Rời khỏi trung tâm tổ chức tiệc cưới, Tần Vi lòng đầy mâu thuẫn, không biết nên đi đâu? Về đâu? Cô cảm thấy lạc lõng giữa thành phố nhộn nhịp này.
Đôi chân nhỏ bé cô quạnh lang thang trên đường, cứ đi, đi một cách vô định.
"Vi Vi?"
Tần Vi mơ hồ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, định đưa mắt tìm kiếm nhưng ngay lập tức đã phủ định.
Cô cúi đầu tự giễu, anh giờ này đang vui vẻ nâng ly rượu hỷ, làm sao có thể xuất hiện ở đây? Thanh âm ngọt ngào đó chỉ là do cô quá nhớ nhung anh nên sinh ra ảo giác mà thôi.
"Vì sao không về nhà?"
Lần này giọng nói kia không còn xa vời nữa, giống như đang ở rất gần cô vậy.
Tần Vi chậm chạp ngẩng đầu lên, khi ánh mắt chạm vào gương mặt lo lắng, căng thẳng của Hàn Thiếu Quân, trái tim liền run rẩy.
Hàn Thiếu Quân không rõ đã tìm Tần Vi trong bao lâu? Mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Anh cố gắng đè nén cảm xúc, giữ một khoảng cách hợp lý lên tiếng hỏi cô:
"Sao không trả lời?"
Là kinh ngạc hay vui mừng quá độ vì sự xuất hiện đột ngột này? Mà mất đi ngôn ngữ biểu đạt? Tần Vi mãi một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình, cánh môi nhợt nhạt mấp máy hỏi ngược lại Hàn Thiếu Quân:
"Anh thế nào lại ra đây?"
Giọng Hàn Thiếu Quân không nặng không nhẹ, có chút mệt mỏi nói:
"Anh muốn xác nhận một chuyện, em thực lòng muốn anh kết hôn với người phụ nữ khác chứ?"
Hốc mắt Tần Vi đỏ lên, thừ người tại chỗ trong giây lát.
Cô không ngờ vào khoảnh khắc số phận đã an bài này lại được nghe câu hỏi như vậy.
"Không muốn thì sao? Anh có vì em mà bỏ trốn khỏi hôn lễ?"
Đối với câu trả lời lưỡng lự này của cô Hàn Thiếu Quân cười châm chọc:
"Em không thử làm sao biết được?"
Tần Vi im lặng, thở từng hơi rất nhẹ nhàng.
Cô thầm nghĩ nếu như anh hỏi cô sớm hơn thì sao? Cô có không màng tất cả níu giữ anh lại bên mình không?
"Thôi vậy coi như anh làm chuyện vô nghĩa rồi."
Mà biểu cảm này của cô khiến lòng Hàn Thiếu Quân hụt hẫng, anh như được sáng tỏ, nở nụ cười bi thương bỏ lại một câu rồi xoay người.
Hàn Thiếu Quân chưa từng nhắc với Tần Vi về thời gian anh kết hôn, nhưng anh biết cô rõ ràng mọi chuyện.
Điều đáng buồn ở đây là cô chưa từng có động thái giữ anh lại, cho đến cả hôm nay cũng vậy, lạnh nhạt một cách khiến anh tức tối.
Anh làm nhiều chuyện như vậy đổi lại được gì đây? Cô vẫn là như thế, chẳng bao giờ dũng cảm vì anh.
"Em có."
Hàn Thiếu Quân đi được một đoạn, bất ngờ bị cái ôm thật chặt từ đằng sau giữ lại.
Tần Vi dán chặt thân thể vào lưng Hàn Thiếu Quân, giống như sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi anh sẽ đi mất.
Giây phút anh quay lưng, cô cảm thấy bầu trời như sụp đổ, trong đầu chẳng nghĩ được gì ngoài anh.
Cô nhận ra anh chính là ước mơ mà cô muốn chạm đến.
Cô không muốn làm tình nhân hay đem con cho người phụ nữ khác nuôi, cô muốn ở bên anh làm vợ của anh.
Hàn Thiếu Quân khựng lại một lúc, sau đó đưa tay lên gỡ từng ngón tay Tần Vi.
Nhận ra ý đồ của Hàn Thiếu Quân, Tần Vi sợ hãi dùng toàn bộ sức lực xiết chặt, nghẹn ngào nói: "Thiếu Quân em không muốn anh ở bên người khác, anh cho em cơ hội được không? Em biết cho dù em có lý do gì đi chăng nữa vẫn là em sai nhưng tình cảm của em không thay đổi, vẫn luôn một lòng yêu anh."
Tần Vi cứ nghĩ sau khi cô nói rõ ràng mọi chuyện ít nhất cũng nhận được một câu nói gì đó từ anh, không nghĩ ra đó lại là khoảng lặng yên ắng đến mức trái tim rỉ máu.
Một giây, hai giây rồi tiếp đến mười giây Hàn Thiếu Quân vẫn mang một trạng thái lạnh lùng.
Tần Vi càng lúc càng sốt ruột, nước mắt thấm đẫm lưng anh: "Thiếu Quân xin anh ở lại bên em."
"Trước giờ anh vẫn luôn tha thứ cho em, nên em không coi trọng phải không?" Lúc này Hàn Thiếu Quân mới cất lời, anh chất vấn cô nhiều lần coi thường tình cảm của anh.
Tần Vi liên tục lắc đầu: "Không phải vậy đâu."
"Vậy hai lần rời đi kia là thế nào? Nếu em không trả lời được thì buông tay ra." Hàn Thiếu Quân hít sâu, ép buộc Tần Vi phải giải thích toàn bộ mọi chuyện.
Việc đó giống như là nút thắt giữa hai người, nếu không triệt để tháo bỏ, hai người vĩnh viễn không thể hạnh phúc bên nhau.
Tần Vi cắn môi, nghe lời buông tay Hàn Thiếu Quân ra.
Trong lúc Hàn Thiếu Quân nghĩ rằng Tần Vi từ bỏ mình rồi, cô lại khẽ khàng đi đến trước mặt anh, đôi mắt hơi cụp xuống: "Năm năm trước em đã nhận một khoản tiền lớn từ mẹ anh..."
Sự thật được phơi bày, sắc mặt Hàn Thiếu Quân trở nên u tối đến đáng sợ, Tần Vi không nhìn cũng có thể cảm nhận được anh đang cực kỳ giận giữ, đầu cô càng lúc càng cúi thấp tưởng chừng như sắp chạm đất tới nơi rồi.
"Thì ra là vậy." Hàn Thiếu Quân nắm chặt tay, ngữ điệu châm chọc.
Điều anh muốn biết cuối cùng đã có lời giải đáp, nhưng sao nghe xong lại khó chịu vậy chứ?
Tần Vi đưa tay ra muốn chạm vào anh, lại vì sự rẻ mạt của mình mà rụt rè.
Hoàn cảnh này đã vô số lần hiện ra trước mắt cô, hóa ra cũng không khác là bao.
Cũng phải thôi một cô gái tầm thường vật chất như cô, sao có thể không hận đây?
"Thiếu Quân đau." Cổ tay Tần Vi bỗng bị Hàn Thiếu Quân nắm chặt, mạnh mẽ lôi kéo ra xe.
Hàn Thiếu Quân không để ý mở cửa ấn Tần Vi vào bên trong, điên cuồng đạp ga lao trên đường lớn.
Khoảng nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ kính, Tần Vi mơ hồ bị Hàn Thiếu Quân thúc giục xuống xe.