Edit: Yuzu
Mây đen dày đặc trên đỉnh núi, báo hiệu một trận mưa gió sắp đến. Phí Hiên cất dụng cụ vẽ tranh xong, gõ một hàng chữ trên điện thoại:【Trời sắp mưa rồi, cô Hạ, em đưa cô về nhà, nếu không dầm mưa sẽ bị cảm.】
Hạ Ngữ Băng cũng cất viết bluetooth, thoát khỏi phần mềm vẽ trên Ipad rồi đứng dậy duỗi lưng: "Không cần đưa chị về đâu, em nhanh đi tới cửa thôn đi, chậm tí sẽ không có xe lên thị trấn đó."
Phí Hiên còn hơi do dự:【Vẫn nên đưa cô về thì tốt hơn, lần trước nghe nói sau khi xem hí kịch cô về nhà một mình đã gặp tai nạn xe, quá nguy hiểm.】
"Lần trước là ngoài ý muốn. Từ đây về nhà đều là đường nhỏ, không có xe gì qua lại, em yên tâm đi!"
Một cơn gió mát thổi tới, mang theo hơi nước ẩm ướt, Hạ Ngữ Băng giục Phí Hiên: "Đi mau đi, mưa lớn đó!"
Đến khi Phí Hiên đi rồi, mây đen cuồn cuộn, trời đúng là đổ mưa lớn, lúc bắt đầu chỉ là hạt mưa rải rác rơi vào người, càng về sau lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều đã bị mưa phùn bao phủ.
Mưa lớn như vậy cũng không tiện về nhà, Hạ Ngữ Băng bị kẹt dưới một cái cây ở ven cầu đá, tuy rằng không đến mức ướt đẫm người, nhưng trong đầu vẫn nhớ lời dạy 'Trời mưa không được đứng dưới cây tránh mưa', chung quy là lo lắng sét đánh xuống, bản thân sẽ biến thành một cái xác cháy xém tóc xoăn hết cả lại.
Nhưng Lâm Kiến Thâm, con người đó ngay cả cái điện thoại cũng không có, Hạ Ngữ Băng muốn gọi người đến đưa dù cũng không có cách nào, chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới tàng cây đau khổ chống chọi.
Hai mươi phút trôi qua, cơn mưa vẫn không hề giảm đi, Hạ Ngữ Băng buông tiếng thở dài: "Mưa này không dứt rồi."
Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng động rất nhỏ.
Hạ Ngữ Băng kỳ vọng có thể nhìn thấy Lâm Kiến Thâm, nhưng khi quay người lại thì nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng và quần túi hộp mỉm cười với cô, lộ ra một vết lõm không rõ bên khóe miệng.
"Lâm Tây." Mặc dù chỉ nghe tên anh trong mơ, nhưng không biết tại sao, Hạ Ngữ Băng chắc chắn anh tên như vậy, lúc mở miệng gọi anh không hề có chút chần chừ nào.
Lâm Tây che cây dù cũ màu đen mà anh thường xuyên mang theo, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đáp lại. Cơn mưa lớn bị gió tạt đi, ngay cả váy của Hạ Ngữ Băng cũng bị ướt, nhưng anh lại không bị ảnh hưởng chút nào, trên người ngay cả một chút nước cũng không có, khô ráo một cách bất thường.
Từ sau khi tiếp nhận bí mật của Lâm Kiến Thâm, Hạ Ngữ Băng đã học được cách nhìn thế giới bằng một góc nhìn thần bí khác. Cô chỉ hơi kinh ngạc một lát, sau đó bèn đứng lên hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt anh khí trắng nõn của Lâm Tây, cô hỏi: "Anh... Là con người sao?"
Lâm Tây ngẩn ra, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Quả nhiên...
Hạ Ngữ Băng nhìn thoáng ra phía sau, tựa hồ như đang chờ người nào xuất hiện. Nhưng mà phần cuối của cây cầu bị nước mưa rửa trống không, không hề có thân ảnh cao lớn mảnh khảnh của Lâm Kiến Thâm.
Một thân một mình gặp phải giống loài khác trong cơn mưa, rõ ràng cô nên sợ, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, cũng không biết sức mạnh từ đâu tới, nói chuyện tiếp với anh: "Lần trước, trong làn sương mù kia, là anh nhắc nhở tôi 'sương triều sinh, hồ yêu hiện' đúng không?"
Cho nên, anh phải là một yêu quái tốt.
Tiếng mưa rơi xuyên rừng vào lá, Lâm Tây từ chối cho ý kiến, chỉ yên lặng nhìn cô nói: "Con đã lớn như vậy rồi..."
Đó là một tiếng than thở cực thấp, ẩn chứa rất nhiều sâu lắng, Hạ Ngữ Băng không thể hiểu được. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, ngón tay Lâm Tây nắm cán dù thật chặt: "Xin lỗi, ta là yêu quái sinh từ nước của con suối, linh lực suy yếu đến mức không thể ngưng tụ thành người, chỉ khi trời mưa mới nhờ nước làm vật dẫn, dùng dáng dấp của một linh hồn để trò chuyện với cô."
"Không sao, là tôi nên cám ơn anh, lần trước nếu không phải anh nhắc nhở tôi, rất có thể tôi đã bị trận mây mù kì lạ kia cuốn đi rồi." Hạ Ngữ Băng suy nghĩ một lúc, cười nói: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp, mấy lần tôi nhìn thấy anh đều là ở trên cây cầu đá này."
Nước trên ngọn cây rơi xuống cây dù, lại theo bộ khung dù rơi xuống rồi dừng trên mép dù trong chốc lát -- chỗ đó có một hình thêu nho nhỏ, một đóa hoa sen rất sống động được thêu bằng chỉ hai màu.
Lâm Tây yên lặng một lát mới nói: "Tôi ở đây chờ một người, chờ cô ấy về nhà."
Không hiểu tại sao tim Hạ Ngữ Băng chợt đau nhói lên, cô hỏi: "Nhớ lần đầu tiên gặp anh trên cây cầu đá, anh từng hỏi tôi, mẹ của tôi có phải là Lâm Miểu hay không... Lâm Tây, anh biết mẹ tôi sao?"
Vừa nhắc đến Lâm Miểu, ánh mắt của Lâm Tây chợt nhu hòa, mỉm cười nói: "Mẹ của cô, là cô gái đáng yêu nhất trên đời này."
Hạ Ngữ Băng trợn to mắt, lại liên tưởng tới anh vừa nói 'chờ một người về nhà', nhịn không được suy đoán: Yêu quái này không phải là đã từng thầm mến mẹ đó chứ?
Nhưng mà không chờ cô đặt câu hỏi, Lâm Tây cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bật cười một tiếng, anh đưa cây dù trong tay tới trước mặt cô: "Cây dù này tặng cho cô, che mưa về nhà đi, đừng để bị ướt."
"Nhưng mà..."
"Không sao, tôi không dùng được nó."
Lâm Tây nhét cây dù vào tay Hạ Ngữ Băng. Bàn tay của anh rất lạnh, như là ngọc thạch, không có độ ấm mà con người nên có.
Dừng một chút, anh nói một câu không rõ đầu đuôi: "Nếu như cô gặp được người tôi muốn tìm, xin mang cô ấy tới gặp tôi, được không?"
Hạ Ngữ Băng há miệng, rất muốn hỏi một câu 'Người anh phải đợi tên là gì', nhưng chưa kịp nói đã thấy vẻ mặt Lâm Tây có biến hóa rất nhỏ, nhìn phía trước khẽ cười: "Người tôi chờ còn chưa nhìn thấy, người cô chờ đã tới rồi."
Hạ Ngữ Băng nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy trong cơn mưa phùn, Lâm Kiến Thâm che một câu dù xanh đậm bước tới, rõ ràng là đang đi trong mưa rơi gió giật nhưng anh lại mang khí thế đạp gió rẽ sóng mà đến.
Ánh mắt cô sáng lên, vội vàng ngoắc ngoắc anh: "Anh ơi!"
Lâm Kiến Thâm mặc quần áo Hạ Ngữ Băng tặng càng lộ ra sự rắn rỏi và phóng khoáng, trong tay còn cầm một cây dù mới, rõ ràng là đặc biệt đến đưa dù cho Hạ Ngữ Băng. Thấy cô cười tủm tỉm nhìn mình, Lâm Kiến Thâm hơi cau mày, thấp giọng nói: "Em đứng ở đây làm gì?" Lời còn chưa dứt, anh nhìn thấy cây dù đen trong tay cô, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Em cầm dù của ai vậy?"
"Lâm Tây cho em..." Cô chỉ về phía sau, sau đó sửng sốt.
Dưới tàng cây trống không, nào còn thấy bóng dáng của Lâm Tây?
