Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi


Trước quán bar một chiếc xe Bugatti đen sáng bóng đỗ lại, người quản lý vừa nhìn đã nhận ra thần tài đến cửa, mặt mày niềm nở cùng thái độ nịnh bợ khom lưng mở cửa xe:
"Hàn tổng tới chơi."
Hàn Thiếu Quân bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quét qua người quản lý rồi cứ thế tiến thẳng vào trong quán.
Trần Lập khúm núm đi phía sau, miệng liến thoắng lấy lòng:
"Hàn tổng hôm nay chỗ chúng tôi có người mới tới, xinh đẹp ngoan ngoãn đảm bảo sẽ khiến cậu vui vẻ."
Bước chân Hàn Thiếu Quân hơi ngừng lại, sắc mặt lộ rõ sự chán ghét, trầm giọng nói:
"Không cần, đưa người hôm qua tới là được."
Người hôm qua? Nghe Hàn Thiếu Quân nói khuôn miệng Trần Lập trở nên cứng đờ, dáng vẻ rầu rĩ không biết phải làm sao?
Anh ta định mở miệng giải thích một chút, Hàn Thiếu Quân đã biến mất sau cánh cửa phòng vip.
Quản lý Trần thở dài bất mãn: "Đám nhà giàu này thật khó chiều, rõ ràng hôm qua nói không muốn nhìn thấy cô ta nữa, hôm nay lại là kiểu khác."
"Quản lý anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Nam nhân viên phục vụ đi qua thấy Trần Lập thờ thẫn độc thoại một mình, liền không nhịn được tò mò hỏi.
Trần Lập tìm được nơi xả giận lập tức co chân đá nam nhân viên, lớn tiếng quát: "Mau đi lấy số điện thoại của Tần Vi về đây cho tao, không ăn cám cả lũ bây giờ."
Khoảng nửa giờ sau, Tần Vi nhân tiện chưa tìm được công việc mới muốn đưa Tần An An ra ngoài chơi, nhưng vừa bước chân ra cửa thì nhận được cuộc gọi bên phía quán bar.
"Tần Vi có phải không? Em tìm được việc mới chưa? Chuyện tối qua chúng ta có chút hiểu lầm, nếu em còn chưa đi làm thử suy nghĩ quay lại chỗ anh, tiền long không thành vấn đề."
Thái độ Trần Lập lúc này hoàn toàn khác với khi đuổi cô, thân thiết một cách lạ thường.
"Quản lý Trần cảm ơn thịnh tình của anh, nhưng tôi muốn chuyển qua làm công việc khác." Tần Vi có hơi do dự nhưng rất nhanh đã lên tiếng từ chối, việc gặp lại Hàn Thiếu Quân cùng những lời lăng mạ của anh ta khiến cô lòng cô rất khó chịu, cả một đêm không cách nào ngủ ngon giấc.
Quay lại đó để rồi lại gặp Hàn Thiếu Quân sao? Cô thừa nhận mình hèn nhát không dám đối mặt với anh ta thêm lần nữa.
"Tần Vi đừng thẳng thừng từ chối anh như vậy, em qua đây được anh trả em gấp ba lần số lương đã thảo luận." Trần Lập sành sỏi dùng thứ Tần Vi thiếu thốn nhất để dụ dỗ.
Lần này thì Tần Vi không cứng miệng được nữa, nếu đúng như quản lý đã hứa thì một tiếng cô có thể kiếm được sáu trăm nghìn, một đêm trung bình năm tiếng đã có ba triệu trong tay.

Bệnh tình Tần An An không thể trì hoãn thêm được nữa, như bác sĩ đã khuyên để qua thời điểm vàng này rồi mọi thứ rất khó hy vọng.
Hiểu được Tần Vi đang giao động, quản lý lập tức chốt: "Em gửi địa chỉ qua đây, anh cho người tới đón em."
Ngắt điện thoại, Tần Vi quay sang nhìn Tần An An áy náy.

