"Lục Hi, Lục Hi."
Khi đang cùng nhau đi dạo loanh quanh trong trung tâm thương mại, Tiểu Nhạc đột nhiên kéo cánh tay tôi, tay còn lại chỉ về một hướng.
Đương nhiên chỉ dùng tay chỉ mà thôi, không hề gây ra tiếng động —— chỉ là mỗi khi tôi nhìn thấy động tác này của Tiểu Nhạc, luôn cảm thấy phải lồng tiếng cho hành động này mới được, tựa như chọc bong bóng, póc, póc.
Thật đáng yêu.
Cho dù là động tác gì, miễn là Tiểu Nhạc làm thì đều cực kì đáng yêu.
Tôi nhìn theo tầm mắt cô ấy thì thấy cửa hàng MUJI.
Mặt tường là kính thủy tinh trong suốt để bên ngoài có thể nhìn rõ quang cảnh bên trong cửa hàng.
"Tiểu Nhạc, cậu muốn vào đâu không?"
Tôi biết rõ câu này nói ra chẳng có ý nghĩa gì cả —— tôi đã hiểu quá rõ Tiểu Nhạc, nếu cô ấy dùng ngón tay chỉ vô đâu đấy, ánh mắt thì tỏa sáng lấp lánh, ý tứ chính là cô ấy rất muốn đi.
Tôi chỉ hỏi vì thuận miệng thôi.
"Ừm, tớ muốn đi shoping." Tiểu Nhạc nghiêm túc gật đầu—— tôi rất thích dáng vẻ này của cô ấy, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, giống như hai viên đá quý sáng rực rỡ lên.
"Đi thôi." Tôi nắm tay cô ấy đi đến cửa hàng.
Tôi muốn nghe cô ấy nói cho tôi biết những gì cô ấy muốn, muốn nghe những mong muốn của cô ấy, sau đó tôi sẽ thỏa mãn cô ấy.
Ngay cả những mong muốn tầm thường nhất, cũng có thể khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và yên bình.
A, nếu Tiểu Nhạc nói cho tôi biết cô ấy muốn thứ gì, muốn làm việc gì, thì tôi đều có thể hiện thực hóa mong muốn của cô ấy.
Đó chính là căn cứ để chứng minh cho việc cô ấy ở bên cạnh tôi.
Tiểu Nhạc rất thích dạo quanh các cửa hàng MUJI —— thế nên tôi cũng thích —— bất cứ khi nào đi ngang qua, cô ấy cũng chỉ muốn vào trong ngắm nghía.
Thực ra tôi đã nhìn thấy cửa hàng này trước, nhưng tôi không hề nói cho cô ấy biết, vì tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt cô ấy trong nháy mắt trở nên vui vẻ khi nhìn thấy cửa hàng.
"Oa, cái này." Tiểu nhạc từ trên giá lấy ra một cái bình tưới bằng nhựa trắng tinh, "Cậu nhìn này, một tay cầm không xuể, dùng để múc nước tiện lắm đây......"
Cô ấy vừa nói, đồng thời cúi người mô phỏng lại động tác múc nước.
Thật sự rất đáng yêu, dù như thế nào tôi cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Biết đâu trong số rất nhiều người kia, có tên khốn nào đấy lòng dạ bất chính khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Tiểu Nhạc thì sao?
Tôi hơi dịch người để che Tiểu Nhạc, xác nhận ở góc này sẽ không có ai nhìn thấy trong lòng mới thả lỏng được đôi chút.
Thế nên tôi mới ghét nơi đông người.
"Nhưng mà chúng ta cũng không trồng hoa......" Trên tay Tiểu Nhạc vẫn cầm cái bình, nghiêng đầu nói nhỏ, "Mua cũng sẽ không sử dụng, tuy rằng tớ thấy cái này rất tốt."
Sao có thể mua về vô dụng được? Cậu cảm thấy tốt, muốn mua nó, thế thì cho dù mua về rồi vứt một xó thì nó cũng coi như có tác dụng!
—— Tôi rất muốn nói như vậy, nhưng nếu thật sự nói thế, Tiểu Nhạc sẽ lại bảo tôi không được phung phí tiền vào những thứ không cần thiết, cho dù có nhiều tiền thì cũng không được mua lung tung.