"Tôi đã nói đừng tùy tiện bắt chuyện với những thứ trong núi." Lâm Kiến Thâm trầm mặc nói: "Gấp dù lại, dùng dù của tôi."
"À, vâng." Hạ Ngữ Băng cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn gấp cây dù lại, bung cây dù hoa của Lâm Kiến Thâm đưa: "Anh, Lâm Tây là yêu quá gì, anh biết anh ta sao?"
"Trong nước, không biết." Lâm Kiến Thâm trầm ngâm một hồi, mới nói: "Nhưng mà, nếu anh ta có tên của loài người, cho thấy anh ta đã từng kết duyên với con người.”
"Kết duyên?"
"Đó không phải là chuyện tốt gì, nhất là yêu quái kết hôn với con người. Yêu và người đã định trước là không thể cùng một chỗ, nếu như khư khư cố chấp, cuối cùng chỉ là hại người hại mình."
"..."
Một cơn gió núi bất ngờ thổi tới không kịp đề phòng, Hạ Ngữ Băng suýt bị gió thổi bay cả người lẫn dù, cũng may Lâm Kiến Thâm đúng lúc vươn tay đặt lên mu bàn tay cô, giúp cô ổn định tán dù bị gió thổi lật ngược.
Lòng bàn tay của Lâm Kiến Thâm đặt trên tay cô, ấm áp mà có lực. Lòng Hạ Ngữ Băng bỗng dưng căng thẳng, dường như thứ mà các khớp xương rõ ràng kia cầm không phải là mu bàn tay, mà là con tim đang đập loạn của cô.
Vẫn chưa suy nghĩ xem sự rung động này từ đâu mà đến, Hạ Ngữ Băng bướng bỉnh hỏi: "Anh, yêu quái và con người thực sự không thể ở chung với nhau sao?"
Lâm Kiến Thâm nhìn cô một cái.
Hạ Ngữ Băng chợt cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của anh, nhìn mũi chân của mình nở nụ cười: "Không có gì, em tùy tiện hỏi thôi."
Lâm Kiến Thâm buông lỏng tay, cau mày giúp cô lật tán dù lại như cũ, rồi mới thấp giọng nói: "Được rồi, mau về nhà thôi."
Một dấu hiệu còn chưa mọc rễ đâm chồi, đã bị tàn nhẫn bóp nát, cảm thấy có chút không cam lòng.
Về đến nhà, Hạ Ngữ Băng chạy vào tắm nước nóng. Sau khi tắm xong, cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa trả lời WeChat Hạ Tông Trạch hỏi khi nào cô về Hàng Châu.
Lâm Kiến Thâm ở dưới lầu gọi: "Hạ Ngữ Băng, cái kéo có trong phòng em không?"
Hạ Ngữ Băng nghĩ nghĩ, hai ngày trước cô mượn Lâm Kiến Thâm cái kéo mà lại quên mất, vội nói: "Có, anh chờ một chút, em đưa xuống cho anh!"
Lúc đó sau khi dùng xong thì không biết đã tiện tay để đâu, cô trở về phòng lục tung một lúc, cuối cùng cô tìm thấy nó dưới đống bản vẽ đã bỏ lộn xộn trên bàn sách.
Cô gom đống bản vẽ đã bỏ sang một bên, lại không cẩn thận đụng ngã chồng sách trên bàn, một cuốn nhật ký cũ kỹ từ trên bàn rơi xuống, những bức ảnh ố vàng rơi khắp nơi.
Đó là quyển nhật ký của bà ngoại mà cô thỉnh thoảng lật xem, đã quên bỏ vào trong ngăn kéo, cô không khỏi đau lòng vô cùng, vội vàng ngồi xổm xuống - nhặt những bức ảnh rơi lả tả...
Đầu ngón tay dừng lại thật lâu trên một bức ảnh trắng đen, cô như là gặp thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to.
Dưới lầu, Lâm Kiến Thâm đề cao âm lượng hỏi cô: "Hạ Ngữ Băng, đã tìm thấy chưa?"
Hạ Ngữ Băng lại giống như không nghe thấy.
Đầu ngón tay của cô bắt đầu run nhè nhẹ, khó khăn nuốt nước bọt xuống rồi mới run run nhặt bức ảnh trắng đen đã ố vàng lên: Bà ngoại khi trẻ cắt tóc ngắn ngang tai, bụng hơi nhô lên, tay cầm một cây dù đen đứng trong mảnh sân xơ xác, mỉm cười nhìn ống kính.
