Bạn Trai Cục Súc Có Môt Không Hai







































































" Taehyung con nói rõ ràng với mẹ đi, chuyện này là thế nào ? "

"Con đang đùa hơi quá trớn rồi đấy !"

"Con không đùa."

Hanyoung nghe xong, bên tai như có tiếng sấm chớp đùng đùng mà tim trong lồng ngực cũng muốn rơi ra ngoài. Cô cắn môi ngăn hai hàng lệ chảy dài, một mực cố chấp khăng khăng khẳng định, "Nếu nó không phải con anh thì nó là con ai cơ chứ? Em đã chỉ ngủ với anh... "

"Taehyung, anh đang kiếm cớ để chối bỏ trách nhiệm thôi đúng không? Một cái cớ hết sức vô lý."

"Cuộc đời tôi không bao giờ đi sai một bước nào hết. Tôi nói cái thai trong bụng cô không phải con tôi thì chính là không phải con tôi. "

"Cô có dám chắc chắn đây là con tôi không ? Nếu dám thì sinh nó ra đi, sinh nó ra rồi mang đến đây xét nghiệm, lúc ấy muốn bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu tiền."

Hanyoung không nói thêm được câu nào nữa đành khóc lóc cắm đầu bỏ chạy. Cô không còn đủ dũng khí để mà ở lại đối diện với Taehyung thêm nữa. 

Nhục nhã, thật sự vô cùng nhục nhã ! 

Cô đã không thể lừa dối hắn được thì thôi đằng này hắn còn vạch trần sự thật bản thân vô sinh khiến cô rất bất ngờ, nhất thời bất động, một chút hi vọng giờ cũng tan biến. Chỉ là cô không ngờ bản thân đang là kẻ đi săn bỗng trở thành con mồi. Chỉ là cô không ngờ rằng Taehyung như vậy mà vô sinh. Cô không biết mình phải chui đi đâu mới rửa hết được nỗi nhục nhã và xấu hổ này. Cô đã thua rồi, bố mẹ cô cũng đã thua rồi ! Hanyoung ngậm ngùi đưa tay lên bụng, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé...

"Con à, mẹ thật thảm hại phải không ?"

"Taehyung, mẹ về đây ."

Mẹ hắn gượng gạo rời đi ngay sau đó. Quý tử nhà họ vậy mà lại không thể có con... Bà tự hỏi liệu đây có phải là lý do hắn lựa chọn yêu một người con trai để che dấu bệnh tật của mình hay không. Nhưng kể cả là có thế nào đi chăng nữa thì chuyện này đối với bà cũng vẫn hết sức kinh khủng. Bà mong chờ có một đứa cháu, trai gái gì đều được cả. Bà khao khát điều ấy vô cùng, hằng ngày bà nhắm mắt chấp nhận chuyện tình cảm của đôi trẻ nhưng bà cũng vẫn mong sẽ có một phép màu xảy đến. Có lẽ là từ giờ sẽ chẳng có phép màu nào xảy ra được nữa. Sự thật thì cũng đã được phơi bày rồi...

"Taehyung, anh đùa hơi quá đáng rồi đấy !", Jungkook tay nắm chặt vạt áo, nhìn hắn.

"Tao không đùa."

"Thế vô sinh là như nào ? Anh vô sinh là như thế nào hả ? "

"Anh bịa chuyện này ra để làm mất mặt Hanyoung đúng không ? Anh định trốn tránh đúng không ?"

Taehyung tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí hắn còn chẳng thèm quan tâm tới những lời nói của Jungkook, dửng dưng như không trả lời, "Tao chả bịa cái gì hết, mà mày cũng thôi ngay cái giọng trách móc đó với tao đi. Nghe rõ là khó chịu."

"Hôm nay anh không giải thích mọi chuyện với em, anh đừng có hòng mà đi đâu hết !"

"Tao đã nói rõ ràng hết rồi còn gì, mày còn muốn cái quái gì nữa ? Hay là muốn tao chịu trách nhiệm với cả hai mẹ con nó ?"

Jungkook không biết nhưng thật sự cách hắn xử lý chuyện này thật không hợp lý một chút nào cả. Hanyoung khoảng thời gian từ một đến hai tháng trước cũng chỉ có ngủ với Taehyung. Em còn tận mắt chứng kiến nữa đây này. Hắn nói hắn không thể có con với Hanyoung được, vậy cái thai trong bụng cô không phải của hắn thì là của ai chứ ?

