Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi Làm Sao Bây Giờ

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại khoảng mười giây, thần sắc Quý Duyên Khanh không đổi, đáy lòng cũng không hề gợn sóng, giờ khắc này mới phát hiện kỳ thật cậu không hề để ý gì đến việc người ngoài nói như thế nào, cậu chỉ để ý Tống Dương sẽ nhìn cậu như thế nào mà thôi.

Ở bên kia đầu dây điện thoại, Quý Duyên Trạch chờ chuông kêu, lại chậm chạp không có động tĩnh, trên mặt gã không khỏi hiện ra vài phần tức giận và nóng nẩy, không chút suy nghĩ cầm lấy gọi qua lần nữa.

"Quái vật! Nếu mày không muốn tao truyền ra ngoài tin mày có thể sinh con, vậy thì dẫn theo đứa con quái vật của mày lập tức cút ra khỏi nước."

Vẻ mặt Quý Duyên Khanh lạnh nhạt, "Cậu thích thì cứ truyền đi, không cần báo cho tôi biết." Cậu tắt điện thoại, thuận tiện block số điện thoại của Quý Trạch Khang.

"Ba ơi?" Dương Bảo giống như cảm nhận được gì, ngẩng đầu dùng mắt to nhìn Quý Duyên Khanh.

Quý Duyên Khanh xoa đầu con trai, cười nói: "Chuyện ở công ty, ba đã nói hôm nay sẽ chơi với con rồi."

Lúc này Dương Bảo mới vui vẻ, ôm cánh tay Quý Duyên Khanh nói đợi lát nữa về nhà sẽ chơi cái gì, ăn cái gì.

Quý Duyên Trạch quẳng điện thoại lên sofa, vẻ mặt tức giận đến mức thở hổn hển, mẹ Quý nhớ đến lời uy hiếp bà mà Quý Duyên Khanh nói, ở bên cạnh dỗ dành Quý Duyên Trạch bớt giận, thử nói: "Tiểu Trạch, mẹ cùng con ra nước ngoài du học, chúng ta hãy sống thật tốt không tìm Quý Duyên Khanh gì đó, con hãy quên ——"

Toàn bộ lời nói sau đó của mẹ Quý đều bị cắn nuốt bởi ánh mắt đỏ lên mang theo hận ý của Quý Duyên Trạch, bà hoàn toàn không hiểu vì sao con trai bà lại có hận ý đối với Quý Duyên Khanh lớn như vậy, nhưng nếu như đã hận đến thế, vì sao vẫn muốn tiêu tiền phẫu thuật thẩm mỹ gần giống Quý Duyên Khanh, mẹ Quý nghĩ mãi vẫn không thông.

"Chuyện này sẽ không dừng lại, phải làm cho Quý Duyên Khanh thân bại danh liệt."

Mặt Quý Duyên Trạch vô cùng âm trầm, mang theo hận ý rất sâu, mẹ Quý thấy con trai như vậy thì hoảng sợ, vả lại bà luôn cảm thấy người đàn ông gọi điện thoại đến lần trước là muốn mượn tay bọn họ làm chuyện gì đó.

Kinh thành quá lớn, kẻ có tiền cũng quá nhiều, một khi rơi vào cái bẫy do người khác thiết kế, những người như bọn họ căn bản không chịu nổi sự chơi đùa của người ta.

Mẹ Quý cưng chiều Quý Duyên Trạch nhưng không phải người quá ngu, lúc đầu bà đi tìm Quý Duyên Khanh với thái độ mềm mỏng, sau đó thấy thái độ cứng rắn của Quý Duyên Khanh thì thầm nghĩ muốn làm giống năm năm trước dùng đạo đức đến ràng buộc, khiến cho người ngoài chỉ trích Quý Duyên Khanh, nhưng cũng không được như ý, hơn nữa nhược điểm còn nằm trong tay Quý Duyên Khanh, mẹ Quý liền nhanh chóng rời đi, không hề dây dưa quá nhiều.

Hiện tại bà nghĩ đến chứng cứ xác thực Quý Duyên Khanh nắm trong tay thì đổ mồ hôi lạnh, công ty trong gia nếu như bị tra ra trốn thuế thì thật sự là chuyện xúi quẩy, nếu lại để chồng biết bà nuôi đàn ông bên ngoài vậy thì không phải sẽ ly hôn sao.

