_ Tháng thứ năm + sáu _
Jungkook đã hết nghén, giờ bụng nó bắt đầu nhô to ra hơn rồi. Mỗi lần đi làm về tôi thường xoa bụng nó, cảm nhận đứa con đầu lòng của chúng tôi đang lớn dần từng ngày. Chỉ cần mỗi vậy thôi bao nhiêu sự mệt mỏi trong công việc đều được xua tan đi hết.
"Ê, sao không thấy động tĩnh gì nhỉ ? "
"Tao tưởng nó sẽ quẫy đạp mở tiệc trong bụng mày chứ ?"
"Anh khùng hả, con mình chưa có đạp được đâu !"
"Sao nó không đạp ?"
"Em làm sao mà biết được hay anh hỏi nó xem ?"
Tôi ghé tai áo lên bụng Jungkook, nhẹ giọng, "Ê, sao con không đạp ?"
Chỉ là một khoảng im lặng.
Jungkook nói, "Tầm hai tháng nữa, em có lên mạng tìm hiểu rồi. Chắc tầm đấy là con biết đạp đó ."
Tôi chỉ 'ồ' một tiếng, thấy cũng thật kì diệu. Thì ra quá trình thai nhi lớn dần trong bụng mẹ lại thú vị thế này mà thai nhi trong bụng ba nhỏ thì còn thần kì hơn gấp trăm gấp nghìn lần. Đã qua đi gia đoạn ốm nghén kinh khủng của Jungkook nên tôi thấy cực kì khâm phục nó luôn. Tự hỏi làm sao nó có thể trải qua được quãng thời gian ấy nhỉ? Phải tôi chắc là tôi sợ hãi lắm, khoảng thời gian ốm nghén ấy chẳng khác gì địa ngục đâu. Tôi đứng nhìn vậy thôi tôi còn thấy kinh khủng đừng nói là phải trực tiếp trải qua.
Jungkook được mẹ tôi bồi cho ăn uống rất dinh dưỡng, lành mạnh. Ở nhà nguyên ngày không cần động tay động chân vào làm bất kì việc gì hết. Mẹ tôi sáng đến nấu cơm cho nó ăn, ăn xong thì ném bát đũa bẩn vào bồn để 'phần' tôi về rửa.
Trước kia mở tủ lạnh ra chỉ có mỗi đồ ăn vặt, nước ngọt, đồ ăn nhanh, giờ đây thì toàn là trái cây, rau củ, thực phẩm tươi. Từ trên phòng ngủ tới xuống dưới bếp, chỗ nào cũng có vài hộp sữa bột cho người mang thai, thuốc men, vitamin, thuốc bổ,... Vân vân và mây các loại thuốc, sữa, đồ ăn của riêng Jungkook mà tôi hoàn toàn không được phép động tới.
Mẹ tôi bắt tôi mỗi ngày đều phải về lúc năm giờ chiều, thổi cơm thổi nước cho Jungkook ăn. Phải trông chừng nó, nó phải ăn hai bát cơm đổ lên mới cho đứng dậy. Nhưng mà tôi nghĩ chắc không cần phải canh chừng làm gì. Nó hôm nào chả ăn ba, bốn bát cơm mà chẳng cần tôi phải nhắc. Ăn xong còn tráng miệng bằng đủ loại trái cây. Hôm thì dưa hấu đu đủ, hôm thì quả táo quả lê nói chung là mỗi hôm một, hai loại quả khác nhau. Tráng miệng xong lại uống thuốc bổ, uống vitamin, trước khi đi ngủ thì tôi phải pha cho một ly sữa uống. Ăn cho đẫy bụng như thế bảo sao nó không mập lên cho được. Nhưng thà vậy còn hơn, có da có thịt một chút vẫn dễ nhìn hơn là gầy.
_ Tháng thứ bảy _
Bụng Jungkook to lắm rồi !
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được con mình đạp là đúng lúc tôi đang xoa bụng Jungkook khi mới đi làm về. Giống như một thói quen ấy.