Tùy tiện mua đồ, cho dù là quà cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không vui.
Để mà so sánh với hầu hết đám bạn cùng trang lứa, tôi có thể xem như là có tiền, ý tôi là, toàn bộ đều là tiền của bản thân, dù ban đầu tôi có dùng tiền của mẹ để chơi cổ phiếu thì đến giờ tôi đã trả lại hết cho bà ấy rồi.
Nhưng tôi vẫn thường có một hy vọng mãnh liệt có thể tự độc lập tài chính như một người trưởng thành, đôi khi tôi còn ước ao bản thân lớn hơn Tiểu Nhạc mười hoặc hai mươi tuổi.
Để khi tôi ba mươi bảy tuổi, tôi sẽ có đủ khả năng đáp ứng mọi thứ cô ấy muốn, cũng sẽ có đủ năng lực khiến cho cô ấy chỉ có thể nhìn thấy một mình tôi.
Nếu tôi lớn hơn cô ấy hai mươi tuổi thì thật tốt, khi cô ấy vừa chào đời, tôi đã có thể chuẩn bị mọi thứ vì cô ấy.
Sau đó, giữ cô ấy ở bên người, không cho cô ấy biết một cái gì, điều duy nhất cô ấy biết là ỷ lại vào tôi và cầu xin tôi.
Bởi vì tôi cũng ỷ lại vào cô ấy và cầu xin cô ấy.
Tôi bất an.
"Lục Hi, Lục Hi, nhìn nè, cái này dùng để đựng bàn chải đánh răng đấy." Tiểu Nhạc đặt hai đầu ngón lên giá hàng, chân kiễng lên nhìn hộp đựng bàn chải đánh răng bên trên.
"Nhưng mà hình như nó chỉ để được một bàn chải đánh răng thôi hay sao? Tại nó nhỏ xíu í, sao mà để được?"
"Mua về thử xem?" Tôi nhẹ giọng hỏi cô ấy, trong lòng hy vọng cô có thể lập tức gật đầu.
Tiểu Nhạc lắc đầu, tầm mắt liếc được thứ gì đó bên cạnh.
Thế là tôi liền biết cô ấy không muốn mua về, chỉ muốn xem qua một lượt.
Tuy rằng tôi sớm đã đoán trước, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có một chút cảm giác thất bại.
Tiểu Nhạc cái gì cũng giỏi, cái gì cũng hoàn hảo, ngoại trừ một thứ —— cô ấy hầu như không có ham muốn vật chất nào.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là cô ấy không có cảm xúc với bất cứ thứ gì, chỉ cần được ăn những món ngon hoặc nhìn thấy những thứ dễ thương, cô ấy sẽ cực kì vui vẻ.
Nhưng cái loại vui vẻ này rất hời hợt, cực kì hời hợt, hời hợp đến mức không có cũng không quan trọng.
Cô ấy thích đồ ngọt, nhưng không được ăn thì cũng không oán giận, cô ấy thích mấy con mèo có bộ lông mềm mại, nhưng nếu không mua được cũng sẽ không buồn.
Vì vậy, tôi thường xuyên phiền não không biết nên tặng gì để khiến cô ấy thực sự vui vẻ, cô ấy rất hiếm khi "cực kì thích" thứ gì đó, vì hầu như chỉ cần nhìn qua là đã đủ làm cho cô ấy hài lòng rồi.
Từ nhỏ ở phương diện này Tiểu Nhạc đã rất khác những người khác, khiến tôi sinh ra tâm lý hoảng sợ, sợ rằng cô ấy sẽ rời đi bất cứ lúc nào, đến bây giờ vẫn chưa loại bỏ được.
—— Vì nó không phải là vấn đề quan trọng.
—— Tôi không biết "Thích" của cô ấy đối với tôi có hời hợp như vậy hay không, cho dù tôi không ở đó, thì cũng không có vấn đề gì sao?
"A, Lục Hi, cậu xem cậu xem!" Cánh tay bỗng nhiên lại bị giật giật hai cái, Tiểu Nhạc chỉ vào một cái hộp đựng đồ nhỏ bằng gỗ, vẻ mặt kinh ngạc, "Cái này có nhiều ngăn kéo nhỏ thật, mở từng ngăn ra một thì trông dễ thương quá."
"Ừm." Tôi bởi vì thấy nụ cười của cô ấy, bất giác tự bản thân cũng mỉm cười, "Thích không?"
"Thích, nhưng trên bàn không có chỗ để." Tiểu Nhạc lắc đầu, không chút nuối tiếc đảo mắt đi chỗ khác rồi lại hứng thứ nhìn món đồ mới tìm ra.
—— Mọi người xem, là như vậy đấy.
Mặc dù cô ấy là như vậy nhưng tôi vẫn vô cùng vô cùng thích cô ấy.
Tiểu Nhạc, người dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì, hiện tại đã ở bên cạnh tôi mười năm.
Lúc này trong lòng thầm cảm thấy hạnh phúc vì cô ấy "Thích" tôi, và hơn nữa cô ấy không giống như sẽ xoay người rời khỏi tôi như vậy.
Liệu tôi có thể giả vờ rằng cô ấy thích tôi nhiều như tôi thích cô ấy không?
Nếu là thật tôi sẽ chết vì hạnh phúc mất.
......Đây có lẽ là chuyện không có khả năng xảy ra.
Tôi đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều, ngay từ đầu tôi đã không đối xử với cô ấy hết lòng, tôi không có tư cách được cô ấy thích nhiều đến thế.
Hỏi nhiều cũng sẽ bị ghét, cô ấy chỉ cần ở bên cạnh tôi, không rời xa tôi, rồi từng chút từng chút một thích tôi là đủ rồi.
"Uầy, đỉnh ghê, cái thìa này có chia ra nấc để đong này......."
Tiểu Nhạc đi loanh quanh trong cửa hàng, cứ như một đứa trẻ cái gì cũng nhìn, cái gì cũng phải chạm vào.
Tôi thực sự thích ngắm nhìn cô ấy như vậy, ngoài bố mẹ cô ấy ra, thì chỉ có tôi là người duy nhất nhìn thấy được, tôi nghĩ tôi có thể nhìn cô ấy mãi như này trong một thời gian dài.
Sau đó tôi bất ngờ nhìn thấy trên khuôn mặt Tiểu Nhạc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra thế nên tôi đã sững lại trong giây lát.
Kế đó, Tiểu Nhạc hướng thẳng về phía trước rồi biến mất.
Thực chất tôi và cô ấy chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng vì có một cái tủ ngăn lại nên tôi không thể nhìn thấy cô ấy.
Trước khi có thời gian để hoảng sợ, tôi đã lách qua cái tủ và chạy đến chỗ cô ấy.
Sau đó tôi phát hiện ra Tiểu Nhạc đang chôn người trong một cái túi vải bố.
Chỉ cần nhìn từ phía sau lưng, tôi đã dễ dàng cảm nhận được sự thích thú và hài lòng của cô ấy.
......Cái túi vải này dường như không đơn giản.
Quay đầu nhìn thoáng qua, bên cạnh có treo bảng mô tả sản phẩm, hóa ra đây là một chiếc ghế sofa lười đa năng.
"A, Lục Hi, thử cái này, thử cái này, bên cạnh còn có một cái khác, một cái khác!" Lúc này Tiểu Nhạc đang vùi người trên ghế sofa lười biếng ngồi dậy, xoay người đổi tư thế thành lọt thỏm trong ghế, rồi ngẩng đầu vui vẻ nói với tôi: "Cái này thật thoải mái, thật sự rất thoải mái luôn, đặc biệt lúc nằm úp sấp người không khó chịu tí nào......"
Tôi không biết có thoải mái hay không, điều duy nhất tôi biết là Tiểu Nhạc rất vui.
Tiểu Nhạc có một thói quen mà có lẽ chính cô cũng không biết —— khi vui, cô ấy rất hay nói lặp đi lặp lại những từ láy, hay là nói, cô ấy sẽ lặp đi lặp lại một từ và một câu tới n lần.
"Mềm mại mềm mại mềm mại......Cả người chôn vào đây thật thích thật thích......Cả người, cả người!"
Đó, giống như bây giờ chẳng hạn.
Tôi ngồi xuống ghế sofa khác, nhìn Tiểu Nhạc vui vẻ cười đùa nói chuyện, nhịn không được đưa tay ra xoa mặt cô ấy: "Thoải mái lắm hả, cậu thích cái này không?"
"Thích!" Tiểu Nhạc không chút do dự trả lời.
Sau đó tôi thật sự vui mừng, vì câu tiếp theo của cô ấy là "Nhưng cái này rất đắt......"
Nếu không thực sự muốn, Tiểu Nhạc tuyệt không sẽ không để ý chuyện giá cả.
Đắt hay không đắt? Tôi không quan tâm.
Tôi lại liếc nhìn cái bảng, lần này tôi xem phần giá cả ghi ở cuối, từ ngoài vào trong, tổng cộng hơn 1.200 tệ (~ 4 triệu đồng)
"Khá ổn, tớ không nghĩ nó đắt đâu." Tôi chân thành nhìn Tiểu Nhạc, hy vọng thái độ của mình sẽ xua tan mối lo ngại của cô ấy về giá cả, "Chỉ một nghìn hai thôi."
"Một nghìn hai à......" Tiểu Nhạc mím môi, hai má phồng lên, đưa hai tay ra, "Mười hai lần một trăm, mười lần trăm hai mươi."
Nếu nói thẳng với Tiểu Nhạc là tôi mua cho cô ấy, cô ấy vẫn sẽ quan tâm đến giá cả, không cần biết là bao nhiêu nhưng dù chỉ là một vài băn khoăn lo lắng vụn vặt, tôi cũng không mong cô ấy có được.
Cho nên vào lúc này, tôi phải đổi cách nói của mình.
Tôi đã đồng ý với Tiểu Nhạc sẽ thành thật với cô ấy, mà tôi cũng muốn thành thật với cô ấy.
"Không đắt lắm đâu mà Tiểu Nhạc......Tớ muốn mua cho cậu cái này, không được sao?"
"Ừm......không phải là không được......" Quả nhiên, Tiểu Nhạc lập tức trở nên do dự , "Nhưng nó không thật sự cần thiết cho lắm......"
"Nhưng cậu thích nó còn gì." Tôi hạ giọng xuống, tôi biết Tiểu Nhạc đối với giọng nói này của tôi luôn không có sức kháng cự —— Phải, khá là đầu cơ trục lợi, nhưng có hiệu quả là được.
Sau đó Tiểu Nhạc dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn cô ấy —— cả hai nhìn nhau, đôi mắt không biết nói dối.
Cuối cùng cô ấy cũng mỉm cười gật đầu: "Được, tớ muốn cái này, vậy cậu mua cho tớ nhé."
Nụ cười thật sự rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy tôi không khỏi nghĩ vậy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì để có được nụ cười của cô ấy.
Nụ cười dịu dàng và hạnh phúc.
Khi chúng tôi bước ra khỏi của hàng MUJI với chiếc ghế sofa trên tay, sắc mặt Tiểu Nhạc vẫn là một bộ dạng vui vẻ, vừa đi vừa nhảy cẫng lên.
Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác khó chịu: "Tiểu Nhạc."
"Vâng?"
"......Cậu thích cái ghế sofa này tới vậy ư?" Thích đến mức nhảy cẫng cả lên.
Tiểu Nhạc quay đầu, ngẩng đầu nhìn tôi, một lát sau thì "hì hì" cười: "Rất thích luôn."
Tôi không thích cái ghế sofa này, sau này Tiểu Nhạc sẽ không ngồi trong vòng tay của tôi nữa, sao vừa nãy tôi lại không nghĩ tới chứ!
"Nhưng tớ vui vì đây là thứ cậu mua cho tớ cơ." Tiểu Nhạc túm lấy tay áo tôi, "Mỗi khi cậu tặng tớ thứ gì đó, cho dù là gì, tớ đều rất vui."
Bây giờ tôi thấy mình không còn ghét cái ghế sofa kia nữa.
......À, vẫn còn ghét chun chút.
Bởi vì hai tay tôi đang phải ôm cái ghế sofa này, cho nên tôi không có cách nào ôm lấy Tiểu Nhạc ngay lúc này.
......Đúng rồi, tôi có thể ôm cô ấy khi cả hai chúng tôi cùng nhau vùi mình trên cái ghế sofa, thế là vấn đề đã được giải quyết.
"Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc." Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy.
"Hả? Có chuyện gì thế?"
Tớ học từ cậu mà ra đấy —— khi nào vui, sẽ nói lặp đi lặp lại một câu.