"Tae, anh lớn rồi, anh nên biết việc nào nghiêm trọng. Việc nào không nghiêm trọng mà có hướng giải quyết phù hợp."

"Ờ."

Em còn tưởng hắn sẽ nói một câu nào đó dài hơn để giải thích cặn kẽ mọi chuyện. Nhưng khi hắn 'ờ' một tiếng dửng dưng như vậy thì em biết mình thật sự cạn lời với hắn luôn rồi.

"Anh nói anh vô sinh chứ gì, thế giấy bệnh án đâu? Mang ra đây em xem."

Jungkook cứ tưởng hắn bày trò nhưng hoá ra không phải. Taehyung thật sự đã đưa cho em một tờ giấy khám bệnh, trong đó đúng là có kết luận hắn bị vô sinh thật. Jungkook hoang mang nhìn Taehyung.

"Tin chưa ?"


"Thế cái thai trong bụng của Hanyoung là sao ? Đứa bé là của ai ?"

"Tao biết được à ?"

Taehyung chống nạnh, "Toàn lợi dụng vớ vẩn để đổ vỏ nhưng rất tiếc, không bao giờ có cái mùa xuân ấy đâu ! Toàn một lũ ảo tưởng. "

Jungkook vẫn không hiểu sự việc nó đang đi theo chiều hướng nào nữa. Rõ ràng em đã thấy cả hai khoả thân ngồi trên giường nhìn nhau cơ mà, chẳng lẽ lột đồ rồi lại không làm gì nhau ? Có phi thực tế quá không ? Giờ phút này em không biết mình nên vui vì Taehyung với Hanyoung thực sự trong sạch hay nên cảm thấy buồn vì hắn có bệnh nữa. 

Run rẩy cầm tờ giấy khám bệnh của Taehyung trên tay, hắn đã biết mình không thể có con từ hai năm trước... Vậy mà hai năm qua đến một lời hắn cũng không hó hé gì về việc mình bị bệnh, cứ im lặng suốt bấy lâu nay. Thử nghĩ nếu Hanyoung không vác cái bụng bầu tới đây thì Taehyung còn định giấu giếm em và gia đình đến bao giờ ? Có thể hắn yêu em, em là con trai không thể sinh cho hắn một đứa con, nên chuyện hắn vô sinh là chuyện hoàn toàn bình thường. Nhưng đối với Jungkook thì không.

"Sao anh không nói với em việc anh bị vô sinh ?"

"Nói với mày thì giải quyết được gì ?"

"Em không giải quyết được nhưng ít nhất anh cũng phải nói với em, nói với bố mẹ chứ. "

"Anh giấu mọi người như vậy mà được à ? Đây không phải trò đùa đâu Taehyung."

"Thì tao có nói đó là trò đùa đâu ? Dạo này mày cứ bị làm sao ấy ?", hắn cáu bẳn giật lại tờ giấy khám bệnh.

"Làm sao là làm sao, anh giấu em chuyện này... là do anh hết tin tưởng em rồi phải không ?"

"Anh thấy em chưa đủ đáng tin cậy để anh tâm sự những tủi thân trong lòng phải không ? Thế em là gì của anh, anh nói đi !"

Có cả ngàn dấu hỏi chấm chạy ngang đầu Taehyung. Hắn khó hiểu nhìn vẻ mặt đầy mất mát của Jungkook. Chuyện này thì có ảnh hưởng gì đâu, làm như hắn nói ra thì em sẽ sinh được con cho hắn vậy ! 

Taehyung đành nhẫn nhịn xuống nước, "Thôi, đừng có vậy nữa, giờ mày đã biết rồi đó thôi . Đừng có cáu, nhìn xấu lắm ."

Jungkook lại lần nữa tức giận nổi đoá, "Anh chê em xấu, anh hết yêu em rồi đúng không, anh..."

"Thôi được rồi, mày kể cả lúc giận vẫn đẹp chán được chưa ?"










---










"Jongwo, cháu nói sao ? Hanyoung có con với Taehyung rồi á ?"

Cậu tỏ ra chắc nịch với mẹ của Hanyoung, "Đúng ạ, hồi nãy cậu ấy qua nhà cháu đã nói qua rồi ."

Bố mẹ Hanyoung sung sướng nhìn nhau, ánh mắt chất chứa hi vọng ngập tràn. Cứ tưởng sẽ chỉ khoả thân lên giường nằm không thôi cũng đã có được món hời Kim Taehyung và gia sản của hắn rồi. Nào ngờ giờ chui ra thêm một đứa con, chắc chắn hắn sẽ không còn con đường nào khác ngoài nôn tiền ra chuộc lỗi với lần đầu của Hanyoung. 


Càng nghĩ càng thấy mọi chuyện sao lại dễ dàng như thế. Vậy là công sức cả một thời tuổi trẻ cùng nhau xây dựng công ty giờ đã không trở thành công cốc.

"Nó có nói với cháu cái thai được mấy tuần rồi không ?"

"Cháu không biết, nhưng chắc cũng mới đây thôi ạ ."

Hanyoung buồn rầu trở về nhà, từ ngoài cổng đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của bố mẹ bỗng dưng lại cảm thấy áp lực. Tự nhiên chẳng muốn về cái nhà này nữa.

"Jongwo ? Cậu đến làm gì ?"

"Tôi đến thông báo cho bố mẹ cậu tin vui, về cái thai của cậu ấy ! "

"Sao rồi, tống được tiền tên họ Kim đó chưa ? Tôi có thể không có Jungkook cũng được nhưng ít ra cậu cũng phải trả thù được tên Taehyung đó cho tôi, như vậy tôi mới thoả mãn."

Không khí trở nên trầm mặc hơn, ai cũng im lặng chờ đợi một câu trả lời từ Hanyoung. Nhưng trái với hi vọng tràn trề của mọi người, cô chỉ đưa cặp mắt ươn ướt nhìn họ, "Tống tiền ? Mọi người chỉ biết nghĩ đến tiền thôi sao ? "

"Thế còn cảm nhận của con, cảm nhận của con thì sao ?"

"Vậy cái thai được mấy tuần rồi ?", giọng mẹ cô hí hửng, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của Hanyoung.

"Hai tuần."

"Con tới đó, nó bảo sao ? Nó sẽ nôn ra cho chúng ta bao nhiêu tiền ?"

"Anh ấy sẽ không nôn một đồng xu cách bạc nào hết !"

"Tại sao ? Tại sao nó không chịu trách nhiệm ? Đứa bé là con của nó cơ mà ?"

Hanyoung đã định sẽ giấu giếm chuyện mình có thai và chuyện hắn vô sinh, từ từ lựa lời rồi sau này hãy nói. Bố mẹ cô chắc chắn sẽ rất tức giận nếu biết cái thai trong bụng cô không mang dòng máu của Kim Taehyung, không mang dòng máu của người có tiền. Ông bà cần tiền, đương nhiên bố đứa bé phải là một người có tiền. Vậy mà Jongwo tự nhiên tới đây phá phách, chưa gì đã cọc toẹt hết cả ra làm cô chẳng biết phải nói sao với hai vị phụ huynh của mình nữa.

"Bố mẹ thôi đi, làm ơn hãy buông tha cho anh ấy..."

"Không được. Thế còn cái nhà này thì sao, công ty thì sao, công sức của tao và mẹ mày thì sao ? Đi, mày phải đi với tao đến gặp thằng chết tiệt đấy !", bố Hanyoung nổi cáu toan kéo cô đi.

"Không ! Con sẽ không đi, bố mẹ còn định hành hạ con đến bao giờ... ? "

"Con nói luôn Taehyung bị vô sinh. Cái thai trong bụng còn không liên quan đến anh ấy, đã được chưa ?"

Mẹ Hanyoung cả kinh, "Thế nó là con của ai ? Không phải của Taehyung thì là của ai ? Mày ăn nằm với thằng nào ?"

Hanyoung mím môi nhất quyết không chịu nói. Quá đủ rồi, bố đứa bé dù là kẻ nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để bố mẹ mình can thiệp vào.

"Mở cái mồm ra trả lời nhanh, nó là con ai ? Không nói chứ gì, không nói thì phá đi, con ngu, mày ngu không để đâu cho hết ngu. "

"Cút, cút khỏi nhà tao."


















































*****************************




End chap 63




móa nay 29 dl nộp bài của tui mà tui tưởng mai mới 29 z là khỏi nộp dc lun:)))

cay lắm nên tui mới up chap này để lan tỏa sự xu của tui tới mấy nàng

dị thôi nhen hẹn gặp lại mấy nàng sau 2 tuần nữa khi tui thi xong

à quên tui có sai chính tả thì hú tui với nha TvT



















_Ji_










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận