Giáo viên dạy đàn piano của Lục Hi khen ngợi Lục Hi có thiên phú, ngón tay dài, chiều rộng bàn tay lớn, nắm bắt tiết tấu rất tốt.
Thế là thầy thuyết phục Lục Hi cân nhắc về việc lên cấp ba thi tuyển vào học viện âm nhạc.
Lục Hi vô cùng lễ phép từ chối.
Giáo viên dạy đàn vô cùng tiếc nuối.
Lục Hi yên lặng tập đàn, bản nhạc cậu chơi rất lưu loát, sau khi kết thúc khóa học, cậu lấy tay đấm mạnh vào vách tường.
Cậu dùng hết sức lực, bàn tay khi nãy đấm vào tường đau đến mức tưởng chừng xương cốt có khi đã nứt vụn.
Nhưng cậu nghĩ nứt xương cũng chẳng sao, xương nứt ra lại hồi phục, so với trước đấy còn cứng cỏi hơn.
—— Chỉ là cậu thích chơi đàn piano mà thôi, hiếm khi mới yêu thích được cái gì đó, muốn vui vẻ mà làm.
—— Cậu không muốn dính tới cái loại đánh giá khắc nghiệt này, không muốn bị đánh giá là chuyên nghiệp hay không.
Sau đó Lục Hi mất đi hứng thú với đàn piano.
14,
Học kì 2 năm nhất cấp hai, chiều cao của Lục Hi bắt đầu thay đổi.
Một khi đứa trẻ bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, chúng thay đổi nhanh một cách đáng kinh ngạc.
Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, Lục Hi đã từ một cậu bé nhỏ nhắn, dễ thương trở thành một nam sinh cao ráo, khôi ngô.
Nói cách khác, cậu ấy rất đẹp trai.
Cặp má phúng của trẻ con dần biến mất, chiều cao cứ tăng dần lên, cậu lập tức biến thành một chàng trai ưa nhìn, giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết hoặc manga vậy.
Một vài cô gái bắt đầu nhìn cậu với ánh mắt khác, có chút ngượng ngùng, lại có chút mong đợi và ảo tưởng.
Cũng có vài cô gái muốn nói thêm vài lời với cậu bằng cách đặt câu hỏi cho cậu, thỉnh thoảng họ lại ngước mắt lên trộm ngắm.
Lục Hi cảm thấy họ che giấu quá vụng về, nhưng cậu không muốn tốn thời gian để vạch trần.
Cậu chỉ cần tỏ vẻ bản thân gì cũng không biết, ngây ngô mỉm cười với họ, chỉ cần như thế mấy cô gái đấy sẽ hưng phấn không thôi, sau đó họ tụ tập tán gẫu về nụ cười của cậu, cho rằng tất cả mọi người sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện bí mật của họ.
Lục Hi nhếch môi.
—— Chỉ cái hành động này mà có thể làm cho một số người hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng, thật không hợp lý.
15,
Gần tới năm thứ hai cấp hai, chiều cao của Tề Tiểu Nhạc đã ngừng phát triển.
Cô cảm thấy rất vui, hồi tiểu học cô cao hơn rất nhiều bạn trong lớp, nhưng bây giờ, bạn học nào trong lớp cũng vượt qua cô, khi xếp hàng cô được đứng ở giữa hàng, tuyệt đối không ai nhìn thấy.
Thật tuyệt khi trở thành một người bình thường, chỉ cần không nói ra những ý tưởng "Hiếm lạ cổ quái", là có thể giống đại đa số mọi người.
Nhưng chỉ cần nhìn qua giống nhau thôi, cô không muốn thật sự trở nên giống nhau.
Bởi vì trở nên giống những người khác là điều làm Tề Tiểu Nhạc cảm thấy sợ hãi và chán ghét.
Cho dù vẫn luôn không có bạn bè.
Cho dù vẫn luôn không có ai nghiêm túc lắng nghe cô nói chuyện.
—— Cô không muốn thay đổi.
16,
Mấy đứa con trai trong lớp luôn là những người hay lắm mồm với thích trêu ghẹo nhất.
Ai với ai yêu nhau, ai thích ai, ai với ai đang yêu nhau xong suốt ngày phát cơm chó!
Lớp dương thịnh âm suy (nam nhiều nữ ít), thế nên gần như đứa con gái nào trong lớp cũng phải một lần bị ghép CP.
Ngoại trừ Tề Tiểu Nhạc.
Tề Tiểu Nhạc nằm bò trên bàn, trong lòng ít nhiều cảm thấy ghen tị.
Cho dù đấy chỉ là trò đùa người này với người này có gì đó với nhau, nhưng nó lại giống như một sợi dây kết nối mọi người lại.
......Thế nhưng, nếu ngay cả vào những lúc trêu ghẹo như vậy, cô còn không được để ý tới.
Chẳng lẽ cả đời này cô mãi cứ như thế, lẳng lặng nằm bò trên bàn, không một ai trông thấy?
Nếu có ai đó nhìn thấy mình thì thật tuyệt.
Nếu có ai đó có thể lắng nghe mình nói chuyện thì thật tuyệt.
17,
Khi tốt nghiệp cấp hai, một cô gái trong lớp đã lấy hết can đảm tỏ tình với Lục Hi.
Hai người điền nguyện vọng vào trường khác nhau.
Vì không muốn để lại bất cứ điều nuối tiếc gì, lúc này cô ấy mới tỏ tình với chàng trai mà mình đã yêu thầm hơn một năm nay.
Lục Hi yên lặng lắng nghe, trầm mặc một hồi, cậu lễ phép nói: "Tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"
"Được, tất nhiên là được......"
"Vì sao cậu thích tớ?" Lục Hi nghiêm túc hỏi, cậu rất ít khi tỏ ra nghi ngờ gì đó.
Có lẽ đã biết trước Lục Hi sẽ không chấp nhận lời tỏ tình, cô gái trái lại thả lỏng bản thân: "Bởi vì......Cậu rất dịu dàng, thành tích tốt, nhìn còn rất đẹp trai nữa......Tớ cũng không biết nói sao, thích chính là thích."
Lục Hi khẽ gật đầu một cái: "Cảm ơn cậu."
Cậu có lẽ đã ôm một chút mong đợi, nhưng bây giờ chút mong đợi đó đã không cánh mà bay.
Về sau cậu sẽ không mong đợi vào mấy chuyện vừa ngu ngốc vừa ấu trĩ này nữa.
Cái cô ấy thích là "Lục Hi", không phải Lục Hi.
Dù đó là điều đương nhiên, vì Lục Hi từ trước đến nay, đều mang dáng vẻ của "Lục Hi".
18,
Cấp ba so với cấp hai dường như không có sự thay đổi.
Thay đổi duy nhất chính là học nặng hơn, cùng với áp lực thi đại học ngay từ lớp 10.
Tề Tiểu Nhạc không phải là một đứa trẻ quá thông minh, nhưng cô được cái chăm chỉ, điểm số cũng không tệ, học hành chăm chỉ và thêm chút may mắn, cô có thể nộp hồ sơ vào các trường đại học top đầu được luôn.
Nhưng đôi khi, cô sẽ cảm thấy lạc lõng.
Vì không có chuyện gì khác để làm nên cô có rất nhiều thời gian để học.
Vì không có bạn thân nên không cần dành thời gian cho bạn bè.
—— Đã như thế thì cố gắng thi đậu các trường đại học top đầu có ích lợi gì chứ!
Có thể nó rất có ích, chỉ là cô chưa biết điều đó mà thôi.
Tề Tiểu Nhạc luôn tin tưởng như vậy.
19,
Lục Hi có một điều ước bí mật.
Điều ước này bí mật tới nỗi cậu thậm chí còn không nhận ra nó.
Cậu ấy hy vọng sẽ có một người chấp nhận tất cả dáng vẻ của cậu.
Không chỉ mỗi Lục Hi có thành tốt tốt, tính tình hoà nhã, lễ phép và chín chắn với người khác.
Mà còn cả Lục Hi bướng bỉnh, tính toán chi li, và dễ làm tổn thương người khác.
Cậu cho rằng điều này là không thể.
Vì thế điều ước này đã dần bị cậu quên lãng.
20,
Buổi họp lớp đầu tiên của lớp đại học, tất cả sinh viên lần lượt giới thiệu về bản thân.
Đến phần Lục Hi giới thiệu tất nhiên sẽ giành được nhiều sự chú ý nhất.
Cậu thật sự là một chàng trai hoàn hảo, khuôn mặt đẹp trai, tính cách dịu dàng nhã nhặn, nói năng có trước có sau, quan trọng nhất là, mỗi lời nói cử chỉ đều cho thấy cậu là một người có học thức cao.
Sau Lục Hi là một cô gái có vóc dáng không cao không thấp.
Lục Hi quay về chỗ ngồi, cô ấy liền yên lặng đứng dậy, từ từ bước lên bục giảng.
Cô ấy nói tên mình là Tề Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc trong hạnh phúc nho nhỏ.
Phần giới thiệu bản thân của Tề Tiểu Nhạc rất ngắn gọn, nói hai câu liền đi xuống.
Giọng điệu và nội dung đều đều, ngoại hình không có gì nổi bật.
Có thể đoán trước trong lớp học mới này, cô ấy là kiểu người sẽ rất dễ bị mọi người lãng quên.
Lục Hi lại nhớ cô rất rõ.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì đôi mắt cực kì phẳng lặng của Tề Tiểu Nhạc.
Không có hưng phấn, cũng không căng thẳng, thậm chí trong đôi mắt còn không có một chút chờ mong nào, tựa như toàn bộ đã bị sương mù bao phủ, cô lập chính mình trong một thế giới khác.
—— Chính là giống như chuyện gì cũng không thèm quan tâm tới.
21,
Về sau, Lục Hi luôn trong vô thức chú ý tới nhất cử nhất động của Tề Tiểu Nhạc.
Cậu rất tò mò, tại sao một cô gái nhìn qua thì trông có vẻ rất bình thường lại có một đôi mắt như vậy.
