Edit: Peach Flower
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------
Cho dù Thời gia vô tình đem tiệc một trăm ngày của đứa bé thành bữa tiệc xã giao buôn bán, nhưng ở cái tầng lớp của bọn họ, trong mỗi lời nói đều có chút ẩn ý. Thời Duật không thích nghe mấy chuyện linh tinh lông gà vỏ tỏi gì đó, liền đi lên trên lầu. Chỉ là anh không biết mẹ anh ở dưới lầu kiên định từ chối lời giới thiệu con gái của các vị phu nhân, thuận tiện bà còn ám chỉ con trai mình đã có người trong lòng, tương lai không xa bà sẽ được ôm đứa cháu nội thứ hai.
"Lão nhị có người trong lòng?" Chị dâu Thời Duật đứng ở tầng 2 ôm con trai hỏi chồng ở bên cạnh.
"Anh cũng không biết." Thời Thịnh Dương đưa tay chạm nhẹ vào con trai của mình.
"Em đừng nghe mẹ nói lung tung, bà ấy luôn nghe gió thì chính là mưa."
"Lão nhị chưa từng nói qua em ấy thích kiểu con gái như nào sao?"
Thời Thịnh Dương biết vợ mình vì chuyện gia đình của Thời Duật mà lo lắng liền cười cười:
"Không có, em ấy thích kiểu gì anh không biết, nhưng mà chán ghét thì có cả đống."
"Lão nhị đã hai mươi sáu, sao anh một chút cũng không lo lắng gì thế?"
"Việc này phải do duyên phận, hai mươi sáu thì thế nào? Anh năm đó chẳng phải đến hai mươi tám tuổi mới gặp được em, rồi trước ba mươi tuổi cùng em kết hôn, vừa khéo đến ba mươi tuổi có được một nhóc béo đấy thôi."
"Anh!" Mặt Chị dâu có chút hồng, quay đi không để ý đến chồng mình nữa.
"Thôi nào thôi nào." Thời Thịnh Dương đau lòng vợ mình, vội vàng dỗ người.
"Lão nhị cũng lớn như vậy rồi, biết bản thân phải làm gì, em đừng quan tâm."
Thời Duật đứng ở trong phòng không biết chuyện đã phát sinh ngoài kia, anh nghe người ta nói trong điện thoại, thần sắc khuôn mặt không tốt đẹp cho lắm, mày nhăn thật cao. Lúc trước anh có gửi bản thảo cho một tạp chí, chính là cái loại truyện tranh bốn ô. Chẳng qua là việc làm tiêu khiển, Thời Duật vẽ chủ yếu để giết thời gian, thuận tiện luyện tay nghề, tránh để quá lâu lúc vẽ lại sẽ ngượng tay. Hơn nữa việc vẽ truyện tranh cho các tạp chí đã là thói quen từ nhỏ của anh, vẫn luôn được duy trì.
Bản thân Thời Duật có thiên phú cực cao, vẽ truyện tranh căn bản dễ như trở bàn tay. Nhưng bởi vì không muốn rước thêm phiền toái, cứ vài năm anh đổi bút danh một lần. Tạp chí có đôi khi yêu cầu khá cao, đối với một tác giả mới lạ mặt thì càng thêm nghiêm cẩn, nề hà thực lực của Thời Duật.
"Không cần." Âm thanh Thời Duật thấp đi vài phần, rõ ràng là thái độ vô cùng mất hứng với người đối diện.
Hiện tại Internet phát triển, Thời Duật vẽ truyện tranh đăng lên Weibo được một tích V lớn share lại, nháy mắt liền nổi tiếng.
*Tích V: giống như tick xanh ở Instagram hay Facebook dành cho những người nổi tiếng*
Rất nhiều người bắt đầu lục lại những tác phẩm trước của anh, tạp chí muốn nhân cơ hội này ký hợp đồng với Thời Duật, chỉ sợ sau khi anh nổi tiếng sẽ hoạt động độc lập.
"Chúng tôi bên này cũng là suy nghĩ cho cậu, đừng tưởng hiện tại cậu có tiếng, con đường về sau sẽ thuận lợi."
"Cậu ký với công ty chúng tôi, có đội ngũ chuyên nghiệp giúp đỡ, về sau sự nghiệp vô cùng thông thuận. Nổi tiếng chỉ là chuyện trong nháy mắt, hiện tại mọi người dễ quên, chưa đến một tháng nhiệt đã giảm, ai cũng không nhớ rõ cậu."
Thời Duật không muốn nhiều lời: "Nổi hay không nổi là việc của tôi, không khiến anh phải quan tâm."
Biên tập nghe anh nói như vậy, cũng không cố lấy một năm liên hệ ra làm cớ nữa, nói thẳng:
"Cậu đã không muốn ký, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà tác phẩm của cậu chúng tôi bên này rất khó xử lý, dù sao cậu cũng tức giận như vậy."
"Tuỳ anh." Thời Duật trực tiếp cúp điện thoại.
Thời Duật không để lộ thân phận của mình, đối phương đại khái cho rằng anh chỉ sống nhờ mấy mẩu truyện được tạp chí phê duyệt đó. Thời nhị thiếu gia từ trước đến nay được nâng trong lòng bàn tay lần đầu tiên bị người ta làm khó dễ, không để Thời Duật nghĩ nhiều, có người tới gõ cửa.