"A...", là tiếng Jungkook khẽ kêu.
"Sao đấy ?"
Nó nhăn mặt một hồi, sau đó hớn hở nói, "Con vừa đạp đấy, anh đặt tay lên bụng em mà không biết gì à ? "
"Con mình vừa đạp đấy !"
Đúng là nãy tôi có thấy bụng nó có chút động đậy, cũng không ngờ là đứa bé bên trong đạp. Tôi xoa bụng Jungkook tiếp, hỏi, "Thật hả ?"
"Thật đó, anh thử nghe xem."
Tôi áp tai lên bụng nó, nhưng không nghe thấy gì, "Ê, đạp tiếp đi ba xem."
2
Chúng tôi sau đó vẫn tới bệnh viện khám đều đặn. Tôi cầm tờ giấy khám thai trên tay, nhìn con mình đã có hình hài rõ ràng rồi liền thấy cảm động vô cùng tận. Bởi vì hiện tại bác sĩ không cho chúng tôi biết giới tính thai nhi nên tôi cũng không biết đứa nhỏ là trai hay gái nữa. Nhưng dựa trên mấy lời mẹ tôi nói, sinh con trai thì thèm ngọt, sinh con gái thì thèm chua. Nên tôi nghĩ em bé trong bụng của nó chắc là con gái rồi.
Jungkook đỡ lưng, vừa đi vừa bám lấy tôi, tông giọng nó trầm khàn, "Chắc chắn đứa bé sau này sẽ có ngoại hình giống anh. Và tất nhiên tính nết giống em."
"Sao không phải ngược lại ?"
"Nếu đứa trẻ có tính giống anh, mai sau có người yêu sẽ mệt người ta lắm ."
Ý nó nói tôi xấu tính đó mà.
Nhưng nếu đứa bé có tính tình giống Jungkook thì còn mệt hơn gấp đôi không phải sao? Nhõng nhẽo khó chiều so với cục cằn nóng tính thì cái nào mới đáng sợ hơn đây hả ?
_ Tháng thứ tám _
Tháng này tần suất đứa trẻ đạp Jungkook cũng nhiều hơn. Nó muốn đạp lúc nào thì nó đạp, bất kì là đang ăn hay ngủ, mẹ tôi hay trêu, "Gì mà bé tí đã quậy như quỷ, y chang lúc mẹ chửa thằng ba lớn của bé con. "
"Nó nằm trong bụng mẹ đạp mà muốn lọt ra ngoài luôn !"
Có đêm nó quậy, đạp Jungkook cả đêm. Cứ vừa chợp mắt một tí là lại phải hoảng hồn tỉnh dậy vì nó đạp đau quá ngủ không có được. Tôi chả biết làm thế nào cho đúng, chỉ biết xoa xoa bụng để Jungkook dễ chịu hơn. Mà không biết nó có dễ chịu hơn tí nào không, tôi chỉ biết xoa bụng nó lặp đi lặp lại như một cái máy thôi .
"Mới vậy thôi đã quậy rồi. Mày không định để cho hai chúng ta ngủ sao? "
"Mày thật không biết thương xót cho ba lớn và ba nhỏ mày gì cả."
Tại vì mấy tuần cuối càng cần phải chú ý hơn tình trạng sinh nở của Jungkook hơn nữa nên tôi nghỉ làm ở công ty luôn, về nhà chăm sóc cho nó. Bác sĩ cũng phổ biến có rất nhiều trường hợp sinh non, sinh trước dự kiến mấy tháng cũng có, mấy tuần cũng có mà mấy ngày cũng có. Nghe vậy đâm ra tôi mới không yên tâm để Jungkook ở nhà một mình. Mẹ tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh nên cũng không qua thường xuyên được.
Vả lại khoảng thời gian cuối cùng này tôi cũng nên ở nhà cùng Jungkook nhiều hơn. Tôi cũng không thể cứ vùi đầu vào công việc như vậy được trong khi nó đang mang thai tới những tuần cuối cùng rồi. Mẹ tôi tới chăm thì cũng giúp được gì nhiều đâu, thứ nó cần lúc này là sự quan tâm của tôi mà thôi. Để nó không cảm thấy cô đơn và tủi hờn, để cho nó có một tinh thần ổn định hơn, sinh con ra mới an toàn.
