại thì thấy Tống Dương đang dựa vào ghế đứng lên nhảy qua đây.
"Dưới sàn đều là nước, coi chừng ngã." Quý Duyên Khanh thả Dương Bảo xuống, "Lên giường đợi ba."
Dương Bảo sợ ba tức giận, ngoan ngoãn mang dép lê đi về phòng, Quý Duyên Khanh đi đến bên cạnh Tống Dương đỡ người, Tống Dương cười hì hì hôn lên mặt đang xụ xuống của Quý Duyên Khanh, "Biết em lo lắng cho anh nên sẽ không tức giận, cam đoan không có lần sau."
"Năm nay Dương Bảo bốn tuổi rưỡi." Quý Duyên Khanh bình thản nói.
Tống Dương gật đầu, "Anh biết, sắp lên năm tuổi rồi, sinh nhật lần này để anh tổ chức, có thể nhìn ra tiểu tử thối rất thích đứa nhỏ nhà Lục Phong..."
"Anh còn không nghe lời bằng bốn tuổi rưỡi." Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm Tống Dương đang nói dông dài.
Tống Dương đứng thẳng, giơ tay lập tức lập quân lệnh trạng, "Về sau tuyệt đối nghe lời, giống như Dương Bảo."
"Tin anh!" Quý Duyên Khanh đỡ người ngồi lên xe lăn, ngữ khí ôn hòa chút, "Đợi chân anh tốt lên thì chơi thế nào cũng được."
Biết Quý Duyên Khanh quan tâm thân thể hắn, Tống Dương đã cao hứng càng thêm cao hứng, nhưng miệng tiện vẫn muốn trêu chọc Quý Duyên Khanh, "Đến lúc đó dẫn em chơi cùng."
"Hiện tại anh muốn chơi cũng có thể nha." Quý Duyên Khanh hùa theo lời Tống Dương nói, Tống Dương còn đặc biệt vui vẻ, chợt nghe Quý Duyên Khanh nói tiếp: "Dù sao chân em cũng rất tốt."
Tống Dương ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Quý Duyên Khanh, thật sự như hắn tưởng tượng, Khanh Khanh nhà hắn muốn chơi hắn?
"Đúng vậy, đúng là như anh nghĩ đó." Quý Duyên Khanh thản nhiên nói.
"Anh cảm thấy em vẫn là không cần quá vất vả, Cẩu Đản sẽ mất hứng." Tống Dương nói vô cùng đứng đắn.
Năm năm trước hắn hơi chút nói đến chuyện giường chiếu Khanh Khanh nhà hắn đã đỏ bừng lổ tai, hiện tại lại có thể mặt không biến sắc ghẹo muốn chơi hắn, có thể thấy được biến hóa, bất quá... Tống Dương cười hắc hắc, vậy thì về sau hạnh phúc khi ở trên giường cũng là hắn hưởng thụ.
Có thể mở khóa rất nhiều tư thế nha!
Bầu trời dần tối, đôi mắt Tống Dương trông mong nhìn về phía Quý Duyên Khanh.
"Ông Kim lên đây sao?" Ông Kim là tài xế của Tống Dương.
Tống Dương biết không có khả năng ngủ lại, hơi hơi mất mác, sau đó cảm thấy như vậy cũng tốt, hiện tại hắn kéo một cái chân tàn phế, Khanh Khanh ngay ở bên cạnh có thể xem nhưng không thể ăn, phát hỏa thêm.
Cuộc sống đi vào quỹ đạo, cựu giám đốc Tống Thị Tống Dương hiện tại thành người nổi tiếng, đi cùng Quý Duyên Khanh mua đồ ăn đều có thể trở thành một trong các tiêu đề bàn luận, thế nhưng lại có người không có mắt gửi tin nhắn riêng cho hắn, mời hắn nhận , Tống Dương mắng một hồi sau đó bỏ qua không để ý đến nữa.
Nhưng mà vài ngày này có người ở trên mạng nói Tống Dương ăn thuốc táo tàu (*), một chức giám đốc tốt như vậy nói không làm là không làm, hiện tại chơi bời lêu lỏng cả ngày đáp trả cư dân mạng.
(*) Ăn thuốc táo tàu, thuật ngữ Internet, đồng âm với "Sớm hay muộn", nghĩa là Sớm hay muộn gì cũng xong đời.
Hễ có người đáp trả Tống Dương đều sẽ có một nick gọi Thanh Thanh mắng trở lại, liên tiếp vài ngày đuổi mắng các loại, ngôn ngữ ác độc, ân cần hỏi thăm cả nhà tổ tông các loại.
Cư dân mạng mới bắt đầu cùng nghĩ là tài khoản của Quý Duyên Khanh, kết quả nhìn vào thì không phải, liền suy đoán hoài nghi là tài khoản nhỏ của Quý Duyên Khanh, cái gì cũng đều nói được, nhưng lúc này Tống Dương đã bị Quý Duyên Khanh nói đến ngoan, lãng phí lượng lớn tinh lực đánh trả qua lại với người xa lạ, chi bằng làm một ít việc khác.
Tỷ như mở công ty.
Ngay lúc tin đồn trên mạng giống như đang cố ý dẫn đường hất nước bẩn lên người Quý Duyên Khanh, một tin tức khác từ từ leo lên hot search, lúc đầu chỉ ở vị trí cuối cùng, nhưng đến sáng hôm sau đã lên đến vị trí đầu bảng.
Sinh viên tài năng của Đại học X đánh cắp thành tích thi đại học của người khác.
Đại đa số người chỉ nhìn một cái đối với tin đồn chuyện phiếm của giới giải trí, hơn nữa gần đây hot search cả ngày đều là người nổi tiếng hay Tống tổng các loại, thẩm mỹ đã chán từ sớm, hiện tại đột nhiên xuất hiện một tin tức có liên quan đến giáo dục dân sinh, tự nhiên sẽ có càng nhiều người chú ý hơn, vả lại còn là đại học X, tuy rằng không sánh bằng Kinh Đại hay Thanh Đại, nhưng ở kinh thành này cũng được xếp vào hàng trường có tiếng.
Tin tức do khổ chủ Kỉ Trạch tuyên bố, ban đầu là tin tức báo chí ở địa phương, không ngờ đến có thể làm cho khắp cả nước đều chú ý đến.
Kỉ Trạch từng nghi ngờ thành tích thi đại học của mình, hắn so sánh với đáp án, rõ ràng tính ra điểm số rất cao, ít nhất có thể đậu vào trường loại một, nhưng khi có thành tích thì chỉ hơn điểm chuẩn trường loại ba một chút, hắn đi tìm giáo viên, cũng nghĩ mọi cách để có thể lấy được bài thi đại học, nhưng căn bản không có khả năng.
Từng nghĩ đến việc báo tin lên, nhưng người khác vừa nghe thấy khoảng cách quá xa nên chỉ cảm thấy trí nhớ của hắn đã hỗn loạn, hơn nữa thi văn hóa còn có rất nhiều đề chủ quan, ví dụ như viết văn, v.v...
Nhà Kỉ Trạch ở nông thôn, cho Kỉ Trạch đi học đã rất khó khăn, mọi người đều biết phần lớn trường loại ba đều có học phí đắt đỏ, nhà Kỉ Trạch không đủ tiền đóng, cũng không có cách gánh vác học phí học lại, vì thế sau khi thi đại học kết thúc Kỉ Trạch đã phải ra ngoài đi làm công.
Mãi cho đến khi hắn nhận được một bưu kiện.
Vừa mở ra nhìn trong lòng lập tức sóng cuồng khiếp sợ, Kỉ Trạch vui vẻ qua đi sau đó chỉ còn lại phẫn nộ, hai năm qua, hắn còn canh cánh trong lòng chuyện thành tích thi đại học, những đáp án văn khoa của lần tuyển sinh năm đó khiến hắn gần như suy sụp, hằn từng hỏi chính mình nhiều lần, rõ ràng đối chiếu là đúng, nhưng tại sao lại sai rồi!