Đôi mắt không biết lừa dối, Lục Hi hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, cho nên khi cậu che giấu chính đôi mắt mình, cậu thậm chí có thể lừa gạt cả bản thân.
Bởi vì luôn chú ý tới, cho nên Lục Hi nhanh chóng nhận ra rằng Tề Tiểu Nhạc quả thật có những điểm rất khác so với những người khác.
Nhưng bảo chỉ ra những điểm khác ấy, cậu lại không thể chỉ ra được.
Lục Hi chỉ biết cậu không cảm thấy phiền phức khi để ý đến nhất cử nhất động của người khác, nếu "người khác" kia là Tề Tiểu Nhạc.
22,
Vào một hôm đi học, khi cả lớp tan học thì trời đã tối.
Các bạn nữ trong lớp đã khá thân thiết với nhau thì rủ nhau đi dạo, có vài cặp đôi nắm tay nhau rời đi, còn lại các bạn nam có quan hệ khá tốt thì khoác vai nhau bước đi.
Trong một đám đó có một người chậm rãi bước đi - Lục Hi, và một người chậm rãi bước đi khác - Tề Tiểu Nhạc, bỗng trở nên rất dễ nhận ra.
Tề Tiểu Nhạc đi chậm rãi là do thói quen như vậy.
Lục Hi cố tình đi chậm lại là do cậu ngắm nhìn dáng vẻ đi bộ của Tề Tiểu Nhạc.
Từng bước từng bước rất thong thả khiến Lục Hi liên tưởng tới chú chim cánh cụt con tròn xoe.
Trong trường học có một vài cây đã nở hoa, nhưng có cây lại bị chặt bỏ rất nhiều cành, gần như chỉ còn thân cây trụi lủi đứng ở một bên rất hấp dẫn ánh nhìn.
"Cái cây này chết rồi à?" Một người đi ngang qua nói.
"Chắc là vậy rồi, các cây khác đều nở hoa, có mỗi nó đến lá cũng chẳng mọc."
Đây chỉ là một đoạn hội thoại nhàm chán, ngay sau đó, chủ đề cuộc hội thoại đã được thay đổi.
"Không phải."
Lục Hi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tề Tiểu Nhạc, đây dường như là lần thứ hai cậu nghe thấy Tề Tiểu Nhạc nói.
"Nó không chết, chỉ là nó phát triển từ từ thôi." Tề Tiểu Nhạc đứng yên trước gốc cây, nhẹ giọng nói, nếu không phải Lục Hi luôn chú ý, cậu có khi đã không nghe thấy những lời này.
Tề Tiểu Nhạc ngẩng đầu nhìn thân cây, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cô vươn tay vỗ vỗ lên thân cây sau đó nhẹ nhàng nói "Đừng nghe bọn họ nói".
Tiếp đó liền tiếp tục từng bước từng bước men theo đường chính rời đi.
23,
Lục Hi đuổi theo Tề Tiểu Nhạc, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Làm sao cậu biết cái cây kia chưa chết?"
Tề Tiểu Nhạc chớp mắt, vẻ mặt bối rối nhìn cậu, sau đó lại nhìn về phía gốc cây, rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy người khác nói nó như vậy, nó chắc chắn sẽ rất buồn, thế nên tôi mới khích lệ nó một chút, nhỡ đâu nó lại nở hoa thì sao?"
"......!Sẽ buồn?"
"Đúng vậy, sẽ buồn." Tề Tiểu Nhạc nở một nụ cười nhẹ, nhanh chóng đáp, "Đúng rồi, thật ngại quá tên cậu là? Tôi không giỏi nhớ người khác lắm."
"Tôi tên Lục Hi." Lục Hi nhẹ nhàng trả lời, nhìn vào đôi mắt đen phẳng lặng của Tề Tiểu Nhạc trong lòng đột nhiên nóng bừng lên.
"Cậu nói đúng, sẽ rất buồn, thật may cậu đã nói chuyện với nó."
24,
Về sau có một lần Lục Hi tình cờ đi ngang qua cái cây đó.
Cậu nhớ tới lời Tề Tiểu Nhạc liền thử ngẩng đầu nhìn qua.
Sau đó cậu nhìn thấy những nụ hoa màu hồng cùng những phiến lá non mềm mới mọc bị gió thổi liền rung rinh, giống như chùm chuông nhỏ, cực kì sống động.
Một dòng nước ấm đột nhiên từ trái tim vọt tới, nóng bỏng đến mức khiến tay chân cậu luống cuống.
[ Bởi vì sẽ rất buồn.
]
[ Thế nên tôi mới khích lệ nó một chút ]
—— Cậu biết đối phương sẽ buồn, cậu chú ý tới họ, cũng chỉ có cậu quan tâm tới phần tâm trạng bé nhỏ không đáng để tâm này.
—— Vậy sau khi quan tâm tới nó liệu cậu có biết nó sẽ nở ra loại hoa gì không?
Lục Hi dùng một bàn tay che đi hai mắt của mình, cậu cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay dường như quá mức rực rỡ.