Nghĩ đến đây, lại nhìn vẻ mặt nặng nề của Quý Duyên Trạch, tâm lí mẹ Quý dâng lên một tia phiền chán không giống thường ngày, cảm thấy thương con uổng phí, rõ ràng không có chuyện gì nhưng cứ nhất quyết tranh chấp với Quý Duyên Khanh, muốn ầm ĩ đến mức công ty có chuyện, vợ chồng bọn họ ly hôn mới tốt sao?

"Việc này con đừng nghe người đàn ông trong điện thoại kia nói, hắn xem con là quân cờ để dùng, không có ý tốt gì đâu." Ngữ khí mẹ Quý hơi hơi có chút cứng rắn, nhưng đầu óc Quý Duyên Trạch ngồi trên sofa đều là trả thù Quý Duyên Khanh như thế nào vốn không hề chú ý đến, mẹ Quý có chút tức giận, "Nếu con còn không nghe lời giống trước giờ, mẹ sẽ thu thẻ của con về."

Ánh mắt Quý Duyên Trạch tà ác u ám nhìn mẹ Quý, không nói cái gì đã cầm điện thoại ra khỏi nhà.

Ánh mắt cuối cùng kia của Quý Duyên Trạch làm trái tim mẹ Quý phải ngừng một chút, đợi người ra cửa mới phản ứng lại, nhưng lúc này tâm trạng đang phiền não nên cũng lười đuổi theo.

Vì thành tích ở trường học gần đây của gã, gần nhất công ty trong nhà cũng không quá tốt, chồng bà cũng không thể nào trở về, nghe nói hai ngày này công ty thường xuyên có người bên trên muốn đến kiểm tra, còn có cảnh sát khu vực cũng đến hỏi chuyện, thật sự là không ngừng.

*

Quý Duyên Khanh và Dương Bảo bước xuống xe, điện thoại an an tĩnh tĩnh không có kêu lên nữa.

Nếu ngay từ lúc Quý Trạch Khang đánh đến đây cậu có hiện ra một chút sợ hãi nào, thì đối phương sẽ càng không bỏ qua cho cậu, nói ra yêu cầu ác độc gì đó cậu đều có thể đoán được một chút, còn không bằng như hiện tại đánh một quyền trước, nhưng Quý Duyên Khanh cũng không có dự định sẽ để Quý Trạch Khang tùy ý muốn làm gì thì làm.

Ai dám động cậu một phần, cậu liền trả về mười phần.

Tống Dương chờ trong sân, Dương Bảo xa xa nhìn thấy chân vội chạy đến hô ba lớn liền lao vào trong ngực Tống Dương.

"Nện tốt lắm!" Tống Dương ôm Dương Bảo vào trong lòng, nhấn xe lăn di chuyển đến bên người Quý Duyên Khanh, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Về nhà nói."

Hiện tại là cuối tháng bảy, nhưng vừa mới xuống xe đi chưa đến vài bước đã thấy nóng không chịu được, Dương Bảo từ trên đùi Tống Dương xuống dưới đi ở bên cạnh, liếm liếm môi, "Ba, chúng ta về nhà uống nước ô mai lạnh được không?"

Quý Duyên Khanh không cho Dương Bảo ăn kem, nhưng uống nước ô mai thì không thành vấn đề. Lần này mang thai Cẩu Đản lại vào đúng mùa hè, Quý Duyên Khanh thường xuyên không muốn ăn uống, Tống Dương lập tức làm rất nhiều nước ô mai đặt trong nhà, tất cả đều là tinh khiết từ thiên nhiên không có chất phụ gia.

Dương Bảo nhắc đến cái này, Quý Duyên Khanh cũng thấy thèm, muốn uống.

Người một nhà lên lầu, Dương Bảo lập tức chạy đến chỗ tủ lạnh thì bị Tống Dương kéo lại, "Đồ uống của con và ba con đều đặt trên bàn kìa."

Hai bình trên bàn là hắn lấy ra từ tủ lạnh trước một tiếng, không quá lạnh, hai người uống thì vừa lúc.

Dương Bảo ngoan ngoãn cầm bình nước đi vào phòng mình chơi, Quý Duyên Khanh uống một ngụm, biểu tình trên mặt giống với lúc Dương Bảo ăn được đồ ngon, Tống Dương nhìn thấy tâm trạng liền tốt lên.