Cô ngồi xổm xuống vuốt ve gương mặt hốc hác của cậu bé dịu dàng nói:
"An An xin lỗi em, chị có việc đột xuất cần đi ngay để hôm khác chị đưa em đi chơi bù."
Tần An An cười nói: "Chị đi đi, An An không buồn đâu."
"Xin lỗi em." Tần Vi đau lòng cho An An cũng đau lòng cho cô, số phận là thứ mà không ai có thể tránh được.
Trước khi rời đi, Tần Vi sang nhờ đôi vợ chồng già bán vé số sát vách giúp để ý em trai, sắp xếp ổn thỏa mới an tâm ra đường lớn chờ xe tới đón.
Tần Vi vừa tới nơi đã bị Trần Lập ấn vào tay phục trang để thay, rồi lại mơ mơ màng màng bị anh ta đẩy đến trước cửa phòng riêng.
"Nhớ phải chăm sóc vị khách này chu đáo đấy, cậu ta vẫn luôn hào phóng bỏ ra công sức không thiệt đâu." Miệng nói tay hoạt động, câu cuối anh ta kết thúc là lúc cánh cửa được mở ra, dưới ánh mắt khích lệ cùng kỳ vọng Tần Vi đặt chân vào phòng.
Ngọn đèn mờ ảo, thân ảnh nhàn nhã bên ly rượu vang đỏ lập tức khiến Tần Vi luống cuống.
Sao lại là Hàn Thiếu Quân? Cô tưởng anh ta ghê tởm cô tới tận xương tủy rồi? Có gì hiểu lầm ở đây không?
Như nhìn ra ý đồ chạy trốn của Tần Vi, Hàn Thiếu Quân đưa mắt nhìn qua, vẫn là giọng điệu mỉa mai đó nói: "Thế nào cô Tần đây không muốn tiếp tôi?"
Tần Vi đè nén cảm xúc hỗn loạn xuống, thong thả bước đến bên cạnh Hàn Thiếu Quân: "Sao có thể, anh là khách quý ở đây, tôi cầu còn không được."
Hàn Thiếu Quân nhếch môi trào phúng, ánh mắt ra hiệu để cô rót rượu cho mình: "Sao tôi lại không nhìn ra biểu tình như cô đã nói? Cô Tần thực sự rất giỏi một tối tiếp bao nhiêu vị khách, đến tôi đây còn phải xếp lượt chờ cô mà."
Bàn tay cầm chai rượu của Tần Vi chợt run lên, vành môi bị răng cắn chặt hình thành dấu vết sâu hoắm.
 Mỗi từ mỗi chữ Hàn Thiếu Quân nói ra đều làm trái tim cô tổn thương, Tần Vi lặng lẽ đem chua xót giấu đi,  mỉm cười một cách chuyên nghiệp: "Khiến người bận rộn như Hàn tổng đây phải chờ đợi, ly này tôi xin chịu phạt."
Nói rồi cô tự rót cho mình một ly, nâng lên ngửa cổ một hơi uống sạch.

Tần Vi không biết uống rượu, tửu lượng cũng rất kém, dòng chất lỏng cay lồng chẳng mấy chốc làm bụng cô nôn nao.
Khóe mắt Hàn Thiếu Quân hơi nhíu lại, hiển nhiên anh ta không thích bộ dạng Tần Vi thế này.

"Thật sự thay đổi quá nhanh, hay tôi trước nay vẫn luôn nhìn lầm?" Hai chân anh ta vắt lên nhau, ly rượu trước mặt chưa từng chạm vào, ánh mắt hàm ý sâu xa châm chọc.
Tần Vi cười khẽ: "Tôi vẫn luôn là vậy, do anh chưa nhận ra mà thôi."
Hoàn cảnh sống thay đổi có mấy ai còn giữ được tâm sơ ban đầu? Hơn nữa cô không phải thánh nhân chỉ là một người phàm, lâu dần Tần Vi còn chẳng thể nhớ được ngày xưa bản thân có dáng vẻ gì nữa.
"Tần Vi cô thèm tiền lắm à? Thèm tới mức làm đồ mua vui cho đàn ông?" Hàn Thiếu Quân hạ tầm mắt xuống nhìn độ dài của chiếc váy trên người Tần Vi, nó ngắn tới nỗi khi ngồi chẳng thể phủ kín mông.

Tần Vi của năm năm về trước có bao nhiêu đoan trang dịu dàng, cô của bây giờ không phải hình ảnh mà anh ta nhớ nhung.
Đôi mắt Tần Vi vẩn đục, gương mặt trái xoan bị hơi men làm cho ửng hồng.

Cô không muốn tiếp tục trả lời những câu hỏi của Hàn Thiếu Quân nữa, chọn lựa cách im lặng để đối đáp.
Mà chính thái độ này của cô làm cảm xúc Hàn Thiếu Quân bùng nổ, anh ta cho rằng cô đang thừa nhận hoàn toàn những gì anh ta đã nói, nghiêng người qua bổ nhào về phía cô.
Hai tay Hàn Thiếu Quân vuốt dọc bắp đùi Tần Vi, xốc chiếc váy ngắn lên cao, sau đó cởi bỏ dây thắt lưng của mình.
Tần Vi sợ lãi kịch liệt giãy dụa phản đối, nhưng không mang lại kết quả gì chỉ làm Hàn Thiếu Quân gia tăng kích thích mà thôi.
Trước mắt Hàn Thiếu Quân đem dây thắt lưng vừa cởi cố định hai tay Tần Vi trên đỉnh đầu, một tay ghì xuống giữ chặt, tay còn lại chuẩn bị kéo chiếc quần hình tam giác xuống.

Cái cảm giác trần trụi vô vọng này khiến Tần Vi cảm thấy phẫn nộ, cô nghiến răng nói:
"Hàn tổng anh không phải có bệnh sạch sẽ sao? Thân thể tôi đã từng qua tay nhiều người lắm đấy anh không sợ lây bệnh à?"
Lời này thành công thức tỉnh Hàn Thiếu Quân, bàn tay anh ta bất động trong giây lát rồi rời khỏi người Tần Vi.
"Tần Vi thà rằng tôi nghĩ cô đã chết còn hơn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui