Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi


Hàn Thiếu Quân đặt Tần Vi xuống giường, sau đó phủ tay lên chân cô nhẹ nhàng mát xa: "Thế này còn bảo không lạnh?"
Sự ân cần đến quá bất ngờ này khiến Tần Vi không kịp tiêu hóa, đôi mắt ngây ngốc đi theo từng cử chỉ của anh, mãi một lúc sau mới tìm lại giọng nói đã mất: "Thực sự không có lạnh, được rồi để em."
Nói dứt câu cô liền giữ lấy tay Hàn Thiếu Quân, chặn đứng mọi hành động tiếp theo của anh.
Hàn Thiếu Quân im lặng đưa mắt nhìn Tần Vi, tầm nhìn mỗi lúc một sâu hơn làm tâm trạng cô rối bời.
Đang lúc cô không biết phải nói gì để làm giảm không khí ngại ngùng này, Hàn Thiếu Quân tự nhiên đứng dậy xoay người đi vào phòng tắm.
Theo sau bóng lưng anh, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, dịch chuyển cơ thể nằm xuống giường đem toàn bộ chăn phủ kín cả người.
Cuộc sống này là thế nào đây? Vẫn còn tình nhưng chẳng thể bộc lộ.

Tần Vi có rất nhiều nỗi lo, lúc sắp rơi vào trầm luân bất chợt lại tỉnh táo.
Cô muốn anh quan tâm lại không muốn anh quan tâm, sợ lạnh nhạt nhưng lại lo không lạnh nhạt bản thân sẽ sa ngã.
Cô buộc mình phải chấp nhận anh thuộc về người khác, còn cô chẳng qua chỉ là một cơn gió lướt qua cuộc đời anh mà thôi.
Khoảng nửa tiếng sau Tần Vi cảm nhận được tấm đệm nhún xuống, tiếp theo hơi thở mang hương bạc hà mát lạnh quẩn quanh sau gáy cô.

Đầu óc Tần Vi không hiểu tại sao lại hiện lên hình ảnh ướt át đêm qua, gương mặt nóng ran, trái tim đập loạn nhịp.
Cô cố gắng nhắm chặt hai mắt lại, thôi miên bản thân bằng những ngôn ngữ trái lòng.
Hàn Thiếu Quân tựa vào đầu giường lướt điện thoại, cách vài phút lại phân tâm nhìn tổ kén nơi mép giường một lần, qua vài lần cuối cùng cũng không nhịn được xuống tay.
Anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nghiêng người qua cầm lấy một góc chăn trên đầu Tần Vi kéo xuống.
Gương mặt trái xoan trong trẻo toàn bộ hiện ra, Hàn Thiếu Quân ôn nhu cất lời:
"Không thấy khó thở hả?"
Trong phòng đèn điện vẫn còn sáng trưng, ánh mắt thâm sâu của anh vẫn còn dán chặt trên khuôn mặt cô.

Tần Vi chính là hèn nhát không dám mở mắt, nằm im giả bộ ngủ.
Những tưởng anh thấy cô ngủ rồi sẽ rời đi, không ngờ tay anh lại luồn vào trong chăn, tìm tới bụng cô áp lên.
Một khác lòng bàn tay nóng rực kia chạm vào, cô không biết vì sao lại run rẩy dữ dội.
Hàn Thiếu Quân lúc đầu không hề mang theo dục vọng, chỉ đơn giản muốn cảm nhận con mình.

Về sau cảm giác mềm mại dưới tay khiến anh yêu thích không muốn buông, đem cả người tiến vào trong chăn cơ ngực áp sát lưng cô.
Cảm xúc là thứ rất khó che giấu, hơi thở Tần Vi mỗi lúc một khó khăn, tâm tình rối loạn.
Mà Hàn Thiếu Quân giống như muốn kiểm tra xem Tần Vi có thực sự ngủ hay không? Cúi đầu dùng đôi môi nóng bỏng ngậm vành tai cô, chiếc lưỡi ướt át lướt nhẹ trêu trọc.
Tần Vi nhận ra từ lúc mang thai cô đặc biệt nhạy cảm, chỉ một chút kích thích đã không nhịn được, cô cắn chặt môi ngăn chặn tiếng rên xấu hổ.
Nụ hôn nóng bỏng vẫn chưa dừng ở đó, đôi môi chầm chậm chuyển hướng một đường đi xuống cổ.
Dục vọng mãnh liệt dâng trào, Hàn Thiếu Quân đem Tần Vi lật ngửa, quỳ gối kìm kẹp cô dưới thân.

Anh nhẹ nhàng vén áo ngủ cô lên cao, bộ ngực đầy đặn dưới lớp bra càng thêm quyến rũ.


"Thiếu Quân anh coi em là cái gì? Công cụ để phát tiết?" Nhận ra Hàn Thiếu Quân đang muốn làm gì, Tần Vi ủy khất phản kháng.
Hàn Thiếu Quân ngừng động tác cởi bra của Tần Vi lại, thanh âm nhuốm mùi tình ái hổn hển chất vấn ngược lại:
"Vậy cô thì sao? Coi tôi là cái gì bộ quần áo mặc chán thì vứt?"
Tần Vi khựng lại trong vài giây, muốn mở miệng giải thích rằng cô chưa từng có suy nghĩ đó, nhưng biện minh rồi thì sao? Đằng sau đó vẫn còn rất nhiều câu hỏi nữa, cô phải nói thế nào?
Kể hết toàn bộ nguyên nhân từ đầu tới cuối? Nói rằng cô vì tiền mà rời xa anh, vì tiền vứt bỏ tình cảm của hai người?
Cô có ích kỷ riêng mình, không muốn trong mắt anh bản thân biến thành kẻ tham lam, tồi tệ.
"Không nói được? Thế thì tôi coi cô là gì đâu có sao? Nếu cô ngoan tôi có thể suy nghĩ để cô bên cạnh." Sắc mặt Hàn Thiếu Quân u tối, giọng trở nên lạnh nhạt.
Anh rất giận, giận cô bởi vì không coi trọng mình, giận cô trong bất cứ hoàn cảnh nào đều lựa chọn vứt bỏ anh.

Hàn Thiếu Quân đem nỗi oán giận của mình chà đạp lên đôi môi cô, mặc kệ sự phản kháng dưới thân ép buộc cô cùng mình triền miên.
Ở những bước dạo đầu anh phải nói là cực kỳ mạnh bạo, nơi nào đi qua đều để lại dấu vết đậm sâu, thậm chí trên ngực Tần Vi dấu răng sâu hoắm dường như đang rỉ máu.

Nhưng đến lúc đi vào cơ thể cô lại dịu dàng như nước, cẩn thận dè dặt từng chút một.
Hàn Thiếu Quân chính là nghĩ cho đứa nhỏ mà kiềm chế bản thân, gắng gượng tiết chế đến bản thân phải khó chịu.

Qua vài phút luật động liên tục, cuối cùng anh cũng đạt được cao trào, thối lui ra khỏi cơ thể Tần Vi, phóng thích trên bụng cô.
Hàn Thiếu Quân nghỉ ngơi một lúc, sau đó ôm Tần Vi lên đi vào phòng tắm.

Cả quá trình Tần Vi đều tỏ ra lạnh nhạt, hờn giận vì anh không tôn trọng mình.
Hàn Thiếu Quân để Tần Vi vào bồn tắm, còn mình đi qua vòi sen tắm rửa qua loa, xong việc anh mới đi lại chỗ cô.
"Yên tâm tôi hỏi bác sĩ rồi, cẩn thận là được."
Tần Vi hiểu ý Hàn Thiếu Quân muốn nói tới ở đây là gì, tức khắc ngẩng đầu nhìn anh.
Thì ra anh nhớ, nhớ tất cả sự việc xảy ra đêm qua.

Giả bộ cũng giỏi thật.
"Đứng lên đi, tắm lâu cảm lạnh đấy." Hàn Thiếu Quân thoáng cười, đem khăn tắm phủ lên người Tần Vi, đỡ cô ra khỏi bồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận