"Reng...reng."
Tại căn ngôi nhà cổ Hàn gia, đèn điện thắp sáng, bữa ăn thịnh soạn, tiếng chuông di động kịch liệt vang lên cắt đứt không khí trầm lắng.
Hàn Thiếu Quân ngay từ đầu đã ăn không ngon miệng, nay bắt được cơ hội liền buông đũa muốn đứng dậy ra ngoài bắt máy.
Đồng Vân Nhã thấy vậy vội vàng giữ tay anh ta lại, vẻ mặt đáng thương cất lời: "Anh Thiếu Quân đừng bỏ lại em có được không?"
"Thiếu Quân tắt điện thoại đi, có việc gấp cũng để lại giải quyết sau." Bà Hàn đồng thuận thêm lời.
Hàn Thiếu Quân vốn đã có ý nghe lời nhưng nhạc chuông kết thúc rồi lại cất lên, bụng dạ anh ta theo đó không hiểu vì sao nóng ran.
Anh ta khẽ đưa mắt liếc qua tên người gọi tới, thấy là Trần Lập ở quán bar Tường Vi, suy nghĩ liên tưởng tới người nào đó.
"Con nghe qua xem là chuyện gì rồi vào ngay." Hàn Thiếu Quân dứt khoát rời bàn ăn đi ra hiên nhà nghe điện.
"Hàn tổng tôi có việc này muốn nói cho anh biết, cô Tần vừa được một người đàn ông dẫn đi rồi."
Hàn Thiếu Quân bị tia ghen tuông che mờ tâm trí gắt lên: "Cô ta đi với ai anh gọi tôi làm cái gì? Anh xem tôi là người bảo hộ cô ta à?"
Thấy Hàn Thiếu Quân có dấu hiệu tắt máy, Trần Lập hô lớn: "Khoan đã Hàn tổng...!tôi cảm thấy trạng thái cô Tần không được tốt, tên đàn ông kia cũng rất thô bạo."
Thực ra sau khi Tần Vi bị đưa đi, Trần Lập đã suy nghĩ rất nhiều.
Người làm lâu trong nghề này đôi mắt rất tinh tường, nhìn sơ qua một cái liền biết Tần Vi đã sử dụng loại thuốc kia.
Có rất nhiều khả năng xảy ra, vài trường hợp dùng để gia tăng kích thích, số còn lại là bị tính kế.
Anh ta cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng nhớ đến Hàn Thiếu Quân hứng thú với Tần Vi, cho nên thông báo một chút phó mặc người đàn ông này quyết định, sau này có xảy ra việc không hay chẳng thể trách anh ta được.
Nghe tới đây Hàn Thiếu Quân còn không hiểu ra vấn đề nữa thì chỉ có thể là kẻ ngốc, ánh mắt anh trở lên thâm trầm, đầu óc lúc này hoàn toàn hướng về Tần Vi.
Hàn Thiếu Quân một giây cũng không lãng phí, nhanh chóng di chuyển ra xe.
Đồng Vân Nhã ở trong nhà nghe tiếng động cơ ô tô lao nhanh như một cơn gió chặn trước đầu xe, dùng tính mạng đe dọa Hàn Thiếu Quân.
"Anh nhất định phải tàn nhẫn với em thế này? Em đã bỏ qua tôn nghiêm cầu xin anh rồi mà." Cô ta dang rộng hai tay khóc lóc kể lể.
"Tránh ra." Hàn Thiếu Quân ghì chặt vô lăng lạnh giọng.
"Trừ khi anh đâm chết em, nếu không đừng mơ rời đi." Đồng Vân Nhã ngoan cố khiêu khích sự nhẫn lại của Hàn Thiếu Quân.
Nhưng cô ta chọc nhầm người rồi, Hàn Thiếu Quân đâu phải kiểu để cô ta dễ dàng thao túng, anh tức tối nói: "Vậy cô chết đi."
Dứt câu anh cho xe lùi lại phía sau lấy đà, sau đó phóng thẳng về phía Đồng Vân Nhã.
Cái chết cận kề Đồng Vân Nhã kinh hãi mở lớn đôi mắt, cô ta nói mồm được chứ không có gan làm liều.
Ngay khi còn một chút nữa thôi sẽ xảy ra vụ va chạm, Hàn Thiếu Quân đánh tay lái sượt qua hông Đồng Vân Nhã, ngạo nghễ lao ra cổng hòa mình vào bóng đêm.
Cơn gió lạnh thổi bay làn tóc, đôi chân Đồng Vân Nhã nhũn ra ngã quỵ xuống đất, mặt mày tái mét lôi di động ra thúc giục bên kia gấp rút vào việc.
Tần Vi sức tàn hơi kiệt bị đưa tới căn villa sang trọng, bên trong ba người đàn ông trung tuổi chờ sẵn, thấy cô bọn họ không chút che giấu biểu cảm vô sỉ đê tiện của mình.
"Còn tưởng là một con đàn bà tàn tạ xấu xí chứ? Mỹ nhân đẹp đẽ này quá hời cho chúng ta rồi." Gã đàn ông bụng phệ vuốt dọc gương mặt Tần Vi đánh giá.
"Đừng nhiều lời nữa, các anh nhìn xem cô ta thèm khát đến mức mềm nhũn rồi này, mau cho cô ta hưởng thụ đi." Tên đàn ông mang Tần Vi tới nơi này bỉ ổi nói.
"Ngoan để các anh đưa em lên đỉnh."
Lời nói suồng sã cứ thế chảy vào tai Tần Vi, đôi mắt cô mờ mịt đến gương mặt đám đàn ông đê hèn này cũng không thể nhìn rõ được nữa.
Để tỉnh táo cô không tiếc làm đau cơ thể mình, đôi môi cắn gần như chằng chịt dấu răng, nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, chung quy lại vẫn là không có năng lực tự giải cứu bản thân.
Tần Vi tự hỏi nhục nhã này qua đi cô sẽ sống như thế nào? Dùng cái chết để giải thoát sao? Không cô còn nhiều vướng bận, còn em trai phải chăm sóc có ra sao nhất định kiên cường sống tiếp.
Mấy gã đàn ông xôn xao thảo luận xem ai hưởng thụ Tần Vi trước, rồi bấm máy quay lại hành vi đồi bại.
Vài giây sau Tần Vi bị tàn nhẫn quăng lên giường, tên bụng phệ trút bỏ quần áo dùng cơ thể thô kệch kinh tởm lao về phía cô.
Tần Vi liều mình chống cự, nhân lúc gã ta ghé sát người hôn, cô há miệng cắn mạnh vào cổ hắn.
"Con khốn, thì ra mày thích bạo lực." Tên bụng phệ đau điếng, giận dữ liên tiếp vung tay giáng xuống mặt cô.
Máu tươi trong miệng Tần Vi trào ra tạo thành vệt dài hai bên khóe môi, vậy mà lũ đàn ông nào có thương tiếc, bọn chúng ra hiệu cho nhau đồng loạt kéo tới.
"Thình." Thanh âm nổ rung chuyển đất trời truyền tới, ngay sau đó là cánh cửa phòng dưới một lực tác động lớn bật tung ra.
Trong khi mấy gã đàn ông còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, một bóng đen vụt tới điên cuồng phát tiết.
"Hàn tổng cô Tần còn ở bên kia, anh đưa cô ấy đi chỗ này giao cho tôi xử lý." Thư ý Ô lo lắng Hàn Thiếu Quân vì xả giận cho Tần Vi mà đánh chết người, lên tiếng khuyên ngăn.
Hàn Thiếu Quân hơi thở gấp gáp tuy vẫn còn muốn đập tàn mấy tên kia nhưng nghĩ đến Tần Vi còn đang trong cơn nguy kịch, trấn định cảm xúc gật đầu với Ô Mã Kiệt.
Anh quay đầu nhìn vào gương mặt sưng tấy trên giường, đôi mắt ngập tràn đau xót.
"Tần Vi xin lỗi anh tới trễ." Hàn Thiếu Quân cởi áo khoác khom lưng đắp lên người Tần Vi, cẩn thận ôm cô vào lòng, trước khi rời đi ra lệnh:
"Giữ lại cái mạng cho chúng, còn lại đánh gãy hết.".