"Tiểu nhị, ra đây, ba gọi em." Thời Thịnh Dương đứng ở ngoài cửa cao giọng nói.
"Đến đây." Thời Duật cúi đầu rũ mắt, nhét điện thoại vào trong túi, mở cửa đi xuống.
- ----------------------------------------
Một tuần sau.
Đại học J.
"Cái quỷ gì thế này!" Đặng Hồng Ngọc nổi giận gầm lên một tiếng, dọa ba người còn lại trong ký túc xá nhảy dựng lên.
"Cậu gọi quỷ cái gì?" Phù Tiểu Thanh cực kỳ bất mãn, cô bị doạ đến tay run cả lên, nhân vật trong game trực tiếp cũng chết theo luôn.
"Bọn họ nói xấu nữ thần của tớ!" Đặng Hồng Ngọc không để ý tới Phù Tiểu Thanh, tiếp tục cúi đầu lướt Weibo, phản hắc cho thần tượng.
Ngẫu nhiên một lần, cô thấy đựơc một mẩu truyện tranh ngắn trên một cuốn tạp chí, cảm thấy đặc biệt ấm áp, tình tiết mượt mà. Bởi vì tác giả đó mà cô bắt đầu điên cuồng mua tạp chí, không bỏ sót một kỳ nào. Vài ngày trước, tác giả kia nhờ một cái V lớn mà vô cùng nổi, Đặng Hồng Ngọc đương nhiên vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng.
Người mình thích càng ngày càng được nhiều người biết đến và yêu thích, đây là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Kết quả còn chưa kịp nổi mấy ngày đã bị một biên tập tạp chí hắt nước bẩn, nói tác giả kia đùa giỡn với người nổi tiếng các thứ, dư luận liền đổi chiều.
Đặng Hồng Ngọc không ngốc, vị tác giả kia thời điểm nổi tiếng nhất cũng không thấy ra mặt, sao có thể đùa giỡn với người nổi tiếng được?
"Tiểu Thập!" Đặng Hồng Ngọc trong lòng vô cùng phẫn uất không thể phát tiết.
"Tác giả phu nhân bị người ta hắc!" Thời điểm Đặng Hồng Ngọc mua tạp chí, Hạ Thập cũng có mượn qua để xem, hơn nữa mười lần thì chín lần chỉ xem mục truyện tranh.
"Tác giả... Phu nhân?"
"Ai nha, đấy là biệt danh, cậu kệ đi!"
Đặng Hồng Ngọc đưa điện thoại đến trước mắt Hạ Thập, nhanh chóng đưa bài Weibo cho cô xem. Hạ Thập cẩn thận đọc, không khỏi đem nghi vấn trong lòng nói ra:
"Vì sao đều nói vị tác giả này là phụ nữ?"
"Nét vẽ ấm áp như vậy, tình tiết xử lý mượt mà, khẳng định là con gái!"
Hoá ra "phu nhân" nghĩa là như này.
"Tớ cảm thấy tác giả này không nhất định là con gái."
"Mặc kệ tác giả phu nhân là anh trai nhỏ hay chị gái nhỏ, hiện tại cô ấy đều bị mọi người trên Weibo chửi mắng. Cậu nói hiện tại phải làm sao bây giờ? Biên tập bắt nạt Phu nhân không có Weibo, chung quy vẫn là do tạp chí kia ra tay. Nếu không phải vì Phu nhân, tớ còn lâu mới mua tạp chí nhà bọn họ."
"Cậu cũng nói người ta không có Weibo, Tiểu Thập có thể làm gì được? Chờ một thời gian nữa, mọi người đều sẽ quên sự việc này thôi." Tạ Văn Vũ bất đắc dĩ nói.
"Như thế không được. Phu nhân khoảng thời gian trước vừa mới nổi tiếng, hiện tại bị cẩu tạp chí ngày đêm đặt điều, bôi đen, về sau bọn họ khẳng định không thể hợp tác nữa, tớ vẫn muốn đọc truyện tranh của Phu nhân!" Đặng Hồng Ngọc nóng nảy.
"Tác giả hẳn sẽ... không bị mấy loại người này làm khó đâu." Hạ Thập do dự nói.
Tính cách của một người luôn được thể hiện ra một vài phần trong tác phẩm của họ, cô xem truyện tranh của tác giả này lâu như vậy, không chỉ cảm nhận anh là đàn ông mà còn cảm thấy tính cách anh sẽ không mềm mại như vậy.
Đặng Hồng Ngọc không ngừng làm mới Weibo, đột nhiên, tay cô dừng một chút.
"A!" Đặng Hồng Ngọc ôm điện thoại nhảy dựng lên.
"...." Phù Tiểu Thanh đáng thương lại chết một lần nữa.
"A a a a!" Đặng Hồng Ngọc quả thực muốn điên rồi.
"Phu nhân của tớ, không, nam thần của tớ!"
Tạ Văn Vũ cùng Hạ Thập đứng ở một bên nhìn bộ dạng điên cuồng của Đặng Hồng Ngọc.
___________________________________________________
Hế lô:3 Tôi đã comeback rồi đâyy. Vì mình bây giờ đã đi học lại, bài kiểm tra cũng dồn vào nên tốc độ ra chương khá chậm. Mong mọi người thông cảm.
Mọi người có góp ý gì về cách mình edit không?
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nha