"Lấy điện thoại trong túi em." Quý Duyên Khanh ngồi trên sofa lười biếng không muốn động.

Tống Dương lấy điện thoại ra, chợt nghe Quý Duyên Khanh nói mật mã mở khóa, "Xem tin nhắn, nửa giờ trước Quý Trạch Khang gửi cho em."

Đợi khi đọc được nội dung tin nhắn, mặt Tống Dương vừa mới vui vẻ thoáng một cái đã trở nên lạnh lẽo.

"Xem ra Quý gia vẫn rất rảnh không đủ náo nhiệt." Từ lúc xuất hiện sự việc trên weibo, Tống Dương đã đoán ra là Quý Duyên Khanh làm, thuận tay ném thêm chút củi, đánh tiếng chào hỏi, hiện tại những người bên trên đang luân phiên tìm kiếm chuyện của công ty Quý gia, bây giờ nhìn lại có lẽ dùng lực vẫn quá ít rồi.

Quý Duyên Khanh hạ thấp thắt lưng, đem một miếng đệm dựa mềm mại nhét ở sau lưng, cầm chai nước ô mai nhấp một ngụm lại một ngụm, hiển nhiên không bị ảnh hưởng gì, Tống Dương thấy thế thở phào, mở miệng nói: "Uống xong mệt thì đi ngủ, hôm nay đặt cơm ăn ở nhà."

Quý Duyên Khanh cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trên mặt vẫn là dáng vẻ lãnh tĩnh nhưng kì thật đã mệt đến muốn ngủ mất rồi, nhìn về phía Tống Dương nói: "Mở máy tính, mật mã giống điện thoại, trong hộp thư có cái gì, anh đem phát hết lên mạng là được rồi." Nói xong đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

Tống Dương đi theo phía sau nhìn thấy Quý Duyên Khanh đi vòng quanh theo đường bát quái, thật sự sợ cậu sẽ ngã nhào xuống đất, may mắn là thuận lợi đến giường phòng ngủ rồi.

Dáng vẻ bình thường lãnh tĩnh, tự kiềm chế lập tức trở nên nhu hòa, nằm trên giường còn cọ cọ vào chăn, có vài phần đáng yêu, kẻ ngốc si tình Tống Dương ngồi ở bên cạnh chỉ hận chân mình còn chưa bình phục.

Mở máy tính ra, trong hộp thư là hai phần thông tin, một cái là vài phần giường chiếu thân mật khi mẹ Quý bao dưỡng tiểu thịt tươi bên ngoài, còn một cái nữa là chứng cứ công ty cha Quý trốn thuế. Hai phần tin này vô cùng tốt, có thể làm cho Quý gia loạn một thời gian, nhưng vẫn không phải là biện pháp một lần diệt gọn.

Tống Dương nghĩ đến nội dung tin nhắn ánh mắt lập tức lạnh, gọi điện thoại nói với đối phương không cần nương tay, nhanh chóng hạ tử thủ.

Thuận tay đem hình ảnh thân mật giường chiếu của mẹ Quý phát lên mạng, về phần công ty cha Quý trốn thuế thì không dùng để phát lên mạng, thêm với những thứ hắn tra được có thể dùng vào việc khác.

Lúc đầu Quý gia làm bất động sản ở Vân Thành, lớn chơi không được thì chọn một địa bàn nhỏ xây tòa nhà kiểu Tây với hoa viên nhỏ, bán còn rất tốt, sau này dã tâm lớn hơn bắt đầu vay ngân hàng, sự nghiệp càng lúc càng lớn, ở Vân Thành hệt như diều gặp gió, bằng không cũng không làm được chuyện đổi trắng thay đen mua bán thành tích thi đại học cho Quý Trạch Khang. Nhưng sau khi chuyển đến Bắc Kinh, chút gia sản này của Quý gia thật sự không đủ nhìn, hơn nữa không sợ chết vay càng nhiều, xây tòa nhà nhỏ mới được một nửa.

Buổi chiều cùng ngày, trước tiên không nói đến gièm pha của mẹ Quý, tòa nhà đang xây một nửa của Quý gia bị bắt ngừng lại, các loại thủ tục có vấn đề phải làm lại lần nữa, những trì hoãn như vậy phải mất ít nhất ba tháng, vốn dĩ đã đặc biệt nói xong với các lãnh đạo đột nhiên đều trở nên khó tính, giống như là đang cố ý làm khó.

Cha Quý tức đến run tay, mỗi tháng ông cần phải trả rất nhiều lợi tức cho ngân hàng, trì hoãn một ngày thì ông phải bồi thường.

Giờ phút này cha Quý còn không biết, tòa nhà này của ông sẽ phải gặp cảnh khó mà tiêu thụ, cuối cùng sau đó sẽ trực tiếp hỏng bét, công ty Quý gia cũng phá sản. Đương nhiên cha Quý còn không biết gì, vội vàng đi khắp nơi tìm quan hệ đến sứt đầu mẻ trán, sau đó nhìn thấy có người nhìn ông bằng ánh mắt đồng tình, sau lưng cười nói thì thầm cái gì mũ xanh, chờ đến khi ông nhìn thấy ảnh chụp hot search, tức giận đến mức máu xông lên não, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh luôn.

Cha Quý nổi giận vội vàng chạy về nhà, từ lúc tin tức tuôn ra mẹ Quý đã không thấy đâu, bà nghĩ trước tiên đi tránh đầu ngọn gió sau đó lại nói, sống với cha Quý hơn ba mươi năm, khi đối phương tức giận lên thì sẽ ra tay đánh người, mẹ Quý cũng không muốn ở lại để bị đánh, thu thập một chút tiền tài để lại tin nhắn ý tứ chờ cha Quý bình tĩnh rồi lại nói.

Trăm triệu lần bà cũng không ngờ cha Quý sẽ báo cảnh sát.

Cha mẹ Quý giờ phút này căn bản không rảnh đi quan tâm Quý Duyên Trạch ở đâu có ăn uống đàng hoàng không, mấy giờ ngắn ngủi, vốn dĩ là vợ chồng tương kính như tân nhìn qua có vẻ ân ái nay đã xé rách mặt nhau, còn khiến cho cha Quý đối với Quý Duyên Trạch cũng thêm nhiều chán ghét hơn.

Tất cả việc này đều là do Quý Duyên Trạch gây ra.

Lúc này Quý Duyên Trạch ngồi ở một góc tại quán café, mặt âm trầm nhìn điện thoại, không chút suy nghĩ đưa tin tức trong điện thoại về quái vật Quý Duyên Khanh sinh con ra ngoài cho rằng nó sẽ bạo, nhưng bởi vì có mấy trò hay của Quý gia nên khiến nó căn bản chẳng gây được tiếng vang gì cả, ngược lại tài khoản weibo của gã bị khóa, tất cả tin tức vừa mới phát đi đều không thấy.

Sau đó không từ bỏ ý định phát thêm mấy tin, nhưng tất cả mọi người đều đi theo tiết tấu gửi mặt châm biếm.

Quý Duyên Trạch căn bản không có chứng cứ xác thực, đều là căn cứ Quý Duyên Khanh đi bệnh viện, ảnh chụp mơ hồ phỏng đoán ra, mọi người chắc chắn không tin, thậm chí một số người trong cuộc còn phá những tin tức bùng nổ trước đó, chấp vá linh tinh với nhau làm cho sự việc của năm năm trước dần hoàn chỉnh, mọi người đều chỉ cảm thấy toàn nhà họ Quý đều là ghê tởm không biết xấu hổ.

Không một ai tin.

Quý Duyên Trạch siết chặt điện thoại, hận đến mức nghiến răng lạch cạch, gã vẫn luôn ngồi trong góc quán café, đợi nhân viên nhắc nhở đóng cửa đến lần thứ hai mới chịu rời đi, vừa mới bước ra khỏi cửa một chiếc xe màu đen bình thường ngừng lại.

Cửa kính hạ xuống, là một người đàn ông trung niên bình thường.

Quý Duyên Trạch không để ý, chợt nghe đối phương nói: "Muốn trả thù thì đi lên."

"Ông là ai?"

Đối phương chỉ nhìn Quý Duyên Trạch không nói gì, Quý Duyên Trạch rất nhanh đã thỏa hiệp lên chiếc xe đen, toàn bộ tư duy của gã đều bị thù hận và báo thù lắp đầy, áp đi lí trí lo lắng người này có thể dựa vào hay không.

Xe chạy một đường theo hướng vùng ngoại ô, hai bên đường đều là một mảnh tối đen, lúc này bộ dáng Quý Duyên Trạch mới hơi sợ hãi, hô lớn kêu tài xế dừng xe.