Hạ Ngữ Băng thầm nghĩ, lúc đó người đứng sau ống kính nhất định là ông ngoại, bởi vì mặc dù năm tháng xóa đi màu sắc của bức ảnh, nhưng không thể xóa đi ánh mắt dịu dàng của bà ngoại khi đó.
Lúc này, mắt Hạ Ngữ Băng dừng trên cây dù đi mưa màu đen trong tay bà ngoại -- trên mép cây dù, có một hoa văn màu sáng không rõ ràng, nhìn kĩ thì như là một hình thêu. Bên dưới ảnh chụp dùng bút máy màu đen viết: Ngày 18 tháng 10 năm 1972.
Hơi thở của Hạ Ngữ Băng cứng lại, lật nhật ký như điên, cuối cùng cũng tìm được trang nhật ký viết ngày 18 tháng 10 năm 1972.
【... Anh tặng tôi một cây dù đi mưa, anh nói, sau này tôi đi đến trường tiểu học ở thôn Thạch Ngưu sẽ không bị ướt nữa. Nhưng hôm nay thật có lỗi, lúc để cây dù trong phòng học, không cẩn thận bị bạn học nhỏ Vương Hồng Quân làm thủng một lỗ, tôi rất đau lòng, rồi lại sợ anh trách đứa bé kia không hiểu chuyện, nên tự chủ trương thêu một đóa hoa sen ngay chỗ bị hỏng. Ai ngờ anh nhìn thấy, chẳng những không tức giận mà còn khen tôi khéo tay, xoay người vào nhà lấy vật đáng giá nhất trong nhà - chiếc máy chụp hình hiệu Red Flag, cương quyết kéo tôi chụp một bức ảnh... 】
Thấy cái này, dường như có một ánh sáng hiện ra, chiếu sáng một bí mật bị phủ bụi hơn bốn mươi năm... Cô siết chặt bức ảnh trong tay, chợt đẩy cửa xuống lầu, cũng không để ý Lâm Kiến Thâm đang bận rộn quét dọn trong phòng khách, lao người chạy vào màn mưa.
"Hạ Ngữ Băng!" Lâm Kiến Thâm buông khăn lau, vội vã đẩy cửa đi ra: "Em đi đâu vậy!"
Mưa rơi xối xả, quần áo Hạ Ngữ Băng mới vừa thay đảo mắt đã ướt đẫm, dính chặt lên người, cuốn lấy lý trí của cô. Cô bị màn mưa bao phủ, hầu như không mở mắt ra được, ngoại trừ tiếng mưa rơi ồn ào bên tai thì cô không hề nghe thấy gì nữa.
Cô mờ mịt chạy hai bước, rồi quay ngược lại, cầm cây dù đi mưa màu đen bên ngoài hành lang dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Kiến Thâm. Đóa sen thêu trên đó đâm đau mắt cô, làm cho vành mắt cô ướt đỏ, hơi thở run run...
Không quan tâm gì nữa, cô dứt khoát quay đầu, ra sức chạy về hướng cây cầu đá sau núi.
Lâm Kiến Thâm không biết cô bị cái gì kích thích, nếu như không phải cố kỵ bây giờ là ban ngày, mà anh lại ở trong thôn trang của con người, bằng không thì anh đã hóa hình bay đi, bắt Hạ Ngữ Băng đang chạy trong cơn mưa xối xả kia lại!
Trái tim đập thình thịch, như là muốn phá vỡ lồng ngực, phổi như bị đốt cháy vì cố sức chạy không ngừng, lại thêm bị nước mưa lạnh lẽo trút xuống người, làm cho cô không thể thở nổi... Nhưng hiện tại, cô không thèm để ý tới.
Đế giày bị dính đầy bùn đất, cô tháo đôi giày nặng nề cầm trên tay, dùng đôi chân trần chạy thẳng tới cây cầu phía sau núi, nhếch nhác chống gối đứng trong mưa, đôi mắt đỏ bừng vội vàng gọi: "Lâm Tây! Ông ở đâu!"
Sau khi gọi xong, cô phát hiện giọng mình đã khàn đặc.
Cô lau nước mưa, ôm chặt bức ảnh trong ngực, cố gắng ngăn nước mưa đang tạt vào người, ngỡ ngàng mà lại run rẩy kêu khóc: "Ông ngoại! Con biết là ông, con nhận ra ông!"