Giờ nó đi lên đi xuống cầu thang tôi toàn phải đỡ. Ngoại trừ ăn cơm ăn nước, tắm rửa hay đi vệ sinh thì tôi nhất quyết không cho nó xuống khỏi giường dù chỉ nửa bước. Kể cả là đi vệ sinh, nặng hay nhẹ tôi cũng phải 'hộ tống' nó đi. Sàn nhà tắm khá trơn, tôi đi mấy lần còn suýt ngã, với lại Jungkook còn hay bị chuột rút nên tôi phải kè kè bên cạnh đợi nó đi xong lại dìu nó vào mới yên tâm được.
Giờ quần áo của Jungkook được mẹ tôi mua cho toàn mấy bộ rộng thùng thình, phải ba người cỡ nó chui vào mới mặc vừa một cái áo. Mẹ tôi nói áo rộng cả dài như thế này ở nhà cũng không cần mặc quần làm gì. Dù sao tôi cũng không thể động vào nên cứ ăn mặc thoải mái, miễn sao không thấy khó chịu là được. Bụng nó đã to lắm rồi, mặc mấy bộ đồ cũ không còn vừa nữa đâu !
Đã không nhắc thì thôi mà nhắc đến là thấy vừa buồn vừa bực. Tám tháng nay tôi phải nhịn, cảm giác phía dưới như mất hết sức sống vậy, cứ như sắp hỏng đến nơi rồi. Mỗi lần trông thấy Jungkook lả lướt đi qua đi lại trong nhà với cái bộ dạng mặc áo rộng thùng thình xong phía dưới để trần, tôi lại thấy cổ họng mình khát khô. Nếu bình thường mà như vậy có lẽ Jungkook đã biết tay tôi rồi. Nhưng suy cho cùng nó đang mang thai nên tôi chả làm được gì mới cay cú chứ.
_ Tháng thứ chín _
Tháng cuối cùng, bác sĩ nói cần đề phòng một chút, Jungkook có thể sẽ sinh bất kì lúc nào. Sinh sớm một tháng, sinh sớm mấy ngày, vỡ ối vào rạng sáng hay giữa đêm cũng là cả một vấn đề lớn đó. Nghe bác sĩ nói thế, tôi cũng lo sợ lắm ! Bởi vì đây là giai đoạn cần toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Jungkook nên thời gian mẹ tôi tới thăm cũng nhiều hơn. Bà sợ tôi không có kinh nghiệm nên mới không yên tâm giao Jungkook cho tôi chăm bẵm. Có hôm còn nằng nặc đòi ở lại ngủ chung với nó, phá bĩnh sinh hoạt riêng tư của gia đình tôi. Nhưng vì tôi nhất quyết không chịu nên bà mới đành không cam tâm đi về.
Jungkook được mẹ và tôi chăm hơn cả chăm vua chúa. Thèm cái gì chỉ cần ới một tiếng, một là mẹ tôi nấu, hai là tôi đi mua. Chỉ cần nó ở yên trên giường là được, còn tất cả mọi thứ đã có mẹ chồng và chồng lo cho đầy đủ rồi.
"Mẹ à, con có thể tự mình lấy..."
"Không được, con phải ngồi yên đó, để mẹ lấy. Con chú ý tới cái thai đi."
Jungkook ngoài việc ăn, ngủ, thì nó chả cần làm cái quái gì hết. Lần đầu tiên mà chỉ cần ăn với ngủ không thôi cũng đã khiến cho người ta hài lòng lắm rồi .
1
Tôi nghỉ làm cả hai tháng liền. Giờ tôi thấy tôi đi làm còn đỡ mệt hơn là ở nhà chăm một người đang mang thai.
**************************
End PN5
mấy nàng hong thích đọc PN hả:")?
7
_Ji_