Kỉ Trạch không có hoài nghi tính chân thật của bưu kiện, bởi vì chính hắn cũng không tin bản thân sẽ thi rớt.
Im hơi lặng tiếng nhờ người tìm quan hệ đi điều tra, có lẽ cũng do sau hai năm nhân viên động tay động chân lúc trước đã gặp biến đổi, nên giúp cho Kỉ Trạch thật sự điều tra ra chút manh mối, kết hợp với chứng cứ có ích trong bưu kiện, Kỉ Trạch lựa chọn công khai tin tức mà không hề nghi ngờ, rồi vào weibo đem sự tình ban đầu từng cái chỉnh lí lại.
Đại học X khoa quản lý năm hai Quý Duyên Trạch đánh cắp thành tích tuyển sinh đại học của Kỉ Trạch.
Hai người đến từ cùng một thành phố, không cùng trường nhưng cùng khóa.
Đối với người trong nước mà nói thì kì tuyển sinh đại học là vô cùng công bằng công chính, thế nhưng lại có người có thể đổi trắng thay đen, ngẫm lại đều cảm thấy tim lạnh giá, nhà ai mà không có con cái, con cái nhà ai mà chẳng thi đại học, đối với đại đa số cha mẹ học sinh mà nói, thi vào đại học chính là bước đầu quan trọng để quyết định vận mệnh tiền đồ.
Vậy nên hot search dẫn đến động tĩnh càng lúc càng lớn, bị chú ý khắp mọi nơi, Bộ giáo dục Vân Thành lập tức mở hội nghị khẩn cấp, đặc biệt điều tra rõ ràng mọi việc...
"Ba, đừng chơi điện thoại nữa", Dương Bảo có chút không vui, thấy Quý Duyên Khanh buông điện thoại xuống, lúc này mới nở nụ cười, sáp qua kề cận Quý Duyên Khanh, "Ba, chúng ta đi chơi đi!"
Quý Duyên Khanh vuốt ve má con trai, "Ba lớn của con nói gì rồi?"
Dương Bảo có chút do dự, những vẫn sợ Quý Duyên Khanh xụ mặt, vì thế một hơi bán đứng Tống Dương sạch sẽ.
"Ba lớn nói đi khu trò chơi bắn súng thắng nhiều gấu bông cho con, còn nói đi nhà hàng ăn cơm, có thịt có kem, còn có..."
Tống Dương bị thương một chân phải ngồi xe lăn không thể đi mà vẫn không giảm bớt tâm tư thích bay nhảy, nếu chân khỏi rồi chắc hận không thể bay lên trời luôn, vậy mà còn dẫn theo Dương Bảo chơi cái loại này với mình. Quý Duyên Khanh có chút đau đầu, nhưng hiện tại con trai ngày càng biết cách làm nũng, kĩ năng bán manh đã luyện đến mức nhuần nhuyễn.
Trong lòng Quý Duyên Khanh thở dài, thật sự là càng ngày càng giống Tống Dương.
Đều là kẻ dở hơi.
"Vế trước đều có thể, nhưng không thể ăn thịt và kem."
Vẻ mặt Dương Bảo vốn dĩ mở to hai mắt chờ mong nhìn Quý Duyên Khanh giống hệt như chú chó nhỏ với đôi mắt ướt sũng đột nhiên lập tức héo rũ.
"Bụng vừa tốt lên hai ngày trước, phải nghỉ ngơi tiếp."
Tống Dương vừa đến gặp phải chuyện này, nghiêm trang nói với Dương Bảo: "Trẻ nhỏ phải ăn nhiều thức ăn mới tốt, ngoan nghe lời, ba lớn yêu con." Thật kiên định đứng cùng thuyền với Quý Duyên Khanh, giống như vừa rồi dụ Dương Bảo không phải hắn.
Dương Bảo suýt nữa thì khóc òa lên.
Vừa rồi không phải nói như thế mà HU HU!