"Sắp đến rồi, cậu không muốn báo thù sao?"

Quý Duyên Trạch lập tức ngậm miệng lại, lại đi thêm mười phút thì có ánh sáng đèn đường, thẳng đến một sân nhỏ của một trang trại.

"Đến rồi, xuống xe, trực tiếp đi vào phòng phía Tây."

Quý Duyên Trạch biết sẽ sợ lắm, nhưng vẫn kiên trì đi đến, đợi đến khi đẩy cửa nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mới hơi hơi thở phào, gã muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng bị ánh mắt đối phương nâng lên quét qua làm cho da đầu run rẩy không mở miệng được.

Bộ dạng đúng là giống đến bảy phần, nhưng khí chất kém xa.

Tô Kì giấu đi vài phần đánh giá trong mắt, ông ghét nhất là nói chuyện cùng người ngu xuẩn, nhưng có đôi khi cũng có thể xem là một chuyện tốt.

*

"Ông chủ, đã chậm một bước, Quý Trạch Khang bị người đưa đi rồi." Trợ lý Hứa báo cáo trong điện thoại, "Tôi tra qua biển số xe là xe trong công ty Quý gia."

"Nghe nói Tô Kì ra ngoài rồi?"

Trợ lý Hứa sửng sốt, không ngờ đến ông chủ đột nhiên nhắc đến Tô Kì, chỉ là hiện tại Tô gia không lợi hại như trước kia nữa, nhưng hành tung của Tô Kì anh cũng tra không được, cũng không biết làm sao mà ông chủ biết được.

Tống Dương cũng không trông cậy vào trợ lý Hứa nói được gì đó, nói thêm hai câu, không cần dừng tay, đem một phần đại lễ cho anh em họ Vinh.

Vừa cắt đứt điện thoại Quý Duyên Khanh đã từ phòng tắm đi ra, Tống Dương nhìn Quý Duyên Khanh mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc ướt sũng, giọt nước còn dọc theo cổ chạy xuống, đôi mắt liền theo giọt nước kia nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lẽo lập tức hít thở không thông.

Lúc chiều Quý Duyên Khanh ngủ một giấc ngắn, tắm rửa xong thì vẫn còn rất tỉnh táo.

"Tròng mắt đều sắp rớt rồi."

Trong giọng nói đều là trêu ghẹo.

Tống Dương nhận lấy khăn lau, kéo tay Quý Duyên Khanh ngồi xuống, hắn hỗ trợ lâu khô tóc, ánh mắt vẫn không thu liễm chút nào, ngược lại hợp tình hợp lý nói: "Nó không chịu sự khống chế của anh, cứ chạy về chỗ em, em giúp anh khuyên nhủ đi."

Quý Duyên Khanh chịu không nổi bộ dáng buồn nôn này của Tống Dương, ngoài miệng đáp trả một câu nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.

Tóc khô được một nửa, Tống Dương biết Quý Duyên Khanh không thường dùng máy sấy, hai người ngồi trên sofa câu được câu không trò chuyện, qua một hồi, Quý Duyên Khanh đột nhiên nói: "Đã trễ thế này rồi."

Tống Dương còn tưởng rằng Quý Duyên Khanh lại giống thường ngày muốn hắn trở về.

"Mới mười giờ rưỡi, còn chưa quá muộn."

"Anh gọi điện cho ông Kim, đừng để ông ấy đợi anh phía dưới." Ngữ khí Quý Duyên Khanh tự nhiên nói: "Đêm nay ở lại đi, hiện tại Dương Bảo ngủ ở phòng phụ, buổi tối phải dày vò một hồi, em trông không được, anh giúp em."

Cách tìm cớ này làm trong lòng Tống Dương đều ngọt ngào, còn kém thề thốt nhất định quyết tâm chăm sóc tốt cho Dương Bảo.

Hắn gọi điện cho tài xế bảo người trở về, bởi vì trên đùi bị thương, bình thường hắn đều tự mình lau người, hiện tại lại giống như người bị tàn phế tay, giả vờ nói với Quý Duyên Khanh rằng không có biện pháp tắm 7rửa, Quý Duyên Khanh thản nhiên nói: "Bằng không anh gọi ông Kim đi lên giúp anh lau người rồi hãy về?"

+

Tống Dương:...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui